Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 2051-2054

2051: “hình Như Bọn Họ Rất Vui Mừng!”

Nói xong bà ta nhìn Diệp Huyên: “Đi vào cửa này thì có thể được kế thừa”.

Diệp Huyên do dự chốc lát, sau lại hỏi: “Nguy hiểm không?”Bà lão nhìn Diệp Huyên: “Ngươi đoán xem!”Diệp Huyên: “…”AdvertisementLúc này, bà lão nhìn sang Tiểu Thất: “Nếu ngươi nắm giữ Địa Ngục này thì sau này có thể lợi dụng nó xây dựng quy chế luân hồi!”Rõ ràng là bà ta muốn Tiểu Thất kế thừa Địa Ngục này.

Bởi vì bản thân Địa Ngục này chính là do Nhân Vương thiết lập, Tiểu Thất kế thừa thì không còn gì tốt hơn!Tiểu Thất đưa mắt nhìn cánh cửa đó: “Quy chế luân hồi sao?”Bà lão gật đầu: “Bên trong có bảy mươi ác hồn, bọn họ đều có thể để ngươi sử dụng”.

Tiểu Thất nhìn Diệp Huyên: “Ngươi cần không?”Diệp Huyên nhìn bà lão, lạnh giọng nói: “Không, ta không cần!”Nói rồi hắn lấy ra tháp Giới Ngục, thấp giọng thở dài: “Ôi, ta chỉ hứng thú kế thừa của Ngũ Duy thôi, những cái khác, ta hoàn toàn không có hứng thú!”Bà lão nhìn tháp Giới Ngục trong tay Diệp Huyên, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng: “Bảo vật Ngũ Duy…”Diệp Huyên lạnh giọng đáp: “Chỉ một cái tháp mà thôi, không đáng nhắc đến! Không đáng nhắc!”Nói rồi hắn cất lại tháp Giới Ngục.

Bà lão đưa mắt nhìn Diệp Huyen, sau đó bà ta nhìn Tiểu Thất: “Đi vào đi!”Tiểu Thất khẽ gật đầu, sau đó đi vào cánh cửa đó.

Trong sân chỉ còn lại Diệp Huyên và bà lão.

Bà lão nhìn Diệp Huyên: “Chỗ ta có một thứ đồ, vừa khéo lại hợp với ngươi… Nhưng đáng tiếc là ngươi nói chỉ cảm thấy hứng thú với đồ của Ngũ Duy, ôi…”Diệp Huyên: “…”Ước chừng khoảng một canh giờ sau, Tiểu Thất đã đi ra, mà trên hàng mày nàng ta lại có một vết máu.

Bà lão nhìn Tiểu Thất: “Thành công rồi?”Tiểu Thất gật đầu.

Bà lão hỏi: “Bọn họ không làm khó ngươi?”Tiểu Thất nhìn bà lão, lắc đầu: “Hình như bọn họ rất vui mừng!”Bà lão khẽ gật đầu: “Cũng đúng… Sẽ không có ai tốt hơn ngươi cả”.

Tiểu Thất nhìn bà lão: “Đi cùng ta không?”Bà lão lắc đầu: “Ta muốn ở lại nơi này, thế giới bên ngoài, ta không muốn quan tâm nữa”.

Tiểu Thất gật đầu, nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Chúng ta đi thôi!”.

2052: “Kém Hơn Ta Chút”.

Diệp Huyên gật đầu, hai người đang muốn đi thì lúc này, bà lão ở cách đó không xa chợt lên tiếng: “Người trẻ tuổi!”

Diệp Huyên quay người nhìn bà lão, bà lão khẽ điểm một ngón tay, một viên đá đen tuyền xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.

Diệp Huyên không hiểu: “Đây là?”

Advertisement

Bà lão nói: “Đá hồn, lấy viên đá này khảm lên kiếm của ngươi thì có thể nâng cấp bậc của kiếm lên đến hai cấp, không chỉ vậy, vật này là khắc tinh của mọi linh hồn, những linh hồn này không chỉ đơn thuần là linh hồn của Nhân Tộc, mà linh hồn của mọi sinh linh trong vũ trụ Tứ Duy này đều bị nó khống chế. Ngoài ra, nó còn có thể bồi dưỡng linh hồn của ngươi, tất thảy mọi công kích của linh hồn cùng với thuật pháp của các loại linh hồn hay đạo tắc đều không ảnh hưởng đến ngươi. Đương nhiên, cái này không có nghĩa là ngươi vô địch, nếu như gặp phải cao thủ đặc biệt, tỷ như…”

Nói xong, sắc mặt bà ta chợt nghiêm trọng: “Tỷ như cô gái váy trắng trước kia… Trước mặt loại người này, tất cả bảo vật đều là phù du!”

Diệp Huyên khẽ thi lễ: “Đa tạ!”

Bà lão nhìn Tiểu Thất: “Vũ trụ Tứ Duy bây giờ đã không còn như thời đại Nhân Vương, sự xuất hiện của ngươi đại diện cho sự khác thường, tương lai e là sẽ có rất nhiều rất nhiều phiền phức!”

Tiểu Thất hỏi: “Có gì đáng sợ?”

Bà lão nhìn Tiểu Thất một lúc lâu, cuối cùng bà ta khẽ gật đầu: “Ngươi có số mệnh Nhân Vương, có thể đi tìm lại những người của thời đại Nhân Vương, ta tin, có lẽ còn rất nhiều người đều chưa chết”.

Tiểu Thất hỏi: “Lợi hại không?”

Bà lão gật đầu: “Còn sống sót, không phải rất yếu thì đều là mạnh đến vô hạn”.

Tiểu Thất khẽ gật đầu: “Đã hiểu”.

Bà lão nhìn Tiểu Thất: “Bảo trọng!”

Tiểu Thất và Diệp Huyên quay người rời đi.

Trong sân, bà lão trầm mặc một chập lâu, cuối cùng bà ta quay người đi về phía xa, không lâu sau, bà ta đã hoàn toàn biến mất ở nơi xa.

Diệp Huyên và Tiểu Thất trở về trong tinh không, lúc này, âm thanh của Ma chủ chợt vang lên trong đầu Diệp Huyên: “Người vừa nãy, rất mạnh”.

Diệp Huyên thấp giọng hỏi: “Mạnh đến thế nào?”

Ma chủ nói: “Kém hơn ta chút”.

Diệp Huyên: “…”

Ma chủ lại nói: “Nhưng mà thật đáng tiếc, thân thể bà ta đã không còn, hơn nữa, linh hồn không hoàn chỉnh, có lẽ đã bị người đánh tan rồi! Nếu không có lẽ đã là một cao thủ tuyệt thế!”

Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tiền bối, ngươi biết thời đại Nhân Vương không?”

Ma chủ nói: “Có nghe một ít, nhưng cũng chỉ là chút ít thôi, không hiểu rõ nhiều, nếu ta đoán không nhầm thì tất cả lịch sử thời đại đó có lẽ đã bị một người hoặc thế lực nào để xoá bỏ rồi”.

Diệp Huyên khẽ gật đầu, hắn đang định nói thì lúc đó, Tiểu Thất chợt cau mày, sắc mặt lạnh dần.

Diệp Huyên nhìn Tiểu Thất, nàng ta thấp giọng: “Vũ trụ hỗn độn xảy ra chuyện rồi”.

2053: “Ứng Phó Thế Nào?”

Tinh không vũ trụ hỗn độn!

Thượng Quan Tiên Nhi ngẩng đầu nhìn tinh không sâu thẳm, ở nơi sâu thẳm trong tinh không có đến hàng vạn người đang đứng!

Đội quân!

Advertisement

Đội quân đến từ đại thế giới Huyền Hoàng!

Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, người này chính là Phương Dạ.

Mà sau lưng ông ta là quân viễn chinh đến từ đại thế giới Huyền Hoàng!

Gọi là quân viễn chinh chính là đội quân mà đại thế giới Huyền Hoàng dùng để mở rộng lãnh thổ!

Tác dụng của đội quân này là liên tục tìm kiếm vũ trụ mới, sau đó sẽ đánh chiếm.

Mà thực lực của đội quân này đương nhiên là không thể nghi ngờ.

Nhất là những người còn sống sót, có thể nói là ai ai cũng đều thân kinh bách chiến, kinh nghiệm tác chiến vô cùng phong phú!

Bên cạnh Thượng Quan Tiên Nhi là Thiên Đạo, còn có cả Diêm Đao.

Mà sau lưng bọn họ là quân cận vệ cùng với quân Thần Võ, và cả Thánh kỵ sĩ của Tiểu Thất.

Số người không nhiều, cộng lại cũng chỉ có năm nghìn!

Nhưng khí thế và khí lực của năm nghìn người này đều rất mạnh, nếu nhìn trên phương diện cá nhân thì năm nghìn người này cũng không hề thua kém gì quân viễn chinh của đại thế giới Huyền Hoàng kia!

Diêm Đao ở bên cạnh Thượng Quan Tiên Nhi hỏi: “Có tin tức của bệ hạ không?”

Thượng Quan Tiên Nhi lắc đầu: “Quá xa, không liên lạc được”.

Diêm Đao ngẩng đầu nhìn tinh không: “Ứng phó thế nào?”

Đột nhiên Thượng Quan Tiên Nhi bay ra, rất nhanh sau đó, nàng ấy đã đến trước mặt Phương Dạ kia cách khoảng trăm trượng.

Sau lưng Thượng Quan Tiên Nhi, ngoại trừ Diêm Đao thì còn có thêm ba người khác.

Đó là Hướng Kình và Hướng Hữu, cùng với Thiên Đạo.

Phương Dạ quan sát Thượng Quan Tiên Nhi: “Các ngươi có hai lựa chọn, hàng hoặc chết!”

Thượng Quan Uyển Nhi khẽ cười: “Bệ hạ đã từng nói, Thần Quốc ta vĩnh viễn không cúi đầu với ai cả!”

Phương Dạ nhìn thượng Quan Tiên Nhi: “Đó là vì các người chưa gặp được ta!”

Vừa dứt lời, ông ta bất chợt biến mất.

2054: Ông Ta Đánh Mạnh Một Quyền.

Ngay khoảnh khắc Phương Dạ biến mất, ba người Hướng Kình sau lưng Thượng Quan Tiên Nhi cũng đột nhiên biến mất.

Ầm ầm!

Cả tinh không chấn động kịch liệt, ba người Diêm Đao lập tức lùi ra đến nghìn trượng.

Advertisement

Mà khoé miệng ba người đều có vết máu chậm rãi rơi xuống.

Phương Dạ xuất hiện ở trước mặt Thượng Quan Tiên Nhi, nhưng lúc này, đột nhiên một bóng người lại xông về phía Phương Dạ.

Phương Dạ khẽ nhíu mày, quay người đánh ra một quyền.

Ầm!

Xung quanh tinh không chấn động một trận!

Ở trước mặt Phương Dạ không xa là một người đàn ông trung niên đang đứng.

Chu Á Phu!

Phương Dạ đánh giá Chu Á Phu: “Chưa từng nghĩ đến, ở vũ trụ này còn có một vị Võ Thần Siêu Phàm”.

Chu Á Phu nhìn Phương Dạ: “Ta đã nghe nói đến đại thế giới Huyền Hoàng của ngươi, nghe nói các ngươi đi đến bất kỳ nơi nào thì đến chó gà cũng không tha, là thật sao?”

Phương Dạ khẽ cười: “Là thật!”

Chu Á Phu nhìn Phương Dạ chằm chằm: “Vậy xem ra, các ngươi phải dừng lại ở vũ trụ hỗn độn rồi!”

Phương Dạ cười ha ha: “Ngươi có biết, trên con đường này chúng ta đã gặp biết bao nhiêu vũ trụ không? Trong đó cũng có không ít vũ trụ còn lớn mạnh hơn vũ trụ hỗn độn ngươi, nhưng kết quả cuối cùng thì bọn họ đều biến mất cả rồi”.

Vừa dứt lời, ông ta đột nhiên biến mất.

Ở phía xa, đồng tử Chu Á Phu chợt co rút, ông ta đánh mạnh một quyền.

Ầm ầm!

Ngay sau khi tiếng nổ vang vọng vang lên thì Chu Á Phu chớp mắt đã lùi đến nghìn trượng!

Phương Dạ lạnh lùng nhìn Chu Á Phu: “Không biết tự lượng sức mình!”

Vừa dứt lời, ông ta nâng hai tay lên, trong phút chốc, tinh không xung quanh lập tức chấn động kịch liệt như nước đang sôi sục.

Ở phía xa, ánh mắt Chu Á Phu lạnh băng, tay phải ông ta siết chặt lại, một nguồn sức mạnh kinh người ngưng tụ trong quyền của mình.

Yên lặng trong chớp mắt, đột nhiên Chu Á Phu biến mất.

Ầm ầm!

Trong sân, một luồng sức lực mạnh mẽ xé rách không gian, phóng thẳng về phía Phương Dạ.

Phương Dạ nhếch miệng xem thường, chắp hai tay.