Ban công nhà Tả Tiễn hướng về phía cửa tiểu khu.
Vị trí không tệ, ánh sáng tốt, khi mặt trời mọc cũng không có các tòa nhà cao tầng che đi.
Cũng chính vì thế nàng đứng ở cửa sổ có thể nhìn thấy Lục Tinh Nhàn thất thểu đi ra cửa tiểu khu, ngay cả tuyết rơi cũng không nhớ che dù. Lòng Tả Tiễn theo từng cơn gió lạnh này, lạnh lại càng lạnh hơn.
Tả Tiễn tuyệt vọng quay về phòng ngủ, thầm nghĩ bản thân nên làm gì đó - kiếp trước nàng 19 tuổi, đã không còn là trẻ nhỏ không hiểu chuyện tại sao chuyện rõ ràng như vậy cũng không nhìn ra?
Chắc chắn là não tàn!
Tả Tiễn tức giận chỉ mình trong gương, chỉ hận rèn sắt không thành thép. Sau đó hung tợn cầm lấy cây cọ trang điểm ở bên cạnh, hít sâu một hơi.
Nàng lấy lại tinh thần, bật đèn bàn. Bây giờ mới bắt đầu tỉ mỉ chăm sóc da, tranh thủ có thể để lại ấn tượng tốt với Lục Tinh Nhàn vào ngày mai.
Tả Tiễn chỉnh đốn lại tâm trạng bản thân suốt đêm, nàng cảm thấy những năm qua chưa có khi nào nàng phải động não suy nghĩ nhiều như vậy.
Mọi vật dụng trong nhà vẫn không có gì thay đổi, rất thuận tay với nàng. Bây giờ chưa có ứng dụng WeChat (*), muốn liên lạc với nhau chỉ có thể nhắn tin hoặc gọi điện thoại thông thường.
Nàng mở giao diện tin nhắn, quả nhiên thấy được mấy tin qua lại với Lục Tinh Nhàn.
Tả Tiễn: A Nhàn, ngày 28 chị có rảnh không? Em muốn hẹn chị đi ăn.
Lục Tinh Nhàn: Được chứ.
Chỉ hai tin ngắn ngủn lại khiến nàng ôm di động nhìn đi nhìn lại rất lâu.
Sau khi nhắn xong, Lục Tinh Nhàn liền gọi điện xác định thời gian và địa điểm với Tả Tiễn - hiển nhiên là hôm đó cô còn bận việc khác nhưng lại không từ chối nàng mà bỏ hết các việc khác đi.
Tả Tiễn sạc điện thoại di động đầy pin, bây giờ mới lật người sang bên khác, nàng mở sổ ghi chú của mình ra xem.
12 giờ trưa, Nghĩa Quế Phủ, gặp A Nhàn nói chuyện từ hôn.
Tả Tiễn lặng lẽ xóa nửa câu sau đi.
Nhịp tim nàng đập nhanh hơn. Nàng nhìn thời gian trên di động, mới đây mà đã sắp nửa đêm rồi.
Hít một hơi thật sâu, bấy giờ mới nhắm mắt lại.
*
Trong lòng còn quá nhiều thứ ngổn ngang, đêm nay Tả Tiễn không ngủ ngon lắm.
Thứ hai, ánh nắng xuyên qua cửa sổ rọi lên mặt Tả Tiễn, nàng tỉnh giấc ngay.
Kim giờ đã gần đến số tám, Tả Tiễn ngáp dài, sau khi đầu óc thanh tỉnh nàng bắt đầu thu dọn rời giường.
Nhưng thời tiết lại không tốt lắm - lúc Tả Tiễn định ra cửa thì bên ngoài đã bắt đầu mưa.
Hơn nữa bên dưới làn mưa còn có chút lạnh, có lẽ là mưa tuyết.
Gió lạnh run, vì muốn hôm nay xinh đẹp để lại ấn tượng tốt nên Tả Tiễn không mặc nhiều đồ giữ ấm. Nàng khẽ cắn môi, co mình trong chiếc áo khoác, quyết định không quay lại lấy thêm.
Khi đến lấy dù nàng mới phát hiện dù của Lục Tinh Nhàn vẫn còn ở cửa nhà mình. Chắc hẳn hôm qua cô đến đây đặt ở đó, lúc ra về cũng quên lấy.
Tả Tiễn quan sát xung quanh một lần nữa mới mím môi mở cửa đi.
Có thể xem Nghĩa Quế Phủ là một nhà hàng sa hoa. Lầu hai có nhã gian, Tả Tiễn đã đặt trước một nơi an tĩnh trên lầu hai.
Lục Tinh Nhàn không bước trên đất bằng mà vào giới giải trí, dù sao hiện giờ cô cũng đã nổi tiếng khắp cả bầu trời rồi, ra đường cũng cần cẩn thận hơn.
Khi Tả Tiễn chạy đến nhã gian đã thấy một người đang ngồi bên trong đợi.
Là Lục Tinh Nhàn.
Cô xoay người ra cửa sổ đưa lưng về phía nàng. Cửa sổ mở ra một nửa, cũng vì gió lùa vào mà lò sưởi trong phòng không còn quá nóng nữa.
Bên ngoài mưa nhỏ đi không ít. Đến trưa bầu trời đã dần trong xanh trở lại. Tả Tiễn đứng ngược sáng nàng vẫn thấy được đôi tay Lục Tinh Nhàn tái nhợt vì đông cứng, ngay cả quần áo trên người cô cũng có chút ẩm nước.
"A Nhàn..." Tả Tiễn chần chờ gọi khẽ một tiếng, tựa như sợ sẽ quấy nhiễu đến cô.
Bấy giờ mới chợt tỉnh, Lục Tinh Nhàn quay lại nhìn Tả Tiễn sau đó vội vã đóng cửa sổ lại. Cô nhìn quần áo trên người Tả Tiễn, muốn nói gì đó nhưng chỉ mấp máy môi, cuối cùng chỉ dám nở nụ cười với nàng.
Tả Tiễn nhận ra Lục Tinh Nhàn vì cuộc hẹn của nàng mà kỹ lưỡng trang điểm bản thân. Trong lòng Tả Tiễn tràn đầy khó chịu.
Nàng nhớ đến kiếp trước. Lục Tinh Nhàn dụng tâm mỗi lần cả hai gặp mặt, nhưng lại không ngờ được chính nàng là người mạnh mẽ đâm một dao vào tim cô.
Tả Tiễn mím môi, hỏi "Chị đến bao lâu rồi?"
Vừa hỏi nàng vừa đặt cây dù trên tay sang một bên. Cửa sổ cũng đã đóng lại rồi, gian phòng nhanh chóng ấm áp trở lại.
Nàng cởϊ áσ khoác, theo thói quen xoa xoa hai tay mình, rót hai ly trà.
"Cũng không lâu." Lục Tinh Nhàn nở nụ cười đáp.
Tả Tiễn nhấp môi, liếʍ một chút mới cảm thấy ấm áp trở lại - mùa đông không thích hợp với nữ sinh, son và son dưỡng mới thoa một chút đã kết dính lại. Đáng sợ nhất là khi nàng ra ngoài lúc trời còn mưa, Tả Tiễn cứ nghĩ miệng mình bị đông cứng luôn rồi.
Lục Tinh Nhàn tỉ mỉ nhìn nàng, cười hỏi "Gọi món nha?"
Tả Tiễn dừng lại, hoảng hốt một chút.
Bình thường Lục Tinh Nhàn sẽ hỏi nàng muốn ăn gì chứ không hỏi như vậy... Cứ như buổi gặp này sẽ kết thúc bất cứ lúc nào.
Tả Tiễn ngẩng đầu, vô cùng quyết đoán trả lời "Gọi chứ! Sáng giờ em chưa ăn gì cả, bận trang điểm..."
Bỗng nhiên quay về tuổi 19, sáng nay Tả Tiễn nhìn gương mặt căng mịn tràn đầy sức sống trong gương cũng thấy lạ lẫm... nàng trang điểm mà bối rối tay chân.
Ngay cả dán hai mi mắt cũng không xong! Xém chút nữa đã sưng mắt. Thật là mất mặt.
Nhận được câu trả lời ngoài dự tính, Lục Tinh Nhàn kinh ngạc nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại. Cô nhấn chiếc chuông trên bàn.
Tả Tiễn đặt một gian phòng nhỏ nhưng cũng đủ chỗ cho bốn người ngồi. Bàn ăn hình vuông tiêu chuẩn, hai bên có vách ngăn.
Lục Tinh Nhàn chủ động chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, Tả Tiễn thì ngồi cạnh cửa. Vừa hay hai người đối diện nhau.
Suốt bữa ăn Tả Tiễn luôn muốn tìm đề tài trò chuyện nhưng nàng lại sợ mình sẽ nói sai gì đó nên chỉ dám phụ họa theo Lục Tinh Nhàn. Tạm có thể nói bữa cơm này đã thuận lợi trôi qua.
Đến khi Tả Tiễn ăn vô cùng no mới tiếc nuối dừng đũa.
Lục Tinh Nhàn cũng dừng lại, Tả Tiễn nhìn cô cẩn thận hỏi "Ừm... A Nhàn... chị ăn xong rồi hả?"
Người đối diện gật đầu, hai tay đan lại để trên bàn, mím môi hỏi "Tiễn Tiễn, em có chuyện gì muốn nói với chị không?"
Tả Tiễn: "..."
Mặt Tả Tiễn nghẹn hồng, vội đáp "Có! Em, em cảm thấy... em cảm thấy chúng ta ăn cơm xong rồi, phải tìm chuyện gì đó để làm!"
Lục Tinh Nhàn sửng sốt.
"Như vậy, như vậy mới tốt cho tiêu hóa!"Tả Tiễn khó khăn nói nốt nửa câu cuối.
Nàng vội che mặt - trời ơi bản nháp hôm qua soạn đâu rồi!
Ngại chết đi được!
_____________
(*) WeChat (hay còn có tên gọi Weixin tại Trung Quốc): là ứng dụng di động cho phép người dùng chat bằng video, âm thanh hoặc văn bản trực tiếp trên smartphone... và hoạt động dưới dạng một cộng đồng như mạng xã hội. Đây là một ứng dụng của Tencent, một trong những hãng phần mềm lớn nhất tại Trung Quốc.