Mọi người sửng sốt nhìn An Phi, bà ấy rõ ràng không cho Nguyên Phi mặt mũi!
Không chỉ không cho Nguyên Phi mặt mũi, giọng điều này, Nhàn Phi không hề che giấu nổi oán hận với Tĩnh Phong Đế, bà ấy dám ở trước mặt mọi người oán hận Hoàng Thượng sao?
Sắc mặt Tĩnh Phong Đế trầm xuống, nghĩ tới thái độ vừa rồi của mình, không khỏi chột dạ: "Nhàn Phi, là trẫm hiểu lầm nàng."
"Một câu hiểu lầm của Hoàng Thượng, có biết lòng thần thϊếp khó chịu thế nào không? Khi nãy ở hồ Thánh Tâm, thần thϊếp nghe Lục hoàng tử kêu cứu, suy nghĩ trong đầu chính là nó là nhi tử của Hoàng Thượng, thần thϊếp không thể để nó gặp chuyện, thậm chí quên mất việc thần thϊếp không biết bơi, nhưng thần thϊếp không ngờ, thì ra thần thϊếp ở trong lòng Hoàng Thượng lại xấu xa như vậy. Hoàng Thượng, không bằng ngài biếm thần thϊếp vào lãnh cung đi."
An Cửu không khỏi tán dương Nhàn Phi, Tĩnh Phong Đế vốn đang thẹn trong lòng, hiện tại Nhàn Phi còn nói như vậy, sợ rằng Tĩnh Phong Đế sẽ tự trách không thôi, càng cảm thấy Nhàn Phi vô cùng ủy khuất.
Quả nhiên, Tĩnh Phong Đế đứng dậy, đi tới tự mình đỡ Nhàn Phi đứng lên, nhẹ nhàng nói: "Ái phi, là trẫm không phải, trẫm không nên tin lời tiểu nhân mà hiểu lầm nàng, càng không nên để nàng chịu khổ, may rằng việc này chưa tạo thành hậu quả nghiêm trọng, hôm nay nàng có công cứu lão Lục, trẫm nhất định sẽ khen ngợi nàng, nàng nói đi, nàng muốn thứ gì, trẫm đều thỏa mãn."
Đều thỏa mãn?
Đây là ân điển lớn thế nào!
Mọi người nhìn Nhàn Phi, có người hâm mộ, có kẻ bắt đầu cảm thấy bất an, Nhàn Phi đã đứng đầu tứ phi, hôm nay bà cứu Lục hoàng tử, lại chịu ủy khuất lớn như vậy, Hoàng Thượng áy náy trong lòng, chỉ sợ bà muốn vị trí quý phi, Hoàng Thượng cũng đồng ý.
Ngay cả Ngọc Hoàng Hậu cũng không nhịn được mà nhíu mày, trong phòng, an tĩnh đến nghe rõ tiếng hít thở của mọi người.
Cảm nhận được ánh mắt của họ, Bắc Tự Nhàn lại cười nhẹ: "Hoàng Thượng, tuy thần thϊếp có lòng cứu Lục hoàng tử, nhưng thật sự hổ thẹn, thần thϊếp nhảy xuống hồ mới ý thức được bản thân không biết bơi."
"Đúng vậy, vừa rồi thần thϊếp cũng nghi hoặc, Nhàn Phi tỷ tỷ không biết bơi, sao có thể cứu Lục hoàng tử?" Thục Phi hỏi, giờ phút này bà ta hi vọng là người khác cứu Lục hoàng tử, nếu Nhàn Phi muốn vị trí quý phi kia, chỉ sợ... Ngay cả Hoàng Hậu cũng không muốn nhìn thấy kết quả này?
Nhàn Phi cúi đầu, tâm tư những người này, bà há có thể không hiểu?
"Thục Phi nghi hoặc rất đúng, cho nên ân điển này thần thϊếp không thể nhận, bởi vì có người còn có công lao lớn hơn, thần thϊếp ở dưới nước cũng giống Lục hoàng tử, cho rằng mình sắp chết, nhưng ngay lúc này lại có người nhảy xuống, may là người nọ, nếu không thần thϊếp và Lục hoàng tử sớm đã thành oan hồn." Nhàn Phi khẽ cười, cũng nhờ người nọ, bằng không giờ phút này sợ rằng bà thật sự bị biếm vào lãnh cung.
"Vậy sao? Là ai?" Tĩnh Phong Đế nhướng mày.
Không chỉ Tĩnh Phong Đế, mỗi người ở đây đều tò mò, còn có người có công lớn hơn Nhàn Phi sao?
Thú vị như thế!
An Cửu nhíu mày, ẩn ẩn đoán được Nhàn Phi muốn làm gì, quả nhiên ngay sau đó, giọng nói của Nhàn Phi lần nữa vang lên: "Là An Cửu quận chúa, chính là An Cửu quận chúa đã cứu thần thϊếp và Lục hoàng tử!"
Dứt lời, mọi người đều sửng sốt, An Cửu quận chúa?
Bách Lý Khiên giật mình, một chút cũng không tin, An Cửu cứu Nhàn Phi và Lục hoàng tử?
Đây lại là chuyện gì?
Nữ nhân kia... Nghĩ đến, Bách Lý Khiên liền cảm thấy bực bội.
Bách Lý Vũ lại khẽ cười, trong đầu hiện ra thân ảnh chém chết ngựa điên ở ngoài Chu Tước Môn, càng cảm thấy hứng thú, đột nhiên phát hiện một cung nữ trong phòng, thừa dịp người khác không chú ý, hắn lặng lẽ tới gần.
"Nàng là nói An Cửu của Tấn Quốc Công phủ?" Tĩnh Phong Đế giật mình, "Trẫm nhớ nàng ấy là người Hoàng Hậu coi trọng cho vị trí thái tử phi."
"Đúng vậy, chính là An Cửu của Tấn Quốc Công phủ." Nhàn Phi cao giọng, "Hoàng Thượng, ngài vừa rồi khen ngợi có được tính hay không?"
"Tính, đương nhiên tính." Tĩnh Phong Đế hiểu ý Nhàn Phi, "An Cửu cứu nàng và Lục hoàng tử, công lao to lớn, trẫm đương nhiên phải khen ngợi."
"An Cửu, Hoàng Thượng muốn trọng thưởng cho ngươi, còn không tạ ơn?" Bách Lý Vũ đột nhiên lên tiếng.
Lập tức, mọi người ở đây đều sửng sốt, ngay sau đó liền theo ánh mắt của Bách Lý Vũ hướng về một cung nữ. Nhất thời, ai ai cũng khó nén kinh ngạc, kia... Cung nữ kia quả nhiên là An Cửu!
Đón nhận ánh mắt của mọi người, An Cửu nhíu mày, Bách Lý Vũ này đúng là không sợ thiên hạ đại loạn.
"An Cửu quận chúa?" Tĩnh Phong Đế nhìn y phục cung nữ An Cửu đang mặc, không khỏi nghi ngờ.
Giờ phút này bị mọi người nhìn, An Cửu muốn trốn cũng trốn không xong, trong lòng thầm mắng Bách Lý Vũ, chỉ đành nhún người hành lễ: "Thần nữ An Cửu tham kiến Hoàng Thượng."
"Ngươi sao lại... Ăn mặc như vậy?" Tĩnh Phong Đế nhíu mày, An Cửu này nhìn có vẻ gầy yếu, một nữ tử như vậy có thể cứu hai người Nhàn Phi và Lục hoàng tử? A, thú vị! . Tìm truyện hay tại _ TrumTruy en.O RG _
"Hoàng Thượng, An Cửu quận chúa vì cứu thần thϊếp và Lục hoàng tử mà làm ướt xiêm y, thần thϊếp liền dẫn nàng ấy về Trường Nhạc Cung, không kịp lấy xiêm y khác, chỉ đành bảo Mộc Đào lấy xiêm y của mình đưa quận chúa thay, là thần thϊếp thất lễ." Nhàn Phi giải thích.
"Vậy sao? Thì ra là thế, đúng là thất lễ. Hôm nay trẫm phải cảm tạ ngươi, ngươi nói đi, ngươi muốn gì?" Tĩnh Phong đế cười nói, đôi mắt lão luyện đánh giá An Cửu.
"Hoàng Thượng, thật sự là thần nữ muốn gì, ngài cũng đồng ý sao?" An Cửu vui vẻ, tuy nàng mới tới thế giới này không lâu nhưng vẫn biết, ân điển của Hoàng Thượng có ý nghĩ gì, có thể nhận được ân điển của Hoàng Thượng, nàng cớ gì phải từ chối!
"An Cửu, phụ hoàng ân điển, ngươi đừng vội yêu cầu quá mức!" Bách Lý Khiên lạnh giọng, nghĩ đến thái độ bài xích của nàng với mình, trong lòng không khỏi bất an, nàng muốn nhân cơ hội này giải trừ hôn ước sao?
An Cửu nhìn ra tâm lý phòng bị của Bách Lý Khiên, thông minh như nàng đương nhiên sẽ biết, cho dù muốn giải trừ hôn ước, hôm nay tuyệt đối không phải thời cơ thích hợp, Hoàng Thượng còn đang tức giận, nếu lúc này nhắc tới việc giải trừ hôn ước, chỉ sợ khiến Hoàng Thượng phẫn nộ, chuyện mất nhiều hơn được, An Cửu nàng đương nhiên không làm!
Nghĩ đến kẻ hại Lục hoàng tử và Nhàn Phi, An Cửu đã có quyết đoán.
"Hoàng Thượng, thần nữ nhất thời không nghĩ được bản thân muốn gì, Hoàng Thượng có thể hứa cho thần nữ một nguyện vọng không, ngày nào đó nếu thần nữ nghĩ ra, lại xin Hoàng Thượng ban ân, mong Hoàng Thượng ân chuẩn!" An Cửu cao giọng, từng câu từng chữ đều hùng hồn có khí phách.
Hứa cho nàng một nguyện vọng?
An Cửu này đang tính toán gì đây?
Sắc mặt Bách Lý Khiên trầm xuống, Bách Lý Vũ nhíu mày, Tĩnh Phong Đế cũng không ngờ An Cửu sẽ nói như thế, ngây ra một lúc liền cười ha ha, lần nữa đánh giá An Cửu: "Thú vị, hứa cho ngươi một nguyện vọng? Được, ngươi cứu Lục hoàng tử và Nhàn Phi, ân điển này, trẫm chuẩn!"
"Tạ Hoàng Thượng." An Cửu tạ ơn, như có như không nhìn Bách Lý Khiên, trong lòng vô cùng sảng khoái.
Không ngờ hôm nay có thể thu hoạch được như vậy, a, có lời này của Hoàng Thượng, muốn giải trừ hôn ước, nàng chỉ thiếu một thời cơ tốt!
"Hôm nay may là Nhàn Phi tỷ tỷ và Lục hoàng tử đều không sao, đúng là ông trời phù hộ. Hoàng Thượng, hôm nay lăn lộn như vậy, mọi người đều mệt rồi, không bằng tan đi, Lục hoàng tử cũng cần nghỉ ngơi, không phải sao?" Tĩnh Phi đỡ eo, ôn nhu nói.
"Cũng đúng, Tĩnh Phi nàng đang có thai, đứng lâu như vậy hẳn đã mệt mỏi, nàng về cung nghỉ ngơi trước đi." Tĩnh Phong Đế quan tâm săn sóc.
Tĩnh Phi tạ ơn, đang muốn lui xuống, thị nữ Phương Dung của Hoàng Hậu vội tiến vào, đi đến thì thầm bên tai bà vài câu. Sắc mặt Ngọc Hoàng Hậu lập tức lạnh lẽo, giọng nói uy nghi vang khắp phòng: "Tĩnh Phi sợ là không đi được!"