Lúc Đông Phương Hạ quỳ hai chân xuống, Tây Môn Kiếm cũng đã quỳ xuống! Mấy người Trương Vũ Trạch thấy vậy liền ngây ngốc, cũng không biết ông lão là ai, lập tức cung kính hành lễ.
Lúc Đông Phương Hạ và mọi người lên núi, Trác Thương Ngân đã biết! Nếu không làm sao mấy người Lãnh Lạc biết được. Lúc này ông ấy nghe thấy lời của Đông Phương Hạ, quay đầu lại vững như thái sơn!
Mấy người Tây Môn Kiếm, Trương Vũ Trạch đã đứng lên, khi nhìn thấy đôi mắt của Trác Thương Ngân, suýt nữa sợ ngã xuống đất!
Ánh mắt thật sắc bén, sáng như sao lạnh, đôi lông mày cong đen như tô vẽ, ngực rộng, có uy phong chục ngàn người khó địch nổi.
“Đã tới thì an tâm ở lại!”
Trác Thương Ngân dùng ngôn từ uy nghiêm, thể hiện chí khí thẳng tới mây xanh ngàn trượng, khiến trong lòng những người lần đầu đến đây như mấy người Trương Vũ Trạch kinh sợ nổi sóng ngút trời! Chỉ một câu nhàn nhạt lại khiến bọn họ cảm nhận được người có nội công chấn động đến mức chóng mặt.
Đông Phương Hạ biết tính của ông lão, ở nơi này, anh quen thuộc tất cả, chỉ không quen với ngôn từ mang vẻ nho nhã này! Anh lập tức đi qua, cười ha ha nói: “Ông lão, lão cứ làm việc của lão! Con đi tìm rượu uống”.
“Đứng lại! Nơi này cũng là nơi để anh càn rỡ hả!”
Đông Phương Hạ rất nhớ chỗ rượu ngon mà ông lão đích thân ủ nấu, đang định đến hầm rượu, thì Lãnh Lạc theo đuổi đến quát lên gọi lại.
Đông Phương Hạ nghe thấy giọng nói lạnh lùng khiến mình vô cùng không vui, anh quay đầu nhìn Lãnh Lạc, nói: “Chó lại bắt chuột, ông lão cũng không phản đối, cô quát cái gì mà quát! Chọc giận tôi, tôi sẽ bổ đôi cô ra”.
“Bek Ji, tôi có thể nhẫn nhịn bất cứ chuyện gì anh làm với tôi! Nhưng ở đây, đừng có hòng vô lễ”, giọng nói của Lãnh Lạc càng lúc càng lạnh lùng.
Mấy người An Nhiên, Tây Môn Kiếm ở một bên thấy Lãnh Lạc có dấu hiệu có thể ra tay bất cứ lúc nào, đều không hiểu tại sao Lãnh Lạc lại bất thường như vậy! Lập tức, ánh mắt của mọi người nhìn sang Trác Thương Ngân.
Đông Phương Hạ cười ha ha, thích thú nói: “Nhẫn nhịn bất cứ chuyện gì mà tôi làm? Bao gồm cả…”
“Anh câm miệng!”
Lãnh Lạc nhìn nụ cười đó của Đông Phương Hạ, cô ấy biết Đông Phương Hạ lại bắt đầu ăn nói linh tinh, lập tức quát Đông Phương Hạ.
Trác Thương Ngân quá hiểu Đông Phương Hạ! Tên nhóc này luôn nóng tính như vậy, ông ấy nghe thấy Đông Phương Hạ và cô bé Lãnh Lạc lại như nước với lửa, cuối cùng đặt kéo trong tay xuống.
“Cô bảo tôi im miệng thì tôi phải im miệng sao! Vãi… Cô tưởng rằng cô là vợ cả của tôi hả. Làm sao? Muốn ra tay? Vậy thì đến đi, tôi không đánh thắng được, nhưng tôi nhất định sẽ lột áo ngoài của cô trước khi cô gϊếŧ tôi, không tin thì cô thử xem!”
“Vô liêm sỉ…”
Lãnh Lạc nghe xong hoàn toàn nổi giận! Trác Thương Ngân lắc đầu nhẹ, bước chân mạnh mẽ đi tới.
Lãnh Lạc thấy Trác Thương Ngân đi tới, lập tức quỳ xuống: “Lão tổ tông”.
Bàn tay của Trác Thương Ngân hơi nâng lên, cơ thể hoàn mỹ của Lãnh Lạc bị một luồng khí tức vô hình kéo lên, mấy người Trương Vũ Trạch thấy vậy đều rất kinh ngạc.