Nghe vậy, Đông Phương Hạ ngừng cười, nhìn chằm chằm vào Lãnh Lạc, nói: “Hình như cô rất quan tâm tôi thì phải, mà chuyện của tôi cũng không giấu được cô. Nhưng tôi muốn hỏi cô, đối thủ tiếp theo là ai mà tôi còn không biết, sao cô lại nói như thế?”
Lãnh Lạc lắc đầu: “Mấy ngày trước anh bị Bôn Lôi và Điện Thiểm đánh bị thương, Bek Er đến Yên Kinh, tôi tin là cô ấy đã chuyển lời của thầy anh cho anh rồi, nhưng vẫn còn một số chuyện anh chưa biết. Bek Ji, anh có năng lực, nhưng hiện giờ anh vẫn chưa đấu với gia tộc đó được, anh nhất định phải mau chóng mở rộng lực lượng của mình, khống chế toàn bộ thế giới ngầm của nước Z. Đồng thời, anh còn phải nâng cao thực lực của cấp dưới, đạt đến một cấp độ nhất định, tốt nhất là nên lựa chọn một nhóm người để thầy anh huấn luyện. Chỉ có như vậy, anh mới có cơ hội chiến thắng gia tộc ấy, nhưng cơ hội rất nhỏ bé. Còn nữa, mặc dù người trong Lang Hồn các anh đều là cao thủ, nhưng võ công của bọn họ vẫn cần phải nâng cao”.
Nghe những lời Lãnh Lạc nói, Đông Phương Hạ hơi ngạc nhiên. Một luồng sát khí ập thẳng vào người cô ấy. Lãnh Lạc đã biết quá nhiều chuyện, tạm không kể tới chuyện Bek Er bí mật tới Yên Kinh, ngay cả Lang Hồn bí ẩn mà cô ấy cũng biết! Rốt cuộc cô ấy là ai? Còn nữa, theo lời nói ấy thì hình như cô ấy cũng biết đến sự tồn tại và thực lực của gia tộc thần bí.
Cảm nhận được sát khí sắc bén của Đông Phương Hạ, cả người Lãnh Lạc hơi căng cứng lại. Cô ấy biết Đông Phương Hạ đã sinh ra sát ý, nhưng những gì cô ấy nói đều là sự thật. Sau khi biết được một chuyện, cô ấy không những không có ý định gϊếŧ Đông Phương Hạ nữa, ngược lại còn bắt đầu quan tâm anh.
Nhìn Loan Đao Ngâm Long trong tay, vẻ mặt của Lãnh Lạc hơi thay đổi. Cô ấy do dự một lát rồi đưa nó cho Đông Phương Hạ, nói: “Anh cầm lấy cái này thì sẽ tiện hơn. Tôi biết chuyện lần trước không phải do anh cố ý, tôi không muốn truy cứu nữa, anh cũng không được nhắc lại chuyện này”.
“Tôi không muốn biết thanh Loan Đao này có ý nghĩa gì, cũng sẽ không nhận nó. Bây giờ tôi trả lại nó cho cô, coi như vật về với chủ, như thế sẽ bớt rất nhiều phiền phức cho tôi. Lãnh Lạc, mặc dù thân phận của cô rất bí ẩn, nhưng tôi không có hứng thú tìm hiểu. Từ nay về sau, cô đừng tới kiếm chuyện với tôi nữa. Cô biết sự tồn tại của Lang Hồn rồi thì hẳn phải biết rằng, cô không gϊếŧ tôi được đâu!”
“Cô yên tâm, nhưng tôi thì không! Tự nhiên bị người ta đuổi gϊếŧ, cho dù tôi là Bek Ji thì cũng đã sao?”, nghĩ tới Bôn Lôi và Điện Thiểm, Đông Phương Hạ lại tức điên lên.
Thấy thế, Lãnh Lạc không nói gì nữa. Đông Phương Hạ không biết lý do gia tộc thần bí đuổi gϊếŧ anh, nhưng Lãnh Lạc lại biết rất rõ. Bây giờ anh nổi giận, Lãnh Lạc không dám nói gì. Người đàn ông trước mặt rất khó hiểu.
Đợi Đông Phương Hạ mắng xong, Lãnh Lạc đặt thanh đao lên bàn, nói: “Đợi chuyện ở Yên Kinh ổn định lại, anh hãy tới châu Úc, có lẽ thầy anh sẽ nói với anh một số chuyện, đến lúc đó, anh sẽ hiểu rõ. Anh muốn đối phó với Phong Ba, tôi sẽ giúp anh, thế nhưng anh nhất định phải cẩn thận người bên cạnh mình. Nhớ kỹ lời tôi nói, tôi không hi vọng nhận được tin Huyết Lang chết bất thình lình đâu”.
“Tôi không cần sự giúp đỡ của cô. Đối với tôi, Phong Ba chẳng gây ra được sóng gió gì nữa. Cô bảo tôi cẩn thận người bên cạnh, chẳng lẽ cô biết điều gì sao? Còn nữa, tính mạng của tôi quan trọng đến mức cô Lãnh phải quan tâm thế cơ à?”