Các anh em Lang Quân cũng không biết đã xảy ra chuyện gì! Những người hiểu chuyện như mấy người Tây Môn Kiếm, tuy nghi ngờ nhưng họ cũng đoán được Đông Phương Hạ đã nói gì với Hác Hiên.
Nhưng Đông Phương Hạ không lên tiếng, mấy người Tây Môn Kiếm tạm thời không dám ra tay! Đúng lúc Hác Hiên kéo Văn Quân sắp đi ra đến cửa, một giọng nói băng lạnh vang lên trong hội trường im lặng như tờ!
“Đứng lại!”
Hác Hiên nghe thấy giọng nói lạnh thấu xương này, anh ta dừng bước chân, cùng các anh em Lang Quân quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng nói. Khi nhìn thấy Đông Phương Hạ sắc mặt âm trầm đi đến, đôi mắt đen của Hác Hiên như sắp phun ra lửa.
Quan hệ giữa Đông Phương Hạ và Hác Hiên như thế nào, trong lòng mọi người đều biết rõ! Làm anh em nhiều năm, nếu không phải việc quan trọng đặc biệt gì, hai anh em bọn họ sẽ không như vậy!
Vừa nãy khi Đông Phương Hạ gọi riêng Hác Hiên ra một chỗ, Nam Cung Diệc Phi và Thư Lăng Vy đã biết Đông Phương Hạ muốn nói chuyện gì với Hác Hiên! Điện Thiểm là Văn Quân, ít nhiều cũng khiến Đông Phương Hạ phải đắn đo suy nghĩ, cân nhắc đến suy nghĩ và cảm nhận của Hác Hiên! Nam Cung Diệc Phi và Thư Lăng Vy đều biết người đàn ông của mình không muốn nhìn thấy anh em phải chịu tổn thương, nhưng bây giờ phản ứng của Hác Hiên khiến Nam Cung Diệc Phi và Thư Lăng Vy cũng phải lo lắng!
Khi ánh mắt của Diệc Phi và Lăng Vy chuyển từ Hác Hiên và Văn Quân sang Đông Phương Hạ, thấy ánh mắt thất vọng của Đông Phương Hạ, còn mang theo sát khí đi về phía Hác Hiên, Diệc Phi và Lăng Vy vội đi ra từ trong đám đông!
“Làm sao? Lẽ nào Huyết Lang muốn dùng đến võ lực để giữ hai chúng tôi ở lại đây sao?”, Hác Hiên kéo Văn Quân ra phía sau mình, nổi giận nhìn chằm chằm Đông Phương Hạ đứng cách mình ba mét!
Vì một người phụ nữ, còn là một người phụ nữ mà Hác Hiên chưa hiểu rõ, lần này Hác Hiên đã làm tổn thương trái tim Đông Phương Hạ! Đông Phương Hạ luôn nghĩ cho anh ta về mọi mặt, nhưng còn Hác Hiên thì sao!
Đông Phương Hạ đút hai tay vào túi quần, ngửa cổ than một tiếng, nói với Hác Hiên: “Nếu anh không phải là anh em của em, e rằng lúc này sớm đã là một xác chết băng lạnh rồi! Hác Hiên, tỉnh táo lại đi, trước đây anh không phải như này, sao anh lại vì tình yêu mà làm mờ đôi mắt của mình!”
“Hừ, thật dại cho Hác Hiên tôi vẫn coi cậu là anh em! Câu này mà Đông Phương Hạ cậu cũng nói ra được”.
“Hác Hiên, sao tên khốn nhà anh vẫn không hiểu! Đông Phương Hạ muốn tốt cho anh, bảo anh rời người phụ nữ xấu xa này xa một chút”, thấy Hác Hiên đối xử như vậy với Đông Phương Hạ, Thư Lăng Vy không kiếm chế được cơn giận, đi đến phía trước Hác Hiên, rút súng chĩa vào trán của Văn Quân.
Hác Hiên thấy vậy, sắc mặt anh ta tối sầm lại, thấp giọng gầm: “Thư Lăng Vy, cô làm gì vậy hả? Đông Phương Hạ vô tình, cô cũng muốn tuyệt tình cùng cậu ta sao?”
Lại một lần nữa cảm thấy sát khí trên người Đông Phương Hạ, mấy người Tây Môn Kiếm, Bạch Vỹ và Trương Vũ Trạch đã đợi từ lâu lập tức vụt đến phía sau Hác Hiên và Văn Quân, các anh em Lang Quân liền rút đao ở hông ra, sát khí bừng bừng nhìn Hác Hiên!
Diệc Phi thấy vậy, ánh mắt của cô hết nhìn qua Hác Hiên rồi lại nhìn sang Đông Phương Hạ, hai người đã từng là anh em tốt nhất, chỉ vì một người phụ nữ, bây giờ làm đến mức gây chiến.
Diệc Phi thấy sự việc diễn biến đến mức không thể cứu vãn, cô do dự, đi đến bên cạnh Đông Phương Hạ, nói nhỏ với Đông Phương Hạ: “Đông Phương Hạ, Hác Hiên đã hoàn toàn rơi vào đầm lầy của tình yêu, bây giờ anh ấy đã bị Văn Quân mê hoặc, anh tuyệt đối đừng nổi giận gϊếŧ anh ấy! Nếu không, chúng ta không thể ăn nói với dì”.
Đông Phương Hạ gật đầu, do dự một lúc, vung tay bảo mấy người Tây Môn Kiếm lui xuống, nói với Hác Hiên: “Anh sẽ hối hận vì tất cả những điều hôm nay anh làm. Văn Quân, Hác Hiên vì cô mà làm nhiều như vậy, mẹ kiếp, lẽ nào cô không nói được một câu sao!”