Mặc dù Đông Phương Hạ không quá quen thuộc với cái bớt này, nhưng lời nói của An Nhiên lúc rời khỏi Yên Kinh lại quanh quẩn trong đầu anh.
Đông Phương Hạ là người trọng tình trọng nghĩa, đã đánh đổi và hi sinh rất nhiều vì anh em của mình. Anh luôn tin rằng trên đời này không có gì là trùng hợp cả.
Hôm qua Dạ Phong đã phát hiện ra cái bớt trên lưng Trụy Huyết rồi, nhưng cô ấy không biết An Nhiên từng nói một câu, vậy nên không để ý, còn Đông Phương Hạ thì khác.
Anh quay về ngồi xuống ghế, sắc mặt âm u khó đoán. Mặc dù cảm thấy nghi hoặc khi cậu chủ nhà mình như thế, nhưng Dạ Ảnh và Dạ Phong không mở miệng hỏi. Hai người đứng ở hai bên trái phải của Đông Phương Hạ.
Phát hiện ra sự thay đổi của Huyết Lang, Trụy Huyết nhíu chặt lông mày. Cô ta muốn hỏi gì đó, nhưng lại cảm thấy không cần thiết.
Rất lâu sau, Đông Phương Hạ mới ngừng suy tư, đôi mắt sắc bén nhắm thẳng vào Trụy Huyết, trầm giọng hỏi: “Cô xăm hình xăm đó lên lưng từ bao giờ?”
“Tại sao tôi phải nói với anh? Huyết Lang, vẫn là câu nói đó, muốn gϊếŧ muốn chém tùy anh, tôi sẽ không nói cho anh biết đâu, tôi biết thủ đoạn của anh tàn nhẫn, nhưng Trụy Huyết tôi cũng không phải là đồ hèn!”
Dạ Ảnh và Dạ Phong cùng đồng thanh hỏi, bởi vì hai chị em họ thấp thoáng cảm giác Trụy Huyết có quan hệ lớn với Lang Quân, nếu không, với tác phong của cậu chủ thì sẽ không làm như vậy!
Đông Phương Hạ gật đầu, quay khuôn mặt trắng ngần, chuyển ánh mắt sang Trụy Huyết, nhàn nhạt nói: “Cô bắt cóc em gái của tôi, tôi thực sự không hy vọng cô là người mà anh em của tôi tìm kiếm mười sáu mười bảy năm, hành vi của cô không những làm tổn thương em dâu của cô, mà còn làm tổn thương em trai của cô. Cô…”
“Anh đang nói cái gì? Nói rõ hơn đi, Huyết Lang, anh đang nói gì, ‘chị gái’, ‘em trai’, có phải anh biết điều gì không?”
Thần sắc của Trụy Huyết thay đổi, cô ta không đợi Đông Phương Hạ nói xong đã vội vàng hỏi! Bởi vì lời của Đông Phương Hạ đã động chạm đến chuyện mà cô ta che giấu mười sáu mười bảy năm nhưng lại không buông bỏ được!