Đông Phương Hạ và chị em Dạ Ảnh nghe thấy đều phì cười một tiếng! Việc như này còn nợ được.
“Không được, tối nay các cô phải về rồi! Các cô đi rồi, lẽ nào bảo cậu chủ chạy đến Châu Úc, chỉ để cho cô hôn một cái!”, Đông Phương Hạ thích trêu Dạ Nguyệt nhất.
Dạ Nguyệt hết cách, nhìn ánh mắt của cậu chủ dường như không hôn cậu ấy một cái thì cậu ấy không tha cho mình! Dạ Nguyệt bất lực, liếc trái phải một cái, sắc hồng đỏ xấu hổ xuất hiện trên khuôn mặt lan đến xương quai xanh mới dừng lại! Dạ Nguyệt kiễng chân, hôn một cái lên má Đông Phương Hạ nhanh như chớp, rồi vội vàng bỏ chạy!
Đông Phương Hạ mới ngửi thấy hương thơm như thiếu nữ, còn chưa kịp thưởng thức, thì hơi thở khiến người ta dễ dàng rối loạn thần kinh liền biến mất! Thấy Dạ nguyệt chạy qua một bên, Đông Phương Hạ vẫn chưa tận hứng tặc lưỡi, lắc đầu thở dài nói:
“Đã mười bảy mười tám tuổi rồi, trở thành thiếu nữ rồi, còn xấu hổ, ngộ nhỡ một ngày nào đó cậu chủ tôi cưới tất cả các cô, bảo các cô nằm trên giường đợi cậu chủ đến yêu chiều, thì không phải là phải…”
“Cậu chủ…”
Dạ Ảnh không đợi Đông Phương Hạ nói hết, bèn lên tiếng cắt ngang lời Đông Phương Hạ! Cậu chủ cũng thật là, ăn nói càng lúc càng vô lại rồi!
Đông Phương Hạ nghe thấy tiếng kêu của Dạ Ảnh, lại nhìn khuôn mặt đỏ như mây hồng của chị em Dạ Ảnh, Đông Phương Hạ hơi ngẩn người, chị em Dạ Ảnh vốn là mỹ nữ tuyệt sắc, một khi xấu hổ đỏ mặt, trên thế giới này, e rằng không có ai có thể chống lại sức mê hoặc này.
“Được rồi được rồi! Không nói nữa, dìu cậu chủ đi vào biệt thự bên đó đi!”
Họ đi vào căn biệt thự nhỏ bên cạnh, đến phòng khách tầng hai! Dạ Vân dìu Đông Phương Hạ ngồi xuống, Dạ Ảnh nhìn trái nhìn phải một cái, vội rót nước cho cậu chủ nhà mình, vừa nãy bên ngoài lạnh như vậy, phải cho cậu chủ uống chút nước ấm mới không bị cảm.
Đông Phương Hạ thấy Dạ Vân năm nay cũng mười bảy tuổi, cao gần một mét bảy! Ngắm khuôn mặt dần dần trưởng thành và cái eo thon nhỏ, Đông Phương Hạ cười hài lòng, nhẹ nhàng vuốt mái tóc bóng mượt của Dạ Vân.
Dạ Vân ngồi bên cạnh Đông Phương Hạ, nhìn nụ cười của cậu chủ! Trong lòng chị em họ đều rất vui! Nhưng cậu chủ yếu ớt như vậy, trong lòng họ lại như bị đâm một nhát dao vậy.
“Cậu chủ, có phải cậu có gì muốn hỏi tôi và chị Nguyệt không?”
“Cô biết cậu chủ muốn hỏi các cô?”, Đông Phương Hạ nhìn Dạ Vân.