“Ban đầu làm nhiệm vụ với cô ta, tôi cũng không biết cô ta lại khiến người khác bực mình đến thế. Nhưng sau vài lần… trời ơi, tôi thề là tra tấn! Cô ta lúc nào cũng thích chỉ huy lung tung. Ai không làm theo lời cô ta thì cô ta lập tức giở thái độ hơn người, giảng đạo như thể lời cô ta nói là chân lý, là tiêu chuẩn, nhất định phải làm đúng như thế. Nếu không, đó chính là phạm sai lầm, thậm chí là phạm tội!”
Hàn Kiều Kiều bật cười khúc khích.
Ấn tượng của cô về Tô Tuyết quả thực cũng giống như vậy. Tô Tuyết rất thích chỉ đạo, thích làm người dẫn đầu. Trước đây, khi cùng làm từ thiện với Tô Tuyết, cô đã nhận ra điều này. Rõ ràng tiền và địa điểm đều do Hàn Kiều Kiều lo liệu, nhưng mọi việc đều phải theo sự sắp xếp của Tô Tuyết.
Tuy nhiên, Hàn Kiều Kiều vốn không thích tranh cãi. Sau vài lần lập kế hoạch bị Tô Tuyết bác bỏ, cô cũng chẳng buồn can thiệp nữa. Dù sao, chỉ cần giúp được những người gặp khó khăn, với cô thế là đủ, chẳng đáng để tranh cãi với bạn bè.
Thấy Hàn Kiều Kiều cười, Điền Tâm Duyệt càng nói chuyện hăng say hơn, như được tiếp thêm sức mạnh.
“Cô ta cứ như thế, ai mà chịu nổi? Cuối cùng, các đội trưởng nhỏ trong đội đều không muốn dẫn cô ta đi làm nhiệm vụ nữa. Kết quả là sao? Cô ta khóc lóc chạy lên chỗ cấp trên! Hóa ra bạn trai cô ta làm ở Đội Dị Năng, hình như còn là một lãnh đạo nhỏ. Không biết anh ta nói gì với đội trưởng của bọn tôi, nhưng khi cô ta quay lại, cô ta đã trở thành đội trưởng một tổ nhỏ rồi! Thế mới hay chứ!”
Nói đến đây, Điền Tâm Duyệt giơ ngón tay lên, nghiêm túc lắc lắc trước mặt Hàn Kiều Kiều rồi nói tiếp: “Tổ trưởng Tô dẫn nhiệm vụ một lần! Một lần duy nhất! Mười người đi thì năm người trở về, năm người còn lại tự bò về!”
“Cái gì?!” Hàn Kiều Kiều kinh ngạc tròn mắt. “Sao cô ta không dẫn năm người kia quay về?”
Điền Tâm Duyệt khinh thường hừ một tiếng: “Nhiệm vụ đó là ra ngoài lắp đặt thiết bị giám sát. Trên đường về, họ gặp dị thú. Chuyện này đối với chúng ta vốn là cơm bữa, nhưng cô ta sợ đến mức bỏ chạy bằng xe, bỏ lại năm người kia. Họ suýt nữa mất mạng! Khi về, mấy người kia báo cáo tình hình lên cấp trên, cấp trên định xử phạt cô ta, nhưng cô ta lại không phục. Cô ta biện minh rằng vì sợ năm người đó nhiễm virus nên mới không chờ họ. Thật nực cười! Rõ ràng là nhát gan sợ chết nên chạy, thế mà còn làm ra vẻ nghĩa chính ngôn từ nói về nhiễm virus.”
Dù khi đó mọi người vẫn chưa biết dị thú không lây truyền virus, chỉ có dị chủng mới có khả năng lây nhiễm. Nhưng quyết định của Tô Tuyết lúc đó hiển nhiên là quá hấp tấp. Ít nhất, cô ta nên đưa mọi người về căn cứ để bộ phận kiểm tra an ninh xác định tình trạng.
“Thế… sau đó thì sao?” Hàn Kiều Kiều tò mò hỏi.
Điền Tâm Duyệt thở dài, tiếc nuối nói: “Sao nữa? Bạn trai cô ta lại đứng ra cầu xin cho cô ta. Bây giờ cô ta bị điều sang tổ hậu cần, ngày ngày kiểm kê vật tư, làm tổng đài viên liên lạc, coi như yên ổn rồi.”
Điều này khác với kiếp trước nhỉ…
Hàn Kiều Kiều thầm nghĩ. Trong ký ức kiếp trước, Tô Tuyết rất được lòng mọi người trong Đội Huấn Luyện Đặc Biệt, nhất là nam giới. Do tỷ lệ nam nữ trong đội chênh lệch lớn, Tô Tuyết vốn đã có sức hút với người khác giới, nên càng được yêu thích.
…À, đúng rồi, kiếp trước cô ta không có bạn trai. Có lẽ chính mối quan hệ này đã khiến cô ta mất đi sự ủng hộ của các đồng đội nam, dẫn đến những thay đổi này?
Nhưng tại sao ở kiếp này lại đột nhiên xuất hiện một người bạn trai chứ? Thật kỳ lạ…
Hồng Vân vốn không có hứng thú với những chuyện tán gẫu như thế này, nhưng thấy Hàn Kiều Kiều lắng nghe chăm chú, cô ấy không nỡ cắt ngang. Nếu là trước đây, cô ấy đã ném Điền Tâm Duyệt ra trước bao cát từ câu thứ hai để Điền Tâm Duyệt luyện tập rồi.
Hai người trò chuyện rôm rả, càng nói càng xa đề tài ban đầu.
Dù hầu hết thời gian chỉ có Điền Tâm Duyệt thao thao bất tuyệt, Hàn Kiều Kiều thỉnh thoảng mới nói vài câu, nhưng bầu không khí lại vô cùng hòa hợp. Hồng Vân nhìn thấy ánh mắt Hàn Kiều Kiều dần dần lộ ra niềm vui, dường như chính cô ấy cũng cảm nhận được sự vui vẻ từ cô.
Khi nghe Điền Tâm Duyệt kể rằng cô ấy phát hiện mình có dị năng nhờ nghe được tiếng xì hơi từ cách đó một cây số, Hàn Kiều Kiều không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Điền Tâm Duyệt bị chọc cười cũng không tức giận, tiếp tục tự trêu mình: “Hồi mới phát hiện dị năng, nó chưa ổn định, đêm nào tôi cũng mất ngủ! Cứ nằm đó là nghe đủ loại âm thanh kỳ quặc, đặc biệt là tiếng ngáy. Trời ơi, bốn phương tám hướng đều là tiếng ngáy! Cô thử nghĩ xem cảm giác của tôi lúc đó thế nào!”
“Ha ha ha ha ha…”
Khi Hàn Dực bước vào, cảnh tượng trước mắt anh là một bầu không khí vui vẻ, hòa hợp như vậy.
Hàn Kiều Kiều ôm bụng cười không ngừng. Nhưng ngay khi thấy Điền Tâm Duyệt đột nhiên im lặng, cô ngẩng đầu lên, theo ánh mắt của Điền Tâm Duyệt nhìn ra sau lưng mình, phát hiện Hàn Dực đang đứng ở cửa phòng tập với gương mặt không biểu cảm.
Hồng Vân cũng nhướn mày nhìn Hàn Dực. Cô ấy tò mò không biết anh làm cách nào qua được trạm kiểm soát an ninh để vào đây.
Khi Hàn Kiều Kiều nhìn thấy Hàn Dực, nụ cười trên mặt cô ngay lập tức biến mất.
Cô nhàn nhạt cất tiếng: “Anh.”
Điền Tâm Duyệt nghe thấy xưng hô này, đôi mắt tròn xoe càng trợn lớn.
Hàn Dực cảm thấy tim mình chợt nhói đau.
Cảnh tượng này khiến anh cảm giác như đã từng trải qua.
Ngày xưa, cô cũng như thế này. Khi cô vui vẻ trò chuyện cùng người khác, chỉ cần nhìn thấy anh, mọi niềm vui trên gương mặt cô lập tức biến mất. Cô dựng lên một bức tường băng giá, lạnh lùng và vô tình từ chối mọi sự tiếp cận từ anh.
Hàn Dực lặng lẽ nhìn cô hồi lâu, sau đó chậm rãi bước tới, trầm giọng nói: “Về nhà thôi.”
Nghe vậy, Hàn Kiều Kiều không nói gì.
Cô chỉ im lặng tháo băng quấn quyền anh trên tay, rồi chào Hồng Vân: “Chị Hồng, em về trước đây.”
Hồng Vân gật đầu.
Hàn Kiều Kiều quay sang Điền Tâm Duyệt, nói: “Lần sau tôi lại đến tìm cô chơi.”
“...Ồ, được…” Điền Tâm Duyệt vẫn ngơ ngác, dường như chưa thoát khỏi cú sốc lớn.
Hàn Kiều Kiều vẫy tay chào hai người rồi xoay người rời đi.
Hàn Dực khẽ động môi, nhưng cuối cùng không nói gì, lặng lẽ đi theo sau cô.
Đợi đến khi hai người họ rời đi, Điền Tâm Duyệt mới ngẩn ngơ nói: “...Chị Hồng, vừa nãy… người đó là anh trai của Kiều Kiều sao?”
“Ừ.”
Điền Tâm Duyệt vẫn không dám tin: “...Là cái người MAX mà anh Ngụy Kiệt kể sao?”
“Ừ.” Hồng Vân chỉnh lại tư thế trước bao cát, đột ngột vung một cú đấm mạnh. “Anh ấy chính là người đó.”
“Trời ơi…” Điền Tâm Duyệt không kìm được đưa tay ôm má, thốt lên: “Anh Ngụy Kiệt không nói cho em biết là anh ấy đẹp trai thế này! Chuyện quan trọng như vậy mà anh ta dám giấu em!”
Hồng Vân không trả lời, chỉ liên tục tung những cú đấm mạnh mẽ vào bao cát.
Không hiểu sao, Hồng Vân cảm thấy vô cùng khó chịu.
Những cảm xúc không rõ ràng đó giống như một tấm lưới vô hình, chầm chậm siết chặt lấy l*иg ngực cô ấy.
Hồng Vân càng đấm, những cú đấm của cô ấy càng mạnh mẽ hơn, dường như đang cố xua tan thứ cảm xúc bức bối đó, nhưng đồng thời, nó lại như đang quấn lấy cô ấy, khiến cô ấy càng thêm ngột ngạt.
Điền Tâm Duyệt vẫn đứng cạnh, hai tay chống cằm, thở dài cảm thán: “Ôi, một người vừa mạnh mẽ vừa đẹp trai như thế. Nếu các chị em trong đội mà biết được, chắc chắn sẽ gây ra một trận bão tố kinh hoàng…”
“Đồ nhát gan!” Hồng Vân đột nhiên thấp giọng mắng một câu.
Điền Tâm Duyệt giật bắn mình: “Chị Hồng, chị… chị đang mắng ai vậy?”
Hồng Vân nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi mở mắt ra, khuôn mặt đã trở lại vẻ bình tĩnh thường thấy.
Hồng Vân nhàn nhạt đáp: “Không có gì. Tôi đang nói chính mình thôi.”
Điền Tâm Duyệt ngơ ngác nhìn cô ấy, không hiểu lời nói đó nghĩa là gì.
Hồng Vân cũng không nói thêm gì nữa. Cô ấy chỉ tiếp tục đấm vào bao cát, từng cú đấm mạnh mẽ vang lên, tựa như muốn xóa tan những cảm xúc rối bời trong lòng mình.