Hết bận chuyện đại sứ quảng bá, Úc Thanh Hoan liền chính thức vào đoàn phim.
Bởi vì Tằng Bồi Vinh thích phim nam chủ, nên trong “Làm sao để yêu người”, Úc Thanh Hoan mặc dù là nam hai nhưng thực tế phần diễn so với Tần Tranh không ít hơn bao nhiêu. Nếu không phải là chuyện của đài quốc gia, Lưu Gia An nhất định sẽ không cho phép hắn trì hoãn mấy ngày nay.
Úc Thanh Hoan diễn qua hai bộ phim, Diệp Thịnh là phú nhị đại kiêu ngạo tùy tiện, Triệu Thanh Bình là người báo thù âm trầm cứng cỏi. So với hai nhân vật trước, Vương Xuyên này thiết lập hình tượng có chút quá bình thường.
Hắn là giám đốc hạng mục của một công ty nhỏ, giống như rất nhiều thanh niên đang cố gắng phấn đấu ở các thành phố lớn bây giờ, mỗi ngày gặm rau cải kiếm tiền, hệt như hít phải ma túy, chỉ cần một cuộc gọi của cấp trên, dù có là nửa đêm cũng phải từ trên giường bò dậy.
Hằng ngày công việc chính của hắn là giám sát hạng mục, cố gắng thỏa mãn đủ loại nhu cầu của khách hàng, sợ chọc giận đám đại gia này, còn cuối tuần, đó là mặt hàng xa xỉ, có nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Cuộc sống bình thường không có hồi kết.
Nhưng mà một người như vậy, lại có cái mà Diệp Thịnh và Triệu Thanh Bình đều không có, đó là sự ngóng trông một mối tình.
Sau khi gặp Trương Tiểu Miêu, sinh mệnh của Vương Xuyên giống như bầu trời đêm đột nhiên bị ánh sao thắp sáng, trở nên chói mắt rực rỡ.
Hắn bắt đầu có mục tiêu để phấn đấu, có động lực để tiếp tục kiên trì trong nghịch cảnh. Bởi vì hắn muốn cho người hắn yêu nhất một thứ làm cuộc sống yên ổn nhất: Nhà ở.
Hắn không ngừng nhận hạng mục, vì có thể được trích nhiều phần trăm hơn một chút, cam tâm tình nguyện chạy đi miền tây bắc xa xôi, ngẩn ngơ ở đó hơn nửa năm.
Sinh hoạt mặc dù khổ sở nhưng tình yêu lại khiến hắn cảm thấy ngọt ngào.
Vương Xuyên vẫn luôn tin chắc, chỉ cần mình nỗ lực, nhất định sẽ có được hạnh phúc.
Thời điểm bị đất đá chôn vùi, hắn vốn dĩ là có cơ hội tránh thoát.
Khi đó, tiền hắn tích cóp để mua nhà đã gần đủ, hắn rất nhanh liền có thể cây ngay không sợ chết đứng mà thổ lộ tình cảm với Trương Tiểu Miêu, chỉ cần sống sót rời khỏi nơi này, giấc mộng của hắn sẽ biến thành sự thật.
Nhưng mà, nhìn đồng nghiệp vừa mới tốt nghiệp, tương lai còn vô vàn ước mơ, hắn vẫn chấp nhận nhường bước.
Vương Xuyên chết đi, giống hệt như tính cách của hắn, trầm mặc, không hề có một tiếng động, chỉ để lại cho Trương Tiểu Miêu một cái điện thoại di động cũ kĩ, bên trong lưu đầy những tin nhắn cho cô của hắn.
Tình yêu của Vương Xuyên, tuy chưa từng nói ra nhưng lại được thể hiện xuyên suốt toàn bộ phim.
Nếu diễn tốt, trên phương diện diễn phim tình cảm sẽ nâng lên một tầm cao mới. Nếu như diễn không tốt, đó chính là tai nạn hậu họa kéo dài.
Vậy nên trước khi quay phim, Lưu Gia An cố ý rút để ra hai ngày, đưa Úc Thanh Hoan xem không ít phim tình cảm, để hắn cảm nhận một chút hương vị tình yêu.
Úc Thanh Hoan quá trẻ, dù trước đây đã từng hợp tác, đã biết kĩ năng diễn xuất của hắn không tầm thường, Lưu Gia An cũng không có cách nào ngừng lo lắng. Có vài thứ, là nhất định phải dùng sự từng trải và tuổi tác mới có thể cảm nhận được.
Thế nhưng rất nhanh, Lưu Gia An liền phát hiện sự lo lắng của mình hoàn toàn là dư thừa.
Thầm mến cùng ngọt ngào, thời điểm nhìn thấy người trong lòng lại vui vẻ và rụt rè, đều được Úc Thanh Hoan biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn, khiến ông khϊếp sợ không thôi.
Lưu Gia An xem lại cảnh quay một lần, lưu luyến từ trên màn ảnh thu tầm mắt lại, làm một thủ thế: "OK! Cảnh này qua!" Chuyển sang hỏi Úc Thanh Hoan: "Thanh Hoan, cháu đang yêu ai sao?"
Ông không tin một người chưa từng biết yêu là gì sẽ có thể trong thời gian ngắn có đột phá như vậy, trừ phi bản thân đã có trải nghiệm như thế này.
Úc Thanh Hoan nhận khăn lau mặt từ tay Vu Hâm, liếc mắt nhìn Hoắc Cừ đứng bên ngoài, cười mà không nói.
Hoắc Cừ nói không cho hắn và Tần Tranh ở riêng với nhau, liền thật sự không cho, không chỉ cùng hắn vào đoàn phim, còn mỗi một cảnh quay đều tự mình đến giám sát.
Dùng trình độ nào đó mà nói, Hoắc Cừ cũng là rất bá đạo.
Nhưng loại bá đạo này, lại không làm Úc Thanh Hoan thấy phản cảm.
Dù cho không có cảm giác an toàn, dù cho nhận ra được tình cảm của Tần Tranh đối với hắn, Hoắc Cừ cũng chưa từng ngăn hắn làm việc. Hắn chỉ sẽ vì nhường mình, không ngừng tự ép bản thân phải nhường.
"Xem ra đúng là vậy, " Lưu Gia An híp mắt, cười vô cùng ám muội. Ném một que kem cho Úc Thanh Hoan, chính mình cũng cắn một cái, sảng khoái tặc lưỡi, mới tiếp tục nói: "Đốt lửa mà theo đuổi đi! Theo đuổi được thì đem đến cho bác nhìn một chút, bác cho bao lì xì đỏ thẫm!”
Lưu Gia An là một người não thẳng như ruột ngựa, vợ ông đã từng nói, may là bọn họ khi đó không phải là tự do yêu đương, nếu không thì Lưu Gia An có khả năng ở vậy một mình!
Dù cho toàn bộ người trong đoàn phim đều nhìn thấu quan hệ của Úc Thanh Hoan và Hoắc Cừ, ông vẫn thẳng thắn, không có suy nghĩ nhiều! Thậm chí khi Hoắc Vanh gọi điện thoại cho ông nói Hoắc Cừ cũng muốn vào đoàn phim, còn quay đầu cảm thán với trợ lý một câu, quan hệ của hai người thật tốt.
"Cháu nhớ rồi," Úc Thanh Hoan cười đến hai mắt cong cong, "Bác nên chuẩn bị tiền lì xì sớm chút đi ạ.”
"Ai u!" Lưu Gia An vỗ đùi, "Nhóc con còn rất tự tin! Được, bác sẽ chờ tin tốt của cháu!"
Sau đó không có cảnh diễn của Úc Thanh Hoan, cùng Lưu Gia An tán gẫu xong hắn liền đi thẳng đến chỗ Hoắc Cừ.
Lúc này đã là hoàng hôn, mặt trời cũng không gay gắt như ban trưa nữa. Hoắc Cừ ngồi bên cạnh một đống đạo cụ ngổn ngang, ánh tà dương chiếu lên người hắn một vầng sáng màu cam nhạt.
Hắn đang cúi đầu đọc sách, khớp xương tay rõ ràng có quy luật lật trang sách, sống lưng nhất quán ưỡn lên thẳng tắp, tạo thành một phong cảnh không thể bỏ qua.
Úc Thanh Hoan ngồi xuống bên cạnh hắn, ánh mắt nhìn trong sách, nhất thời bị một đống từ ngữ chuyên ngành làm cho hoa mắt. Lấy tay gạt một lọn tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán hắn, đau lòng nói: "Nóng lắm đúng không? Đi, cảnh em diễn xong rồi, đưa anh về ngồi điều hòa."
Hoắc Cừ quy củ khép sách lại, hướng về Úc Thanh Hoan nở nụ cười, ngoan ngoãn gật gật đầu, đi theo sau hắn.
"Sau này đừng chờ em ở bên ngoài," Úc Thanh Hoan xé que kem Lưu Gia An cho hắn ra, đưa tới bên miệng Hoắc Cừ, "Phơi nắng như vậy không thể được, thật sự nếu anh không muốn ở nhà một mình, thì ở lại khách sạn cũng được."
Kem lạnh vừa cho vào miệng, liền khiến cho cả người sảng khoái, Hoắc Cừ liếʍ liếʍ môi, hàm hồ từ chối, "Không, anh không phơi nắng."
Hoắc Cừ đối với chuyện này vô cùng kiên trì, dù là Úc Thanh Hoan cũng không thuyết phục được hắn.
Úc Thanh Hoan bất đắc dĩ, muốn nói cho hắn hiểu, rồi lại không nỡ, chỉ có thể ở chỗ hắn vừa cắn qua, cắn thêm một miếng, rồi đem toàn bộ kem que đều nhét cho hắn.
Hai người còn chưa đi tới khách sạn, điện thoại của Hoắc Cừ liền vang lên, là Hoắc Vanh.
"Lão Tam, em vẫn ở đoàn phim sao?" Hoắc Vanh đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Hoắc Cừ liếc mắt nhìn Úc Thanh Hoan, nói: "Vâng." Suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu, "Thanh Hoan vừa quay xong, bọn em đang đi về khách sạn."
"Vậy thì quá tốt," Hoắc Vanh hưng phấn vỗ đùi một cái, "Chuyện là, mẹ vốn là muốn mời Thanh Hoan tết Đoan Ngọ tới nhà ăn cơm, thế nhưng nó bận, không có thời gian. Mẹ sợ các em không được ăn bánh ú, liền nói đợi lát nữa sẽ đem đến cho hai đứa."
Hoắc Cừ tiêu hóa một chút, mới hiểu ý của hắn, trong ánh mắt hoảng sợ của Úc Thanh Hoan, không chỉ một lời đáp ứng, còn không có chút áp lực nào báo số phòng khách sạn.
Cúp điện thoại, sờ sờ khuôn mặt vì phơi nắng lâu nên có chút đỏ của Úc Thanh Hoan, hỏi: "Thanh Hoan, em có thích ăn bánh ú không?"
"Hoắc Cừ..." Úc Thanh Hoan nuốt nước miếng một cái, tóm chặt lấy hắn tay, kinh hoàng nhìn hắn, "Em, bọn em còn có việc, khả năng là không có thời gian..."
"Có chuyện gì?" Hoắc Cừ nghi hoặc nhìn hắn, lấy tay mở cửa phòng, đem hắn kéo vào trong phòng, nghiêm túc suy nghĩ một lần lịch trình của hắn hai ngày nay, lắc đầu nói: "Thanh Hoan, em nhớ lộn, buổi tối em rảnh."
"Không..." Tim Úc Thanh Hoan đập như trống chầu, siết chặt nắm tay đi tới đi lui, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, "Không được... Không được..."
"Em sao vậy Thanh Hoan?" Hoắc Cừ không hiểu hắn vì sao lại khác thường như vậy, hắn vừa định nói chuyện, Úc Thanh Hoan chợt nhào tới trong l*иg ngực của hắn, "Hoắc Cừ, đừng, đừng để mẹ anh tới có được không?"
Thần sắc hắn lo lắng, trên chóp mũi thấm ra một tầng mồ hôi hột, đôi môi tái nhợt.
Hoắc Cừ ngẩn người một chút, lập tức cúi đầu nhìn hắn, "Tại sao?" Hắn dừng một chút, thần sắc dần dần trở nên hơi khổ sở, "Thanh Hoan, em không thích người nhà anh sao?"
"Không phải," Úc Thanh Hoan sợ hắn hiểu lầm, liền vội vàng kéo tay hắn đè lên l*иg ngực của mình, để hắn cảm nhận nhịp tim kịch liệt của mình, giải thích: "Hoắc Cừ, em lo lắm, này, chuyện này quá đột nhiên."
Hoắc Cừ không hiểu vì sao, lại nhìn Úc Thanh Hoan thật sự đang nôn nóng, không thể làm gì khác hơn là nâng mặt hắn lên, trên khóe môi hôn hắn lấy hôn để, không ngừng động viên hắn, "Không sốt sắng."
Liền vuốt ve lưng hắn, "Đợi lát nữa thì có bánh ú ăn."
Bây giờ không phải là lúc nói chuyện bánh ú! Úc Thanh Hoan thật sự muốn khóc!
Hắn vạn vạn không nghĩ tới, Hoắc phu nhân sẽ ra một chiêu như thế! Sớm biết thế thì hắn đã nhận lời đến Hoắc gia ăn cơm! Ít nhất sẽ không ở vào thế bị động.
Hắn cúi đầu nhìn bản thân vì đóng phim mà mặc quần áo lôi thôi nhếch nhác. Sợ hãi ôm đầu, trong ánh mắt sững sờ của Hoắc Cừ, nhanh như gió vọt vào nhà vệ sinh.
Tắm rửa sạch sẽ, lại thay một bộ quần áo mà hắn nghĩ là mình trông ổn nhất, đứng trước gương trầm mặc nửa ngày, lúc này mới kéo Hoắc Cừ hỏi: "Em mặc bộ này có đẹp không?"
Hoắc Cừ không chút nghĩ ngợi trả lời một câu, "Rất đẹp."
Úc Thanh Hoan buồn bực nắm tóc, "Có thật không?". Sốt sắng thái quá nên hắn bắt đầu cố tình gây sự, "Hỏi anh cái gì anh cũng bảo đẹp! Không bằng không hỏi!"
Lại vòng vo đi hai vòng, lấy lược chải tóc mấy lần, xác định bản thân đến một sợi tóc cũng không loạn xong, lúc này mới lo sợ bất an ngồi ở trên giường.
Nhưng mà trong lòng hắn bất an, căn bản là ngồi không yên, trong vòng một phút không biết thay đổi bao nhiêu tư thế ngồi. Cuối cùng thật sự là không được, nắm lấy vai Hoắc Cừ, dùng sức bóp mấy lần, lẩm bẩm nói: "Làm sao bây giờ a, Hoắc Cừ, em quá khẩn trương. Ngộp quá, không hít thở được."
Hoắc Cừ thấy hắn nói thế thì cực kỳ đau lòng, lại không biết nên làm như thế nào mới có thể làm cho hắn đỡ hơn, lo lắng nhìn bốn phía một chút, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, chạy gấp tới mở cửa sổ: "Mở cửa sổ sẽ không buồn bực."
Úc Thanh Hoan: "..."