Tôi Chỉ Muốn Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 3: Làm phiền cậu đưa tôi về nhà

"Được rồi, bây giờ có thể đi." Nhân lúc đèn xanh, Úc Thanh Hoan kéo người đàn ông qua đường lớn, đưa về bên phía đường hắn vừa đứng lúc trước, tức giận nói.

Người lớn như vậy, cũng không biết ngượng mà nói mình chưa từng đi qua đường lớn. Ngày hôm nay hắn muốn làm người tốt đến cùng, để xem anh ta còn diễn được trò gì nữa.

Người đàn ông nhìn tay mình, lại nhìn tay Úc Thanh Hoan, không nói tiếng nào, đứng yên tại chỗ.

Úc Thanh Hoan thầm mắng người này đánh ba gậy cũng không thốt ra được một câu, vuốt lại tóc bị gió thổi loạn, nhìn thấy bên đường có một cửa tiệm bán trứng hấp sữa*, hai mắt sáng lên.

Mùa đông phương Bắc vừa khô vừa giá, lúc này được ăn một bát trứng hấp sữa đậu đỏ thì còn gì bằng.

Nghĩ vậy, Úc Thanh Hoan bỏ lại người đàn ông kia, đi thẳng đến cửa tiệm kia. Trong quán không có ai, chỉ có mấy cô phục vụ trẻ, đang dựa tường nói cười vui vẻ. Úc Thanh Hoan ngắm một lát, có chút tiếc nuối lắc đầu, đáng tiếc, đẹp thì đẹp nhưng giới tính không phù hợp.

Trong số mấy cô gái, có người nhận ra có khách vào, nhanh chóng kết thúc câu chuyện, tới chỗ Úc Thanh Hoan ân cần hỏi: " Xin hỏi anh muốn dùng gì?", Úc Thanh Hoan vừa nhìn qua, mặt cô gái lập tức đỏ lên.

Úc Thanh Hoan không chỉ lớn lên đẹp trai, khí chất cũng tốt, lúc này đứng nghiêng người dựa vào quầy, ngẩng đầu nhìn lên thực đơn, chỉ vậy thôi cũng tạo ra một tư thái phong lưu.

Mấy cô gái trẻ liền rụt rè, như có như không nhìn về phía hắn.

"Một phần trứng hấp sữa đậu đỏ, một phần trứng hấp sữa sầu riêng."

Úc Thanh Hoan chỉ liếc mắt nhìn liền quyết định.

"Vâng, mời anh qua bên kia ngồi chờ một chút." Cô gái trẻ tuy ngượng ngùng nhưng tác phong làm việc vẫn rất chuyên nghiệp. Thành thạo lên thực đơn, trả lại tiền thừa, đồng thời sắp xếp chỗ ngồi cho Úc Thanh Hoan.

Úc Thanh Hoan gật đầu, nhấc chân đi tới chiếc bàn bên cạnh cửa sổ.

Lúc này, chuông gió treo trước cửa tiệm liền vang lên, không đợi hắn quay lại nhìn, thân thể đột nhiên có chút căng thẳng, một luồng dự cảm không lành nhất thời dâng lên trong lòng.

Không thể nào...

Úc Thanh Hoan có chút khó tin quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy người đàn ông có gương mặt tuấn tú kia.

"Anh làm gì vậy?" Thấy nhân viên trong cửa hàng đều tò mò nhìn về bên này, Úc Thanh Hoan nhanh chóng dẫn người đi tới bên cửa sổ, lạnh giọng chất vấn: "Là thấy tôi làm anh mất mặt, muốn đòi lại sĩ diện sao?"

Vận may cái gì, toàn là ảo giác, chẳng làm sao tự nhiên vừa ra khỏi cửa lại gặp ngay một người bị bệnh thần kinh.

Người đàn ông yên lặng nhìn hắn, không nói một lời.

Úc Thanh Hoan bị hắn làm cho khó chịu, trong giọng nói cũng mang một tia thiếu kiên nhẫn, "Nói chuyện đi chứ, anh bị câm sao?"

Lúc này, người đàn ông lại nhanh chóng trả lời: "Tôi không phải là người câm."

Thái độ vô cùng đàng hoàng trịnh trọng.

Úc Thanh Hoan bị chọc tức, hận không thể đá cho anh ta một cái.

"Vậy anh đi theo tôi làm gì? Tiếp cận tôi? Muốn làm bạn với tôi à?"

Từ nhỏ đến lớn, người theo đuổi Úc Thanh Hoan chưa từng ngừng lại, nam có nữ có, số lượng nhiều không đếm hết. Chỉ là hắn lúc đi học mang nỗi lo học phí cùng cơm ăn ba bữa, tiến vào giới giải trí thì phải bảo trì hình tượng, đối với những người này trước nay đều không tiếp xúc qua.

Nhưng chưa từng ăn thịt heo thì cũng đã thấy heo chạy qua, Úc Thanh Hoan nhìn người đàn ông này, thêm lòng tự tin vào tư thái của bản thân, liền biết chắc chắn anh ta muốn tiếp cận mình.

Ánh mắt của hắn lại đưa một vòng trên mặt người đàn ông, phảng phất như đôi móng vuốt nhỏ đầy lông mịn, cào lòng người đến ngứa ngáy, mấy cô gái trẻ đứng từ xa nhìn còn tim đập không thôi, người đàn ông trước mắt lại không có phản ứng gì.

Trái lại, hơi nghi hoặc hạ thấp đôi lông mi run rẩy: " Tiếp cận... là có ý gì?"

Úc Thanh Hoan: "..."

Vậy mà không phải là thiêu thân lao đến.

"Thế nên rốt cuộc anh đi theo tôi làm gì?" Úc Thanh Hoan ngồi xuống ghế tựa, múc một thìa trứng hấp sữa nóng bỏ vào miệng, vị sữa thơm nồng làm tan đi cơn tức giận của hắn. Úc Thanh Hoan hưởng thụ thở ra một hơi, kiên nhẫn hỏi lại một lần.

"Tôi..." Người đàn ông nghiêm chỉnh để tay hai bên mép quần, nhìn như trong nhà quản giáo rất nghiêm, cực kì ngoan ngoãn. Anh ta có chút bất an cúi đầu, không dám nhìn Úc Thanh Hoan, âm thanh rất nhỏ, "Tôi bị lạc đường."

Úc Thanh Hoan tay cầm thìa ngừng lại: "Cho nên?"

"Làm phiền cậu đưa tôi về nhà."

Úc Thanh Hoan: "..."

Haha, thủ đoạn tiếp cận của giới trẻ bây giờ đã đến cảnh giới này sao. Không muốn wechat, không muốn số điện thoại, trái lại trực tiếp muốn người đi về cùng anh ta, cho rằng mình là thằng ngu sao?

Hắn nhíu mày nhìn người đàn ông, duỗi bàn tay sạch sẽ thon dài ra: "Điện thoại di động."

Người đàn ông tìm trong túi nửa ngày mới lôi ra một cái điện thoại mới tinh, một chút nghi ngờ cũng không có, trực tiếp đặt vào tay Úc Thanh Hoan.

Úc Thanh Hoan cúi đầu nhìn, iPhone đời mới nhất.

"Mật khẩu."

Người đàn ông suy nghĩ một lát, đàng hoàng lắc đầu: "Không nhớ rõ."

Nhìn thấy Úc Thanh Hoan có vẻ sắp nổi cáu, bỗng nhiên như nhớ ra điều gì, lấy từ trong ba lô đeo sau lưng một quyển notebook đẹp đẽ, đưa cho Úc Thanh Hoan.

Đây là cái gì? Úc Thanh Hoan cố kìm cơn giận, nghĩ: " Nhìn xem anh ta có thể làm trò gì nữa.", lật notebook kia ra.

Chữ viết sắc bén đẹp đẽ, to nhỏ nhất quán, trên dưới vô cùng chỉnh tề, nhìn liền biết người viết có chứng ám ảnh cưỡng bức không nhẹ.

Nhưng mà điều khiến Úc Thanh Hoan giật mình không phải những cái này, mà là nội dung viết trên đó.

Mật khẩu điện thoại, mật khẩu email, đến cả mật khẩu thẻ ngân hàng, đều viết đến mạch lạc rõ ràng.

Hắn ngẩng đầu nhìn người trước mặt, trong lòng lại cảm thán. Chắc là người này ngốc thật, đến cả mật khẩu thẻ ngân hàng cũng đưa cho người lạ xem được sao?

Úc Thanh Hoan nhìn mật khẩu ghi trên notebook, mở khóa được điện thoại, phát hiện điện thoại của người này vô cùng sạch sẽ, ngoại trừ ứng dụng hệ thống được cài đặt sẵn chỉ có thêm duy nhất một app chỉ đường.

Cho nên... Người này là ngốc thật sao? Không phải đang diễn trò để tiếp cận hắn.

Úc Thanh Hoan dịu dần lại, đem điện thoại kiểm tra một lượt lịch sử, ghi chép, thấy bên trong sạch sành sanh, không có thứ gì, đành mở app chỉ đường ra, hỏi anh ta: "Địa chỉ nhà anh."

Người đàn ông nhanh chóng nói ra một cái địa chỉ, như đang lo lại bị hắn mắng tiếp.

Địa chỉ đó là của khu biệt thự xa hoa nhất thành phố, nhà ở đó, không giàu thì quý. Đời trước, Úc Thanh Hoan cố gắng phấn đấu, cuối cùng cũng có tư cách mua nhà ở nơi đó, tiếc là chưa kịp mua đã trọng sinh trở về đây.

Nghĩ tới đây, hắn không nhịn được có chút hận người giàu liếc nhìn người đàn ông một cái. Anh ta bị hắn nhìn, thân thể cứng đờ, thấp thỏm lùi về phía sau một bước, hai tay vẫn bám cứng mép quần.

Úc Thanh Hoan: "..."

Hắn nhìn trên app hướng dẫn đường đi tới nhà người đàn ông, chép lại một lần thật to lên giấy, tỉ mỉ nói qua một lần đường đi cho anh ta nghe, cuối cùng đưa tay chỉ ra bên ngoài cửa sổ: " Bên ngoài có xe taxi, anh hướng dẫn này cho tài xế, họ sẽ chở anh về tận nơi."

Người đàn ông không nhúc nhích.

Úc Thanh Hoan hỏi: "Anh sao thế?"

Người đàn ông liếc nhanh hắn một cái, liền rũ mắt xuống, như thể đang chịu oan ức gì lớn lắm.

Úc Thanh Hoan: "Đến cùng là làm sao? Nói chuyện!"

Người đàn ông cúi thấp đầu, tóc đen trên đỉnh đầu bị gió điều hòa thổi tạt hết về một bên, " Tôi không biết đón xe."

Úc Thanh Hoan: "..."

Úc Thanh Hoan: "Chưa từng đi qua đường cái, không biết đón xe, không nhớ cả mật khẩu điện thoại của mình, vậy anh làm được gì? Tên của chính mình có biết không?"

Người đàn ông mở miệng, dường như không phục lắm: "Tôi đương nhiên nhớ tên mình, tôi tên là Hoắc Cừ."

Úc Thanh Hoan liền trào phúng xì một tiếng: "Chà, có thể nhớ được tên mình này, giỏi quá đi, có muốn anh đây thưởng ôm ôm hôn hôn giương cao cao không nào?"

Hoắc Cừ trong phút chốc mở to hai mắt. Sau đó mặt liền ửng đỏ, đến cả lỗ tai cũng đỏ bừng.

"Được, hôm nay tôi quyết định làm người tốt." Úc Thanh Hoan vét nốt thìa trứng hấp sữa đậu đỏ cuối cùng, liếc Hoắc Cừ một cái, "Chờ tôi ăn xong sẽ đưa anh về nhà."

Trải qua mấy lần thăm dò, Úc Thanh Hoan đã nhìn ra rồi, Hoắc Cừ e là không giả vờ, anh ta thật sự lạc đường, không biết đón xe.

Không biết gia đình như thế nào mới nuôi ra được một thiếu gia như vậy, đại khái chính là bệnh nhà giàu trong truyền thuyết đi.

Hắn lắc đầu một cái, đang muốn đi lấy một bát trứng hấp sữa khác, "Ục ục~~" một tiếng vang lên, rõ ràng là từ bụng Hoắc Cừ truyền đến.

Úc Thanh Hoan sửng sốt, Hoắc Cừ cũng sửng sốt.

"Anh đã mấy ngày rồi chưa ăn cơm?" Úc Thanh Hoan cười trên nỗi đau của người khác, một đôi mắt da^ʍ tà sáng lên, "Đây, phần trứng hấp sữa này anh ăn đi."

Hoắc Cừ mặt càng đỏ hơn, ánh mắt bối rối không dám nhìn Úc Thanh Hoan, lại vẫn dùng thái độ nghiêm túc trả lời câu hỏi của hắn: "Từ sáng sớm đến bây giờ."

Giờ đã là hơn sáu giờ tối, người này vậy mà cả ngày nay chưa ăn cơm.

Úc Thanh Hoan thở dài, vẫy tay gọi nhân viên phục vụ đem tới một cái thìa sạch, nhét vào trong tay Hoắc Cừ, "Nhanh ăn đi, còn muốn ăn gì cứ gọi, bữa này tôi mời anh."

Hoắc Cừ lắc đầu, cứng ngắc cầm cái thìa đi múc trứng hấp sữa. Nhưng không hiểu có chuyện gì, động tác đơn giản như vậy anh ta lại làm không được tự nhiên, múc đến mấy lần mới được một ít trứng hấp.

Úc Thanh Hoan cảm thấy hiếu kì, hứng thú nhìn chằm chằm anh ta, đến khi Hoặc Cừ không thể chịu được nữa, ngồi yên không nhúc nhích, hắn mới có chút lương tâm dời mắt đi nơi khác.

Nhà Hoắc Cừ mặc dù là khu biệt thự nhưng cũng không khó tìm, dựa núi cạnh sông, tầm nhìn tuyệt hảo, tại thành phố này vô cùng nổi tiếng, căn bản không cần hướng dẫn, nói tên cho tài xế, liền biết đi thế nào.

Úc Thanh Hoan cùng tài xế trò chuyện vui vẻ, Hoắc Cừ cũng không mở miệng, yên lặng ngồi bên cạnh hắn, sống lưng thẳng tắp, hai tay quy củ đặt trên đầu gối, y như học sinh tiểu học đang đợi thầy giáo đến kiểm tra vệ sinh.

Úc Thanh Hoan vẫn để mắt đến anh ta, thấy vậy lại cười trộm.

Khu biệt thự không phải người trong đó không thể vào, xe taxi chỉ có thể đứng ở cửa. Úc Thanh Hoan cầm notebook của Hoắc Cừ lật đi lật lại mấy lần, tìm ra được một tờ ghi chép số điện thoại, đưa cho anh ta: "Tôi đưa anh đến đây thôi, không biết tòa nào là nhà anh, anh gọi cho anh em hoặc bố mẹ bảo họ ra đón anh đi."

Thấy Hoắc Cừ mở to đôi mắt nghiêm túc nghe, Úc Thanh Hoan nói tiếp: "Được rồi, tôi đi đây, trở về ăn một bữa cơm, nghỉ ngơi cho tốt."

Nói xong, liền thanh toán tiền xe, kéo cửa xe bước xuống, phất phất tay về phía Hoắc Cừ, nhanh chóng biến mất trong dòng người.

Hoắc Cừ ở trên xe, yên tĩnh ngồi im đến một phút, mãi đến khi tài xế mở miệng giục mới tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe.

Lúc lướt qua chỗ Úc Thanh Hoan ngồi, hắn chợt thấy trên mặt có dán một tờ giấy nhỏ, liền nhặt lên, bên trên in hai hàng chữ nhỏ màu đen: Số 29 Úc Thanh Hoan.

Úc Thanh Hoan, Thanh Hoan.

Hoắc Cừ cẩn thận từng li từng tí đem tờ giấy bỏ vào ba lô, suy nghĩ một chút lại lấy ra, cực kỳ quý trọng nâng lên, bỏ vào trong ví bên người.

__________________

* Trứng hấp sữa (song bì nãi): một món ăn ngọt nổi tiếng bắt nguồn từ Quảng Đông, Trung Quốc. Chế biến từ sữa tươi, trứng gà và đường. Do có hai tầng váng sữa nên có tên như trên.

___________________

P/s: Lịch ra chương mới không cố định, sẽ cố gắng 4c/ tuần nha. Love you all ❤️