"Không đưa cho mẹ sao?" Diệp Sở Sở cảm thấy nếu cất đi thì hơi xấu hổ.
Triệu Văn Thao nhất thời nhìn cô bằng biểu cảm "Có phải em bị ngu không", nói: "Mấy phòng chúng ta còn chưa tách ra, giao cái này cho mẹ sẽ bị chị hai, chị ba và chị bốn xông vào chia ra, em chịu không? Bình thường bọn họ nói bóng nói gió vợ chồng chúng ta ăn không ngồi rồi, dựa vào cái gì phải chia cho họ?"
Nhà lão Triệu là một đại gia đình không nhỏ, ba Triệu và mẹ Triệu đều còn sống.
Vợ chồng hai người sinh được hai con gái bốn con trai.
Con gái lớn nhất dĩ nhiên đã lập gia đình từ sớm, đứa thứ hai, thứ ba và thứ tư đều là con trai, rồi đến đứa thứ năm mới lại sinh được một con gái.
Mãi sau này bọn họ mới sinh được một đứa con trai út là Triệu Văn Thao.
Người xưa hay bảo, hoàng đế yêu con trưởng, lão nông thương con út.
Từ nhỏ Triệu Văn Thao đã được lớn lên trong sự cưng chiều, ai bảo hắn là nhỏ nhất chứ? Bởi vì có anh và chị cưng chiều nên trong nhà không cần làm gì cả.
Không làm việc thì cũng thôi đi, ăn vẫn là hắn ăn no nhất, ngon nhất.
Nhưng mà lúc một nhà sống với nhau qua ngày thì thật tốt, sau khi chị dâu vào cửa thì mọi chuyện đã khác.
Đầu tiên là chị dâu thứ hai vào cửa, sau đó thì chị dâu thứ ba và chị dâu thứ tư cũng lần lượt vào cửa. Sau khi có chị dâu, vốn dĩ Triệu Văn Thao vẫn rất vui vẻ.
Cho rằng chị dâu sẽ giống như các anh yêu thương hắn, tương đương với có thêm mấy người chị.
Nhưng mà thực tế thì lại hung hăng tát cho hắn một bạt tai.
Vốn dĩ trông cậy bọn họ gả vào sẽ yêu thương đứa em chồng này, nhưng mà ngược lại, bọn họ vừa gả vào, ba người anh của hắn cũng thay đổi.
Thậm chí hắn còn bất ngờ nghe được, không là cố ý nghe lén mà là tình cờ nghe được, là chị dâu thứ tư kéo chị dâu thứ hai thầm thì nói xấu hắn.
Nói gì mà thứ gì tốt cả nhà đều cho chú em chiếm hết, nhất định chính là một con lừa lười biếng, không làm gì cũng được ăn no.
Hắn còn tưởng rằng chị dâu thứ hai của hắn sẽ giúp hắn nói chuyện, phản bác lại lời của chị dâu thứ tư, nào ngờ lại nghe thấy chị dâu thứ hai tán thành, nói cha mẹ thiên vị một mình hắn!
Hơn nữa nghe thấy không chỉ một lần, chị dâu thứ hai lặng lẽ nói với anh hai của hắn, chị dâu thứ ba cũng nói với anh ba của hắn, chị dâu thứ tư chê bai hắn với anh tư, hắn đều nghe được hết.
Ngoài mặt thì khách sáo với hắn nhưng sau lưng lại toàn là đao. Đây chính là những bà chị dâu của hắn, còn các anh trai của hắn cũng khiến hắn đau lòng!
Trước kia không hay kêu hắn làm việc, nhưng từ sau khi chị dâu vào cửa, bị giật dây, sai sử hắn không ít!
Triệu Văn Thao cảm thấy trái tim mình bị tổn thương sâu sắc.
Uổng công trước kia hắn ngày ngày dẫn đám cháu ra ngoài kiếm đồ ăn, hắn đây là người thích ăn ngon, tìm được trứng chim cũng không nỡ ăn, ăn hai quả, còn lại đem vè cho cháu trai cháu gái mỗi đứa một quả, kết quả bọn họ lại đối xử với hắn như vậy!
Hôm nay còn muốn tới chia tiền của hắn, đừng nói không có cửa, mà ngay cửa sổ cũng không có, đừng nghĩ có thể cầm được một đồng nào của hắn.
"Vậy được, vậy em sẽ giữ, hiện tại còn chưa tách ra, số tiền này cũng không thể làm đồ ngon cho anh được, anh giữ lại một chút. Nếu như làm việc mệt mỏi thì anh đi vào huyện thành bồi bổ nhé?" Diệp Sở Sở vừa nói, lấy ra một phần tiền và phiếu gạo phiếu thịt đưa cho hắn.
Hành động này khiến Triệu Văn Thao cảm động, rất cảm động, hắn cảm thấy vợ hắn thật sự thương hắn, quan tâm hắn.
"Không trách trước đó mẹ anh nói với anh, nhất định phải có vợ mới được, có vợ mới có người biết lo biết thương anh." Triệu Văn Thao nói.
Gò má Diệp Sở Sở ửng hồng, có chút ngượng ngùng.
"Tiền em cứ giữ, cứ để ở chỗ em, hai vợ chồng chúng ta là một, người cùng một thuyền, sao anh có thể ăn một mình để em nhìn chứ? Muốn ăn thì phải cùng nhau đi ăn." Triệu Văn Thao cũng rất hiểu chuyện, nói.
Diệp Sở Sở cảm động nhìn hắn, trong lòng ngọt hơn uống mật ong, sao số cô lại tốt như vậy chứ?
"Anh nằm nghỉ đi, em đi giúp mẹ." Diệp Sở Sở cảm động xong thì cất tiền, nói.
Triệu Văn Thao gật đầu: "Được, anh nghỉ một lát."