Binh Ca Ca, Làm Chết Em

Chương 14

Chương 14: Ăn luôn MB trên người dính đầy đường bột …

Editor: PKD - 128

Nhạc đến đoạn cao trào, nhịp trống đồn dập, âm thanh tùng tùng hùng hồn làm người khϊếp sợ, giống như tiếng trống trận ngoài sa trường do tướng quân thân một bộ áo giáp gõ mà vang lên, mỗi lần gõ lại toát lên vẻ trang nghiêm mà uy mãnh. Kì diệu chính là, nhịp trống rung động như vậy nhưng bên trong còn aẩn chứa vẻ kiều mị, tựa như tiếng nỉ non lúc cao lúc thấp, lâu lâu lại xen chút âm thanh khàn khàn, nhưng lại nhu hòa trong tiếng trống cứng cỏi kia. Hai loại trạng thái nhu hòa dung hợp lẫn nhau, truy đuổi nhau, dây dưa lẫn nhau, giống như ở sa mạc mờ mịt, quỷ, phật nhìn chăm chú dưới trần gian trụy lạc xa hoa.

Trên trần nhà treo ngược một cái đèn lưu ly cao cấp thật lớn, ngọn đèn lung lay cứ như gợn sóng chiếu năm màu, chiếu sáng phòng đến rực rỡ lung linh, ánh đèn chiếu lên người thân ảnh nhân nhi đang xoay tròn, kim phấn trên người cậu rực rỡ như pháo hoa, ở trước mặt nam nhân mà nổ tung từng mảnh…….

Những giọt mồ hôi to tướng rơi xuống từ trán nam nhân, bờ ngực kiên cố không ngừng phập phồng, cơ bắp căng chặt, thân hình kiện mỹ tràn đầy lực lương. Lục Vân Dã đột nhiên đứng lên, rút ra dây lưng áo ngủ, vòng tay ôm lấy eo nhỏ của Ân Phạm, kéo cậu lại gần… Ân Phạm như biết được ý định của nam nhân, bước nhảy dưới chân thay đổi, xoay vài vòng, lại xoay một vòng theo dây lưng, mềm mại nũng nịu mà ngã vào lòng nam nhân, quấn lấy dây lưng trên người vài vòng, cái loại cảm giác bị buộc chặt này đánh vào thị giác làm nam nhân càng thêm kích động, bàn tay to nhào nặn cái mông kim sắc của Ân Phạm, cặp mắt lộ ra vẻ da^ʍ tà mà trêu đùa: “Tiểu yêu tinh, em trốn không thoát đâu.”

Ân Phạm nắm lấy tay nam nhân, cùng nam nhân mười ngón giao triền, cầm lấy bàn tay to với khớp xương rõ ràng của nam nhân cùng vỗ về chơi đùa thịt mông tròn vo của mình, môi anh đào chạm vào hầu kết của nam nhân, nhẹ thổi và nói: “Thϊếp không trốn… thϊếp ở lại đây, mỗi ngày bồi quan nhân ngủ. Quan nhân, ngủ với em đi nha, tiểu da^ʍ oa muốn bị ngài thô bạo chà đạp cưỡиɠ ɠiαи lắm đó….”

Nam nhân không khách khí mà cười nhạo nói: “Em dâʍ đãиɠ như vậy, chúng ta nhiều nhất tính là hợp gian thôi”. Nói xong, đem Ân Phạm đẩy lên ghế sô pha, làm cậu nửa quỳ đưa lưng về phía mình, còn bản thân thì ở phía sau áp lên kẹp lấy cặp chân dài thiếu thao kia, đầu lưỡi gấp không chờ nổi mà dừng trên cổ Ân Phạm, bột phấn màu bạc mang theo vị ngọt, vào miệng là tan. Nam nhân ngạc nhiên hỏi: “Này là gì mà ngọt như vậy?”

Ân Phạm bị nam nhân đè trên sô pha, đôi tay không được tự do, thân mình mềm dẻo lại không ngừng ý đồ vặn vẹo, đổi lấy lại là càng nhiều cường thế áp bách của nam nhân. Cơ hồ mỗi nơi trên cơ thể đều dính với nam nhân, sắp bị mồ hôi hòa tan cả hai thành một, càng bị áp chế như vậy, Ân Phạm càng cảm nhận được một cỗ kɧoáı ©ảʍ thích không tả nỗi, giống như mỹ nhân ngư mỗi lần vặn vẹo, mỗi lần ma sát, da thịt đều thân mật dán vào nhau, mạch máu của nam nhân nhảy lên… Ân Phạm không nhịn được thở dài một tiếng thỏa mãn, mang theo chút say mê mà đáp: “Ân hừ… là đường bột, ha a…. có thể ăn được, binh ca đem nó, ăn hết vào được không…”

Lục Vân Dã nhướng mày hỏi: “Em ăn rồi hửm?”

Ân Phạm cố tình lắc mông, phủ định nói: “Không có, ân…. chờ binh ca quay về, a…. đút em ăn”

Yêu nghiệt chết tiệt, thật giỏi bày trò, cơ mà cái này quả là kinh hỉ làm hắn yêu thích vô cùng. Lục Vân Dã cúi đầu, đầu lưỡi lưu lại một đường nước bọt trên lưng Ân Phạm đổi lấy một miệng toàn là đường bột, sau đó dời đến cằm Ân Phạm, miệng đối miệng đút cho cậu.

Hai người cũng không có hôn môi, mà là đem đầu lưỡi quấn lấy nhau cùng một chỗ, hình ảnh kia ngược lại càng thêm sắc tình, đường bột ở giữa hai đầu lưỡi mà di chuyển, nhưng mà cũng không ai chân chính để ý đến nó, hai người để ý chính là cái lưỡi thơm tho của đối phương, nước bọt, hơi thở…. nước bọt theo hai đầu lưỡi mà chơi đùa, nhiễu xuống vai Ân Phạm, đem chỗ đường bột kia làm ướt nên có chút chật vật, nhưng lại càng tô điểm cho vẻ phong tình xinh đẹp của Ân Phạm.

Lục Vân Dã choàng tay ôm lấy Ân Phạm, cánh tay đè trước ngực cậu, ngón tay tà ác nắm lấy đầṳ ѵú đỏ hồng của Ân Phạm, kéo mạnh thịt nhũ, lại sờ đến l*иg ngực vốn bằng phẳng nay hơi hơi phồng lên, trắng nõn mà mềm mại, đầṳ ѵú to mê người chết đi được, nam nhân một bên cẩn thận xoa nắn, một bên thấp giọng trêu đùa: “Bảo bối nhi, em dậy thì rồi, vυ' bây giờ so với lần đầu sờ còn lớn còn mềm hơn”

Ân Phạm đỡ cánh tay trước ngực, cúi đầu nhìn cái vυ' xinh đẹp bị trêu đùa đến trắng đỏ đan xen, còn có bàn tay to bốn phía xoa bóp, l*иg ngực tức khắc hạnh phúc tràn đầy, ngọt ngào mà yêu kiều rêи ɾỉ: “Rõ ràng là, bị binh ca xoa đến to lên, a, mạnh quá nhaa…. không cần, ân hừ, người ta không muốn nữa….”

Miệng kêu không cần nhưng lại liều mạng ưỡn ngực đem cái vυ' của mình hướng vào tay nam nhân, Ân Phạm tâm khẩu bất nhất rước lấy một trần cười nhẹ của nam nhân, đột nhiên hắn đem người đẩy ngã lên sô pha, tách hai cánh mông hoa ra lập tức một phát đi vào.

Nam nhân cấm dục một tuần đã nghẹn đủ rồi, không có quá nhiều tiền diễn, một phát cắm vào, không khỏi có chút thô bạo, nhưng mà Ân Phạm đồng dạng một chút cũng không thấy được thô lỗ, côn ŧᏂịŧ thô to quen thuộc lắp đầy hậu huyệt của cậu, huyệt khẩu nháy mắt mở rộng đến tận cùng, cảm giác rất lâu rồi không được no căng làm cậu sướиɠ đến mức liên tục thét chói tai, nói năng lộn xộn mà kêu to: “A…… Thoải mái, quá thoải mái, binh ca, nhanh lên, lại nhanh lên…… Nga a, lại mạnh nữa, cứ như vậy, ân ha….. làm chết em, ha a….. em bị binh ca làm bay”

Cánh tay Ân Phạm bị Lục Vân Dã kéo về sau lưng, cổ tay gầy nhỏ bị nam nhân siết chặt đến đỏ hồng, mà một ngón tay khác của nam nhân túm lấy mái tóc ướt nhẹp của cậu, mỗi lần côn ŧᏂịŧ làm đến chỗ sâu nhất, nam nhân đều theo bản năng mà kéo Ân Phạm về sau, làm cho thân thể Ân Phạm không ngừng phập phồng, mồ hôi từng giọt từng giọt chảy ra làm màu sắc trên người bẩn hề hề, màu sắc pha trộn vào nhau càng thêm tươi đẹp.

Nam nhân giống như một kỵ sĩ đang cố thuần phục một con ngựa hoang, điên cuồng mà cắm làm, trên người hai người đều đầy mồ hôi. Hắn cũng có chút mất khống chế, ở biên cảnh một tuần, ngoại trừ chiến đấu còn lại đều là nhớ nhung yêu tinh này, nhớ đến tư vị mất hồn của cậu, thân mình quyến rũ dâʍ đãиɠ, nhớ mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười của cậu…. mà cái miệng nhỏ dâʍ đãиɠ cũng không cô phụ hắn chờ mong, bao lấy đại dươиɠ ѵậŧ của hắn không buông, cắn chặt muốn chết, mấy ngày không thao làm hình như còn gấp gáp thêm, làm hắn chỉ nghĩ muốn không ngừng ở bên trong mạnh mẽ đi vào càng sâu mà khai thác, làm cho thông đạo khô khốc nhỏ hẹp kia vì hắn tiến vào mà trở nên mềm xốp ướŧ áŧ… Ân Phạm kêu đến khản giọng, chỉ có thể da^ʍ kêu mới có thể giảm bớt được kɧoáı ©ảʍ đáng sợ đang lao nhanh như sóng thần trong cơ thể cậu, bị nam nhân giam cầm, nắm tóc mà mạnh mẽ thao lộng, đó giờ chưa từng điên cuồng thô bạo như vậy, nhưng cậu một chút cũng không cảm thấy ủy khuất khó chịu, trong cơn đau đớn điên cuồng, mọi cảm giác đều được phóng đại, sướиɠ đến mức cậu không biết nên làm gì cho phải, tựa hồ mỗi lỗ chân lông trên người mình đều mở ra để tiếp nhận nam nhân.

Nếm đủ phía sau lưng Ân Phạm, Lục Vân Dã lại lật người Ân Phạm lại, đối mặt mà làm cậu. Gương mặt Ân Phạm ửng hồng như nắng chiều, xinh đẹp vô cùng, ánh mắt của cậu hơi tan rã, nước mắt không ngừng tràn ra từ khóe mắt, vô lực nằm ngửa trên sô pha, trong cổ họng tràn ra tiếng cười vui thích xen lẫn tiếng khóc nức nở.

Tiểu hồ ly bị trêu chọc luôn luôn lộ ra vẻ mảnh mai đáng thương càng kích động ham muốn chinh phục của nam nhân, Lục Vân Dã dưới háng thúc một cái, lại cúi người xuống nhìn chằm chằm Ân Phạm, không muốn bỏ qua mỗi biểu tình nhỏ nào của tiểu mỹ nhân.

Mặc dù đã mệt tới mức tứ chi đều vô lực, nhưng côn ŧᏂịŧ vừa động bên trong mông, Ân Phạm lại nhịn không được hùa với hắn, hai mắt nhắm lại, lông mi dài cong vυ't hơi hơi rung động, trên mặt đều không giấu được biểu tình hưởng thụ và vui sướn,, Lục Vân Dã xem đến thỏa mãn, lại nhịn không được cười mắng: “Có dươиɠ ѵậŧ thì vạn sự đều đủ, em thật dâʍ đãиɠ!”

Ân Phạm không những không phản bác mà lộ ra nụ cười quyến rũ, cậu thích nam nhân mắng cậu dâʍ đãиɠ, đây là nam nhân của cậu, cậu cam tâm tình nguyện làm tao hóa dưới thân đối phương, cậu biết nam nhân cũng thích, thích cậu nóng bỏng, thích cậu phóng đãng… bởi vì tất cả của cậu đều thuộc về nam nhân, chỉ vì hắn mà lộ vẻ phong tình.

Luc Vân Dã quả nhiên bị nụ cười yêu diễm mang theo vẻ lười biếng mê hoặc, ánh mắt u ám, cũng không nhiều lời, đem hết toàn bộ nhớ nhung vào hành động, điên cuồng mà mạnh mẽ chiếm hữu tuyệt sắc tiểu mỹ nhân dưới thân.

Thời điểm Lục Vân Dã đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm bắn vào trong thân thể Ân Phạm. làm Ân Phạm thích đến dâʍ đãиɠ kêu to, nhưng lại làm nam nhân mất khống chế lần nữa, không phải là tiếng kêu của mỹ nhân, mà là thân thể xinh đẹp vô cùng trước mắt này.

Ngũ thải ban lan* hắn chỉ nghĩ đến từ này để hình dung cậu, trên người Ân Phạm vốn là đầy đường bột đủ màu, lúc da thịt hai người dán vào nhau âu yếm đã làm chúng mất đi hình thái ban đầu, chỗ đậm chỗ nhạt, lúc này tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm màu trắng lại tưới lên, đem hỗn hợp đường bột rối loạn cả lên, trở nên dính nhớp lại dơ bẩn, nhưng ánh sáng chiếu vào lại làm phản chiếu thân thể tuyết trắng, hơn nữa mỹ nhân đang nghiêng mặt, hai mắt nhắm nghiền, thân thể run rẩy, thế nhưng xinh đẹp đến mức làm người khác không dám nhìn thẳng.

Ướŧ áŧ dơ bẩn như này, giống như bị ức hϊếp đến sắp khô héo, làm Lục Vân Dã nghĩ đến trong con hẻm tối đen, MB bị ép tiếp khách, tản ta hơi thở trầm luân tuyệt vọng, lại làm người xem nín thở, ác tâm nổi lên vì cậu mà phát cuồng. Nhưng mà càng làm cho Lục Vân Dã kích động là, người này là của hắn, chỉ của mỗi hắn. Dù cho người này có bộ dạng gì, vui cười an tĩnh giống như quý công tử xinh đẹp, hay là nam kỹ dâʍ đãиɠ, cũng chỉ có hắn mới có thể xem được.

Nam nhân đè thấp thân mình, trầm giọng nói bên tai Ân Phạm: “Bộ dáng này của em thật giống MB.”

Ân Phạm mị ý mười phần phóng điện, thâm tình nhìn Lục Vân Dã, cười nói: “Chỉ cần anh nguyện ý, em chỉ là MB của anh.”

Nam nhân cười hỏi: “Miễn phí sao?”

Ân Phạm lắc lắc đầu, từng chữ từng chữ nói: “Dĩ nhiên không phải, chơi một lần là cả một đời, một phút một giây đều không thể thiếu, anh trai, anh trả nổi sao?”

Lục Vân Dã gặm cổ Ân Phạm, nói: “Sao lại không nổi? Em liền chờ bị anh chơi cả đời đi.”

Dứt lời, hai người lại không ngừng nghỉ mà lao vào làm một trận vui thích……

Điên cuồng một đêm, mãi đến khi trời hửng sáng, nam nhân mới nghe theo lời cầu xin tha thứ không ngừng của Ân Phạm mà thu binh, ôm cậu ngủ. Nhưng đến 7 giờ, ngoài cửa có người gõ cửa không ngừng nghỉ, không nhẹ không nặng, lại còn vô cùng kiên nhẫn mà gõ theo nhịp, rất có ý tứ không mở cửa thì không dừng, làm cho hai người vừa mới ngủ vô cùng tức giận.

Ân Phạm nhịn không được hé mắt, không vui hừ hừ hai tiếng, lại ủn vào trong lòng ngực nam nhân, tiếp tục ngủ. Nhưng mà Lục Vân Dã nhiều năm sống trong quân ngũ, lúc nào cũng phải cảnh giác, một khi có gió thổi cỏ lay liền lập tức tỉnh lại.

Nhưng mà tình huống hôm nay có chút đặc biệt, Lục Vân Dã tuy rằng tỉnh, nhưng vừa mới ở ngoài biên cảnh một tuần chấp hành nhiệm vụ, thần kinh căng chặt vô cùng, tối hôm qua lại đại chiến một đêm, thật vất vả mới có thể ôm tức phụ nhi ngủ ngon, lại bị người xen vào, vì thế Lục đại đội đội trưởng từ trước đến nay đều luôn trầm ổn cẩn thận cũng có lúc trở nên mơ hồ, quên mất đang ở nhà tức phụ nhi.

Lục Vân Dã bị ồn đến nổi nóng, lưu loát mà xoay người xuống giường, mặc đại một cái áo ngủ vào, mở cửa, tức giận hỏi: “Làm gì đấy?”

Tiểu nha đầu ngoài cửa lập tức chết điếng người, sững sờ đứng tại chỗ không biết trả lời hắn như nào. Cô là người giúp việc của Ân gia, bình thường đều là chăm sóc Lâm Phong Lộ, phu nhân vừa mới bảo cô đi lên kêu thiếu gia xuống ăn sáng nên cô mới gõ cửa. Thiếu gia rất ít khi ngủ nướng, cho nên cô còn thấy kì lạ là sao gõ mãi mà không ai trả lời, chẳng lẽ tối qua thiếu gia lén chuồn ra ngoài chơi?

Kết quả, cửa tự nhiên mở, nhưng mà nam nhân mở cửa này là ai a, vẻ mặt hung ác, lại còn không kiên nhẫn mà nạt cô, hơn nữa ánh mắt kia lại mang theo sát khí, đáng sợ quá a!!!

Lục Vân Dã không có kiên nhẫn với tiểu nha đầu cứ trừng mắt nhìn này, liếc mắt một cái liền muốn đóng cửa, tiểu nha đầu rốt cục phản ứng lại, xông lên không cho hắn đóng cửa, thờ phì phì tra khảo hắn: “Anh là ai, sao lại ở trong phòng thiếu gia?”

Lục Vân Dã đánh giá tiểu nha đầu từ trên xuống dưới, mới phản ứng lại hắn đây là đang ở nhà tức phụ nhi, cơ mà Lục đại đội trưởng bưu hãn xưa nay vốn không cảm thấy ngượng ngùng và khẩn trương khi bị bắt gian tại giường, cũng không nghĩ đến việc mình chưa được cha mẹ vợ đồng ý liền xuất hiện trong phòng tức phụ nhi thì có gì không đúng, ngang nhiên mà nói: “Tôi muốn ngủ với em ấy, dĩ nhiên là phải ở trong phòng em ấy. Không chỉ ở trong phòng, mà còn ngủ trên giường em ấy nữa.”

Nha đầu kia bị Lục Vân Dã nói đến sửng sốt, đợi lúc phản ứng lại thì mặt đỏ bừng. Lúc này mới để ý đến trên người Lục Vân Dã, áo quần bất chính, trên ngực còn có không ít dấu vết, tuy rằng cô hơi ngại, nhưng vẫn rất sốt ruột, nghĩ đến Ân Phạm trước tiên, lắp bắp hỏi: ” Anh, anh là tên đại lưu manh, anh đem thiếu gia đi đâu rồi?”

Lục Vân Dã càng nhìn càng thấy khó chịu với xú nha đầu quấy rầy mình ngủ không ngon, hắn thao tức phụ nhi của mình không phải chuyện đương nhiên sao, tiểu nha đầu này làm gì như tận thế sắp đến vậy, lại còn muốn khóc, chẳng lẽ cô ấy thầm mến Ân Phạm?

Nghĩ đến chuyện này, nam nhân lòng dạ hẹp hòi lại thêm dục chiếm hữu siêu cấp càng thêm không vui, cười nhạo nói: “Tôi có thể đem em ấy thế nào, dĩ nhiên là đặt trên giường hung hăng mà thao rồi.”

Tiểu nha đầu bị lời nói thô lỗ của Lục Vân Dã làm cho tức giận không thôi, ánh mắt nhìn theo khe cửa vào trong, liền thấy Ân Phạm cả người quấn trong chăn, bả vai cánh tay lộ ra bên ngoài loang lổ vết hồng ngân..

Ân Phạm bị nam nhân làm một đêm, cho nên vô cùng mỏi mệt, cả người toát lên vẻ lười biếng, tầm mắt cũng mơ hồ, nhưng trong mắt nha đầu lại là bị khi dễ nên trở nên vô lực và yếu ớt, ý niệm trong đầu đã thành hình, nhịn không được liền muốn khóc.

Lục Vân Dã thấy cô thật là kì lạ, liền ‘bang’ một tiếng đóng cửa, trở về tiếp tục ôm tức phụ nhi. Ân Phạm ở trong lòng ngực nam nhân tìm một vị trí thoải mái, mơ mơ màng màng hỏi: “Ai a?”

Lục Vân Dã rầu rĩ mà đáp: “Một nha đầu a. Nói, vì sao sáng sớm sẽ có tiểu nha đầu tới gõ cửa phòng em?”

Ân Phạm chưa mở mắt nổi, dùng mặt cọ cọ cơ ngực rắn chắc của nam nhân, cười nói: “Anh ăn dấm chua bậy bạ gì a, chắc là mommy em kêu cô ấy lên gọi em xuống ăn sáng a.”

Lục Vân Dã nga một tiếng, cũng cảm thấy có chút xấu hổ, liền đổi đề tài, hỏi: “Em đói rồi sao?”

Ân Phạn nhẹ giọng nói: “Ân…… Rất đói bụng……”

Lục Vân Dã hỏi: “Vậy lão công ôm em đi xuống ăn cơm?”

Ân Phạn cũng không ngủ, vươn tay cánh tay ôm lấy cổ nam nhân cổ, nũng nịu nói: “Không cần đâu… so với ăn sáng, người ta càng muốn ăn đại nhục bổng của lão công”

Lục Vân Dã hừ cười: “Ra là do phía dưới này há mồm đói bụng a… Sáng sớm liền phát tao, xem lão công thao em thế nào”.

Nói xong, hai người lại vô tâm vô phế lăn trong chăn, thử đủ mọi loại tư thế nóng bỏng không ngừng.

Lại không biết, dưới lầu đã vô cùng rối loạn, tiểu nha đầu kia chạy xuống gặp Lâm Phong Lộ liền lập tức khóc lớn lên, nức nở nói: “Phu nhân, không xong rồi, thiếu gia…… Thiếu gia, cậu ấy bị người ta cường bạo……”

Lâm Phong Lộ tức khắc hoa dung thất sắc, mất một lúc mới đứng vững, hỏi: “Con, con nói cái gì?”

Tiểu nha đầu khóc ròng nói: “Con đi gõ cửa phòng thiếu gia, liền có nam nhân ra mở cửa, hắn nói thiếu gia bị hắn ngủ rồi. Ô ô, con nhìn vô trong, thiếu gia đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, thật đáng thương ô ô…….” người kia là lưu manh a, thiếu gia lớn lên đẹp như vậy, lại gặp độc thủ của hắn, ô ô……..

Hết chương 14