Chương 12: Vừa nói chuyện với mẹ, vừa bị thúc thúc liếʍ huyệt (ngậm côn ŧᏂịŧ thịt thúc thúc vào miệng)
Editor PKD - 128
Bàn tay nam nhân ấm áp khô ráo, đốt ngón tay nho nhã thon dài lại có nốt chai, lớn hơn bàn tay Lục Vân Sanh một vòng, vừa lúc đem bàn tay non mềm của cậu bao bên trong lòng bàn tay hắn, đầu ngón tay hắn vẽ một vòng trong bàn tay cậu, mang đến cảm giác ngứa ngáy lạ kì. Lục Vân Sanh mị nhãn mê li dựa vào người nam nhân thở hổn hển, qυầи ɭóŧ bông bị Lục Hoàn kéo xuống lại kéo lên, đánh vào mông cậu, cặp mông khi thì được nhào nặn, lúc lại buông ra, qua lại giằng co vài lần, thí mắt Lục Vân Sanh liền không khống chế được mà chảy ra dâʍ ɖị©ɧ.
Lục Hoàn ngậm lấy vành tai châu tròn ngọc sáng của Lục Vân Sanh, hầu kết khẽ rung, phát ra tiếng cười trầm thấp sung sướиɠ, cách qυầи ɭóŧ khẽ gảy chỗ mất hồn giấu giữa hai đùi, đầu lưỡi từ dưới hướng về phía trước, liếʍ chạm vành tai hồng đến sáng long lanh của Vân Sanh, nói: “Ướt nha….”
Dây dưa triền miên nhiều lần, nhưng Lục Vân Sanh đối với lời nói thô tục trên giường của nam nhân cũng không thong dong ứng đối được, chỉ là hai chữ mang ý trêu chọc thôi cũng khiến cậu xấu hổ đến nổi sống lưng cũng phiếm hồng, lại thêm thói quen bị tiến vào thân thể cũng không chịu thua kém, càng ngày càng ướt, qυầи ɭóŧ bông hút nước mà dính sát vào mông cậu, tựa như mới tiểu trong quần, xấu hổ đến nỗi Vân Sanh cũng không dám mở to mắt, buồn bực mà xoay đầu trốn.
Lục Hoàn vô cùng yêu thích bộ dạng xấu hổ buồn bực của cậu, trên tay dùng lực đè lại eo cậu, đem người cố định trong lòng ngực mình, đồng thời cường ngạnh kéo tay Lục Vân Sanh cầm vật đang ngẩng cao đầu của mình, trầm giọng nói: “Không phải nói muốn thổi tiêu cho thúc sao, Sanh nhi không thể nói mà không giữ lời nha.”
Lục Vân Sanh trời sinh tính tình ngượng ngùng, dù là lúc hoan ái cũng không dám lớn mật xem cây đồ vật kia của Lục Hoàn, nhưng thật ra cũng đã bị nam nhân dẫn đường sờ qua nơi riêng tư hai người kết hợp, nhưng khi đó là lúc tìиɧ ɖu͙© đã đánh sâu vào lý trí, nên không nhớ rõ để ngượng ngùng. Còn lúc này đây…… mông ướt, lại sờ dươиɠ ѵậŧ nam nhân, mặt đỏ đến mức cậu muốn ngất đi…..
Lục Vân Sanh khẽ cắn đôi môi hồng nhuận, một bộ tiểu tức phụ nhi bị ủy khuất, ô ô nức nở mà nhìn Lục Hoàn, khỏe mắt ửng đỏ nhanh chóng ướŧ áŧ, cái cổ ngẩng cao lộ ra một mảng da trắng như tuyết, độ cong tuyệt đẹp.
Lục Hoàn không dao động, dịu dàng lại cường thế dẫn dắt bàn tay nhỏ của Vân Sanh di chuyển trên côn ŧᏂịŧ thô dài của mình, thịt trụ nhanh chóng bành trướng, độ nóng cao đến nỗi làm cho người ta sợ hãi, có thể thấy được lúc này du͙© vọиɠ của nam nhân có bao nhiêu lớn. Tuy là như vậy, nam nhân vẫn có thể bình tĩnh nở ra nụ cười thanh nhã, như tiên nhân cấm dục trên cao, câu đến Vân Sanh hồn phách đều bay mất.
Tình không biết bắt đầu từ khi nào, Lục Hoàn chính là trong đêm tối xuất hiện trong giấc mơ của cậu, mỗi cái nhấc tay của nam nhân đều làm cậu chống cự không được, nếu không lấy tính tình bảo thủ truyền thống của cậu, như thế nào lại cùng thúc thúc của mình ở bên nhau, cậu cứ như là trúng độc của nam nhân, vốn tưởng rằng tình yêu là giải dược của cậu, trên thực tế lại làm độc tố chảy khắp người, xâm nhập xương tủy, cả đời không giải được.
Chính là ưu nhã như vậy lại có ý tươi cười bá đạo…. Lục Vân Sanh tức khắc đem lòng say mê, thủy nhuận trong mắt hiện ra si mê cùng mờ mịt, giống như trừ bỏ nam nhân trước mắt cái gì cậu cũng không biết. Vân Sanh si ngốc mà cười, ngũ quan toát ra vô hạn mị ý, đôi mắt kia làm người khác trầm mê, cái tay kia cầm lấy dươиɠ ѵậŧ đang kích động của nam nhân, bắt đầu xoa lộng.
Nam nhân rốt cục cũng không duy trì được phần thong dong kia, mặt nạ nhu hòa bị gỡ xuống, ánh mắt lộ vẻ chinh phục cùng xâm lược làm người khác giật mình. Lục Hoàn đỏ mắt xem động tác của Lục Vân Sanh, bàn tay nhỏ nhắn trắng nòn nắm cự vật đỏ tím gân xanh vờn quanh của hắn, một chút lại một chút mơn trớn trên mỗi một gân xanh trên đó, qυყ đầυ được ôn nhu nắm trong tay mà thưởng thức, nhiệt tình nảy một cái trong tay Vân Sanh, mã nhãn tràn ra dâʍ ɖị©ɧ dính đầy khe hở giữa ngón tay cậu…. Bên tai còn có giọng ngâm nga kiềm nén nhợt nhạt của Vân Sanh, Lục Hoàn nhanh chống cởi bỏ cà vạt và áo sơ mi, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Lục Vân Sanh, nói: “Sanh nhi, dùng miệng nào.”
Lục Vân Sanh thân mình run rẩy, lông mi thật dài kích động hai cái, mang theo chút sợ hãi mà mở mắt, kết quả lọt vào tầm mắt chính là một mảng ngực màu mật ong, cơ bắp căng chặt không hề khoa trương, chỉ là nhìn thôi cũng mang đến xúc cảm không thôi cho cậu, Lục Vân Sanh biết, dù là thân thể hay tâm lí, cậu cũng không thể cự tuyệt bất kì yêu cầu nào của nam nhân…..
Thủ da^ʍ cho nam nhân nửa ngày, du͙© vọиɠ của Lục Vân Sanh lúc này cũng như lửa nỏng, cậu vì thẹn thùng nên mới nhắm hai mắt lại, kết quả trong đầu toàn xuất hiện hình ảnh nóng bỏng: bản thân bị nam nhân đặt trên giường dùng đủ loại tư thế xâm phạm, thêm vào xúc cảm trong tay thật chân thực nóng bỏng, phía trước của cậu đã trộm bắn một lần làm cho bên dưới lầy lội không chịu nổi. Lúc này nam nhân thân trên để trần gặm cắn xương quai xanh của cậu, hô hấp nặng nhọc phả ra trên da thịt mềm mại mà mẫn cảm, làm Lục Vân Sanh đầu gối mềm nhũn nhào vào lòng nam nhân.
Lục Hoàn tiếp được cậu, cái mũi Vân Sanh vừa lúc đυ.ng vào ngực nam nhân, dẫn đến hai người nhịn không được hô lên một tiếng. Lục Vân Sanh cuối cùng cũng vứt bỏ vẻ không được tự nhiên và xấu hổ, vươn đầu lưỡi muốn liếʍ đầṳ ѵú của nam nhân, Lục Hoàn phản xạ có điều kiện đánh mông Vân Sanh một cái. Mông thịt bị đánh đến run động, lại không hề đau đớn, ngược lại có loại cảm giác ê ẩm đến tê dại, Lục Vân Sanh hừ nhẹ một tiếng, trong mắt lại lộ ra vẻ đắc ý. Trước giờ đều là nam nhân cắn núʍ ѵú cậu làm cậu chảy nước mắt liên tục, không thể chịu nổi mà cầu xin tha thứ, không nghĩ đến mình cũng có thể làm nam nhân có phản ứng lớn như vậy, làm cậu cảm thấy vui vẻ không thôi.
Nam nhân hô hấp nặng nhọc như cổ vũ cho Lục Vân Sanh, cánh môi mềm mại thơm ngát dán trên ngực Lục Hoàn mà di chuyển, theo thân thể hoàn mỹ của nam nhân một đường kéo dài đến bụng dưới, rừng rậm đen, lại xuống dưới…. Đúng vậy, mục tiêu của cậu chính là cự vật uy vũ mê người kia. Đại dươиɠ ѵậŧ sinh lực mười phần cảm nhận được mỹ nhân đã đến, không kịp đợi đối phương an ủi đã run rẩy bắn ra hai phát đầu tiên lên má Vân Sanh. Vân Sanh ưm một tiếng, bị dươиɠ ѵậŧ đùa bỡn nên khuôn mặt cậu lộ ra vẻ thẹn thùng, nhưng vẫn là không chút do dự mà mở ra cái miệng anh đào nhỏ nhắn đem vật kia ăn vào, Vân Sanh chỉ là ngậm vào qυყ đầυ của nam nhân, dâʍ ɖị©ɧ trên mã mắt lại chảy ra không ngừng, hơi hơi đắng, nhưng vật của hắn đọng lại trong miệng cậu lại làm Vân Sanh nhịn không được nuốt xuống, đây là gì đó của nam nhân nha, là chứng minh nam nhân vì cậu mà động tình……..
Nhưng mà Lục Hoàn lại chịu không nổi tiết tấu thong thả của tiểu chất tử, khoang miệng ấm áp mà khẩn cấp ôn nhu bao lấy dươиɠ ѵậŧ hắn, giống như tơ lựa trơn mềm bao lấy không một khe hở, cái miệng nhỏ nhắn kia mở ra là vì theo yêu cầu của dươиɠ ѵậŧ hắn, sung sướиɠ quá độ…… Mồ hôi chảy đầy trên trán nam nhân, tìиɧ ɖu͙© mất khống chế, hắn ấn đầu Vân Sanh xuống mà đâm vào rút ra liên tục trong miệng cậu, thanh âm thở gấp khàn khàn nhè nhẹ tràn ra, vừa làm vừa nói: “Sanh nhi, Sanh nhi của ta…. Nga… sướиɠ chết thúc thúc, miệng nhỏ của Sanh nhi thực sự quá tuyệt. Sanh nhi dùng tay xoa túi túi của thúc, đúng, chính là như vậy……. Thúc thúc phun sữa bò cho Sanh nhi uống……”
Lục Vân Sanh dịu ngoan mà thừa nhận thô bạo của nam nhân, môi bị thao đến muốn sưng lên, nhưng cậu một chút cũng không chán ghét đau đớn mang theo xâm lấn này ngược lại còn vô cùng mê luyến, côn ŧᏂịŧ của thúc thúc ở trong miệng cậu, là cậu khẩu giao cho thúc thúc….. Cậu đối với nam nhân là thần phục cùng yêu thương, còn có kɧoáı ©ảʍ tội ác cấm kị, nhen nhóm ngọn lửa điên cuồng phóng đãng trong người Vân Sanh, làm cậu không màng tất cả mà lấy lòng nam nhân, cùng thúc thúc của cậu tìm kiếm và hưởng thụ cảm giác vui thích của thân thể.
Thời điểm cao trào, Lục Hoàn rút côn ŧᏂịŧ khỏi miệng Vân Sanh, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt đều phun lên mặt Vân Sanh, trọc bạch dính dáp nhớp nhát trên mái tóc đen của cậu cứ như nét bút than trang điểm trên gương mặt, làm kinh động lòng người.
Vân Sanh quỳ trên mặt đất, tựa vào chân nam nhân không ngừng thở dốc, tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy xuôi trên gương mặt trắng nõn, chảy vào môi đỏ khẽ nhếch của cậu, như ngọc quý lăn vào đầu lưỡi phấn hồng, mùi vị tanh lại nồng, làm mỹ nhân Phương Đông lạnh lùng trở nên thơm ngọt mà da^ʍ mỹ.
Lục Hoàn luồn tay vào nách Vân Sanh đem người đặt lên giường, giống như mãnh thú mà áp lên người cậu. Lục Vân Sanh nằm xoài trên giường mặc nam nhân muốn làm gì thì làm, quần áo hai ba phát bị nam nhân kéo xuống, da thịt hoàn toàn bại lộ trong không khí, trần trụi như trẻ con. Lục Hoàn ôm đứa cháu trơn bóng của mình lăn vào trong chăn, tách hai chân cậu ra, vừa muốn tiến vào, bên ngoài lại truyền đến tiếng đập cửa thùng thùng cùng với tiếng của Diệp Họa Huyền: “Vân Sanh, con ở trong đó hả?”
Lục Vân Sanh sợ tới mức lộc cộc bò dậy, nhưng mà vòng eo bị nam nhân xoa nắn đến tê mỏi căn bản không chống đỡ được trọng lượng thân thể, hơn nữa do Lục Hoàn áp chế, Vân Sanh đáng thương thiếu chút nữa bị quăng ngã về giường, làm cậu không thể không sợ hãi mà hô lên một tiếng,
Diệp Họa Huyền ngoài của dĩ nhiên cũng nghe được, có chút sốt ruột hỏi: “Vân Sanh, con sao vậy?”
Lục Vân Sanh gấp đến độ vã mồ hồi, du͙© vọиɠ trong thân thể đều lui hơn một nửa, lo lắng mà nhìn Lục Hoàn, hạ giọng hỏi: “Thúc…… Thúc có khóa cửa không?”
Nam nhân sửng sốt một chút, hiếm thấy xuất hiện biểu tình ảo não, nói: “Hình như là……. không có.”
Mắt thấy Diệp Họa Huyền không đợi được cậu trả lời liền muốn phá cửa mà vào, Lục Vân Sanh gấp đến độ nước mắt đều rơi. Đầu óc của Lục Hoàn quay về, tuy hắn hận không thể lập tức công khai quan hệ của họ cho tất cả mọi người đều biết, cũng không sợ bị người khác bắt gặp cảnh tượng như vậy, nhưng nhìn Vân Sanh lo lắng như vậy, hắn vẫn là thở dài thỏa hiệp. Bây giờ còn chưa phải là thời cơ tốt nhất, “ngọc nát đá tan” không phải kết quả mà hắn muốn thấy, hắn phải bảo vệ tốt Vân Sanh, không thể để cho cậu chịu thương tổn dù chỉ là một chút.
Cũng may giường Lục Vân Sanh vô cùng lớn, Lục Hoàn đem mấy cái chăn mở ra để bữa bãi trên giường, vùi đầu trốn vào trong chăn. Lục Hoàn thân cao mét tám, thân hình cao lớn, muốn không bị phát hiện dĩ nhiên là không dễ dàng, cho nên tư thế của hai người bây giờ không khỏi có chút xấu hổ. Thêm vào Lục Hoàn bây giờ trốn tránh cảm thấy thật khó chịu, cho nên nghĩ muốn chơi xấu, hắn trốn trong chăn mà tách hai chân dài Vân Sanh ra hai bên, cả người ghé vào giữa hai chân Vân Sanh, gối đầu lên bụng dưới của cậu mà xoa nắn thể mao……
Lục Vân Sanh muốn mắng nam nhân vài câu, nhưng Diệp Họa Huyền đã chờ không kịp mà đẩy cửa vào, thấy Vân Sanh nằm trên giường, có chút kì quái mà hỏi: “Vân Sanh, con sao vậy?”
Lục Vân Sanh không dám cử động dù chỉ một chút, nghĩ thật muốn khóc, nam nhân đáng giận kia cũng không sợ lớn chuyện, lại có thể thổi khí vào tiểu huyệt của cậu, ngón tay thì trêu chọc chân và huyệt thịt, Lục Vân Sanh cắn răng đợi qua cơn tình triều, hạ thân bên dưới hơi rung động, gương mặt đỏ phừng lên, có tật giật mình mà nói: “Không có gì đâu ạ, con hơi sốt một tí, nằm trong chăn một chút là khỏe thôi.”
Diệp Họa Huyền vội vàng xông tới sờ trán Lục Vân Sanh, quả là hơi nóng hơn so với nhiệt độ bình thường của cơ thể, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, Diệp Họa Huyền nhẹ nhàng thở ra, nhớ tới cái gì, lại hỏi: “Ơ, không phải tiểu thúc ở trong phòng con sao, thúc ấy đâu rồi?”
Người nọ trốn trong chăn trước mặt đây này, Lục Vân Sanh chửi thầm. Lục Hoàn thân thể cao lớn trốn trong chăn thật không thoải mái, nghẹn đến mức khó chịu tự nhiên muốn đi tìm việc vui. Mới vừa rồi lúc bày chiến trường, hắn cũng đem điện thoại di động vào, Lục Hoàn nhếch miệng, mở đèn pin trên điện thoại, nguồn sáng đối diện với thí mắt hồng nhuận mấp máy của Vân Sanh, cũng không biết là do khẩn trương hay do hắn đùa bỡn, nơi đó vô cùng ướŧ áŧ, nếp uốn nơi cúc hoa đều bị dâʍ ɖị©ɧ thấm ướt trơn bóng, lộ vẻ sáng lấp lánh. Lục Hoàn cảm thán, thật thần kỳ a, cái miệng nhỏ như vậy nhưng lần nào cũng có thể nuốt vào cự vật thật lớn của hắn, còn cắn mãi không buông, nhiệt tình hôn dươиɠ ѵậŧ của hắn, nơi đó ấm áp đến mất hồn………
Bởi vì chủ nhân động tình, tiểu huyệt tịch mịch không chiếm được thỏa mãn liền hé vào mở ra, miệng nhỏ xinh đẹp hướng hắn thổ lộ yêu thích, cầu hắn yêu thương, Lục Hoàn không nhịn nữa, vươn đầu lưỡi liếʍ tiểu huyệt Vân Sanh, còn mở camera trên điện thoại, bật chế độ chụp tự động, đem cảnh tượng hắn liếʍ chỗ da^ʍ uế của Vân Sanh chụp lại rõ ràng. Đáng thương cho Lục Vân Sanh, khoảnh khắc đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại chạm vào thí mắt, cả người cậu đều cứng lại rồi, không dám tin mà mở to hai mắt, kɧoáı ©ảʍ bị liếʍ huyệt xông lên tận não, nước mắt sinh lý không hề báo trước mà chảy ra, môi cánh hoa xinh đẹp nhẹ nhàng rung động, biểu tình kì quái, như là đang khóc lóc kể khổ, còn mang theo vẻ không tình nguyện ẩn nhẫn chờ đợi.
Diệp Họa Huyền kinh ngạc mà nhìn Vân Sanh thất thố, con trai là đang sốt đến hôn mê hay sao, thế nào mà vừa nói chuyện với cô mà giờ lại khóc rồi? Vân Sanh sợ mẹ mình phát hiện ra chỗ khác thường, chủ động nói: “Mẹ, mẹ…..Ân, tìm con có việc gì vậy?”
Giọng của cậu so với ngày thường còn mềm mỏng, nhẹ nhàng hơn, còn mang theo vẻ run rẩy, lời vừa ra khỏi miệng liền làm Vân Sanh giật nảy mình, hận không thể trốn vào chăn không bao giờ gặp người khác nữa. Ô ô…. cậu lại có thể một bên nói chyện với mẹ, một bên bị thúc thúc…… liếʍ huyệt, quá vô sĩ, quá dâʍ đãиɠ, nga trời ơi… Đầu lưỡi của nam nhân đỉnh mở cúc huyệt, liếʍ tràng ruột và niêm mạc nga…. đầu lưỡi của thúc thúc thật linh hoạt, liếʍ cậu thật thoải mái, thí mắt bị liếʍ đến sắp tan chảy rồi, sao lại sướиɠ như vậy…. Lục Vân Sanh không khống chế mình được nữa, kɧoáı ©ảʍ làm cậu chảy nước mắt, tầm mắt mơ hồ, ô ô â a than nhẹ ngâm nga đầy gợi cảm mị hoặc.
Diệp Họa Huyền ngơ ngác mà nói: “Mẹ là muốn tìm con thương lượng một chút….. chuyện của anh hai con…” nói đến đây, Diệp Họa Huyền đột nhiên phản ứng lại, biểu hiện này của con trai…. Nhưng Diệp Họa Huyền cũng không thể tưởng tượng được dưới chăn của con trai đang giấu nam nhân, cô nghĩ đến ……..
Diệp Họa Huyền vỗ tay một cái, nói: “Ây da, có phải con đang tự an ủi không nha, ai nha, sao không sớm nói nha, mẹ không quấy rầy con nữa. Không cần thẹn thùng đâu, con trai có du͙© vọиɠ là bình thường nha, nhưng mà phải tiết chế một chút, làm nhiều tổn hại sức khỏe nga.”
Lục Hoàn thiếu chút nữa cười ra tiếng, chị dâu của hắn sao có thể nghĩ như vậy được, thật là kì quái, có người mẹ nào sẽ nói với con trai của mình như vậy chứ, phát hiện con trai tự an ủi cũng bình tĩnh mà rời đi cho được.
Sắc mặt của Lục Vân Sanh hết xanh lại đỏ, muốn giải thích nhưng lại không dám lên tiếng, chỉ cần cậu mở miệng ra nhất định sẽ là không ngừng rêи ɾỉ, tự an ủi cũng sẽ không sướиɠ cùng ngọt ngào như này…. thôi cứ để cho mẹ hiểu lầm đi, Lục Vân Sanh thật muốn khóc mà…
Diệp Họa Huyền vui mừng mà đi ra ngoài, Lục Vân Sanh nghe được tiếng bước chân xa dần, cũng bất chấp tất cả mà xốc chăn lên tìm nam nhân tính sổ, lại bị Lục Hoàn một phát chặn miệng, hạ thân cũng bị nam nhân thô lỗ mà khai phá, ngang ngạnh tiến vào.
Lục Vân Sanh giãy dụa liền đổi lấy xâm nhập càng mãnh liệt của nam nhân, cậu cũng không chống cự nữa, trong lòng cũng biết nam nhân đang khó chịu, liền thả lỏng thân thể quấn lên eo hắn, lắc mông đón ý hùa theo nam nhân.
Cũng không biết là Diệp Họa Huyền cảm thấy mình có chỗ không đúng hay không, dù sao đến chiều cũng không có ai lên quấy rầy hai người, hai người làm đến thiên hôn địa ám, thẳng đến bữa tối mới không thể không xuống lầu.
Hai người một trước một sau đi xuống lầu, nhà ăn thực náo nhiệt, vài vị sĩ quan cấp cao ngồi cũng một chỗ để bàn việc chính trị, mấy vị phu nhân thì nấu cơm trong phòng bếp, khung cảnh quả là rất ấm áp. Lục Hoàn và Lục Vân Sanh vừa xuất hiện liền bị Tam tiểu thư Lục gia nhìn thấy, cười hì hì lại gần chào hỏi, nàng khịt khịt cái mũi ngửi mùi trên quần áo Lục Hoàn, bật thốt hỏi: “Trên người thúc sao lại có mùi của tiểu Vân Sanh vậy?”
Lục Vân Sanh sửng sốt, chẳng lẽ mùi của hai người đã hòa vào nhau, ở bên nhau lâu như vậy, cũng không phải không có khả năng….. Lục Vân Sanh ở bên này miên man suy nghĩ, lục Hoàn lại nheo lại đôi mắt, thần sắc nguy hiểm mà nhìn cháu gái, hỏi: “Cái gì là mùi của Vân Sanh?”
Tam tiểu thư tính tình tùy tiện không cảm thấy nguy hiểm, vô tâm vô phế mà nói: “Là mùi trái cây nha, chỉ có sữa tắm của Vân Sanh có mùi này thôi, lần trước con mượn dùng nên mới biết.”
Vân Sanh nghe xong, vội nói: “Vừa rồi thúc thúc ở trên lầu dạy em…. Ân…. thổi tiêu, em vô tình làm đổ sữa bò, nên thúc ấy mới đi tắm.”
Tam tiểu thư cười cậu: “Cậu cũng không cẩn thận gì cả, lại đi làm đổ sữa bò trên người thúc thúc theo chủ nghĩa hoàn mỹ của chúng ta, thúc không đánh cậu đấy chứ?”
Lục Hoàn cười như không cười mà nói: “Nói đến sữa bò…… Trên người Vân Sanh còn dính nhều hơn, với lại…. Sữa bò của Vân Sanh, thúc thật thích uống…… dính lên người cũng không sao.”
Tam tiểu thư ngây ngốc gật đầu, chỉ có Lục Vân sanh nghe hiểu, sữa bò…… Ô ô… nam nhân thối tha, hắn là đang nói tϊиɧ ɖϊ©h͙, hắn phun cho mình cả người đều dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ lại còn đi nói ra, còn cái gì thích uống sữa bò của mình, hôm nào cho hắn uống đã đời luôn, hừ!
Hết chương 12