Chương 7: Lăn ra cho lão tử thao *tức phụ nhi( trong quân doanh dã chiến bị gián đoạn)
Editor: PKD - 128
*Tức phụ nhi: vợ
Nam nhân kia xuất hiện lại vô tình khiến khung cảnh ầm ĩ trở nên an tĩnh, Ân Phạm có chút kinh ngạc, nhưng cậu cũng không biết nhiều người ở đây. Hơn nữa, cậu lại thuộc tốp người dù tình huống nào xảy ra chung quanh vẫn có thể ung dung bình thản, lại còn có thể tùy thời tùy điểm mà thay đổi bản thân để dung nhập vào hoàn cảnh xung quanh cho đúng lúc hợp thời. Dù rằng rất hiếu kì, cậu cũng không hỏi nhiều, chỉ yên lặng cúi đầu giải quyết phần đồ ăn Lục Vân Dã gắp cho mình
Lục Vân Dã thế nhưng cũng biết được nguyên nhân mọi người trầm mặc, nhưng ở đây cũng không tiện nhiều lời, bèn âm thầm nhéo nhéo tay Ân Phạm, quan sát xem bảo bối nhi thích ăn cái gì, sau đó thực săn sóc mà gắp đồ ăn cho cậu. Ân Phạm vốn dĩ rất đói bụng, cũng không màng đến chuyện khác, chỉ chuyên tâm ăn cơm. Chờ sau khi ăn uống no đủ, Lục Vân Dã lại cố ý đi nhà ăn phân phó đầu bếp bưng cho cậu một chén anh, Ân Phạm thấy khó hiểu, trên bàn cũng có canh mà…. kết quả, lúc nhận chén canh, Ân Phạm liền 囧, sao lại là canh táo đỏ long nhãn!
Biểu tình rối rắm của Ân Phạm thành công lấy lòng Lục đại đội trường, hắn ngồi xuống cầm cái muỗng nhỏ trên bàn, một muỗng lại một muỗng uy đến bên miệng Ân Phạm, ôn nhu nói: “Bảo nhi ngoan, anh cố ý bảo đầu bếp nấu cho em đấy, nếm thử chút đi nào.”
Tiếng Bảo nhi ngoan kia quả thực làm tim Ân Phạm đập nhanh thêm một nhịp, hít một hơi thật sâu mới bình ổn được ngọt ngào trong lòng. Từ nhỏ đến lớn, mẹ cậu đều chưa từng gọi cậu như vậy, tuy rằng lúc ân ái, mỗi lần đến thời điểm kịch liệt Lục Vân Dã cũng gọi cậu như vậy, nhưng đó là khi làʍ t̠ìиɦ a, mà lúc này lại phát ra từ nội tâm a, tiếng gọi tràn đầy yêu thích và cưng chiều…. đừng nói là uống một ngụm canh táo đỏ, biểu tình này, ngữ điệu này của Lục Vân Dã mà kêu Ân Phạm làm cái gì đi nữa, cậu cũng không từ chối được.
Tuy là ngoan ngoãn há mồm uống, nhưng Ân Phạm vẫn là có chút biệt nữu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh đem em biến thành con gái luôn rồi à?”
Lục Vân Dã cười đến lộ ra một hàm răng trắng, nói bên tai Ân Phạm: “Nào có a, thao con gái có sương bằng thao em đâu, con gái cũng sẽ không cần cắm mặt sau, chỉ cần phía trước là có thể phun trào rồi.”
Ân Phạm liếc mắt nhìn Lục Vân Dã, bưng chén lên đem ngụm canh cuối cùng uống xong, bên miệng vẫn còn vương một vòng dấu nước. Ân Phạm câu lấy cổ Lục Vân Dã, không chớp mắt nhìn hắn, chậm rãi vươn đầu lưỡi, từ môi lại liếʍ một lần, động tác vô cùng chậm, lại mang theo ý tứ kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Tí canh dính bên miệng cậu ở trong mắt Lục Vân Dã lại biến thành tϊиɧ ɖϊ©h͙ hắn bắn trong miệng cậu, tiểu yêu tinh một bên nuốt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ một bên chảy ra ngoài…. Ăn sao cũng không đủ no, tao hồ ly lại vươn thân ra cho hắn hôn đến khi đầu lưỡi đều tê dại cả đi.
Ân Phạm nhìn biểu tình nam nhân liền biết hắn đang suy nghĩ cái gì, lười biếng cười, dùng đầu lưỡi nhỏ thơm ngọt đẩy ra cánh môi Lục Vân Dã, liếʍ láp hàm răng chỉnh tề của nam nhân, lại mở khớp hàm hắn ra, muốn cùng hắn dây dưa triền miên, lại nghịch ngợm rời khỏi, vẻ mặt vô tội nhìn nam nhân, tò mò hỏi: “Vậy binh ca thích em phun phía trước, hay vẫn là phun mặt sao a?”
Hô hấp Lục Vân Dã như ngừng trệ, nhịn xuống ham muốn làm tiểu yêu tinh ngay chỗ này, tàn nhẫn quá a, lại còn cố tình câu dẫn hắn như vậy. Hai người tuy là tránh ở một bên kề tai nói nhỏ, nhưng củi khô lửa bốc thế kia thật sự quá mạnh mẽ đi, xung quanh đều như muốn nổi lửa hết rồi. Mọi người cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, ho khan hai tiếng, nói: “Em nói hai người ha, tốt xấu gì cũng chú ý giùm một chút đi, đồϊ ҍạϊ thuần phong mỹ tục quá đi nha.”
Người nọ cũng là vừa cười vừa nói, nửa trêu đùa nửa trêu ghẹo làm mọi người cười rộ lên. Lục Vân Dã dứt khoát ôm chầm Ân Phạm lên, đắc ý mà rằng: “Còn bày đặt dùng cái giọng thiếu đánh đó với anh mày, không phải chú hâm mộ anh mày có lão bà để ôm hay sao, đâu giống như chú rặt một vẻ lưu manh thế kia.”
Ân Phạm tươi cười đầy mặt chui vào lòng Lục Vân Dã xem hắn cùng một đám chiến hữu đấu võ mồm, có người hỏi cậu đi theo nam nhân nhà mình từ khi nào, bộ dáng ngoan ngoãn tri kỷ của cậu làm đám lưu manh kia đều gào to ngược cẩu quá độ…
Ăn cơm xong, Lục Vân Dã dẫn Ân Phạm đi tản bộ trong quân doanh, vừa để tiêu thực cũng vừa để hưởng thụ tư vị âu yếm tay trong tay *hoa tiền nguyệt hạ
*Hoa tiền nguyệt hạ: Bên hoa dưới trăng, ý là đi hẹn hò
Nhìn thấy bốn phía không người, Ân Phạm mới hỏi ra nghi hoặc ban nãy của mình: “Binh ca, người kia là ai a?”
Lục Vân Dã sửng sốt trong chốc lát mới phản ứng lại người kia theo lời Ân Phạm chính là người đi vào nhà ăn sau cùng. Nhắc tới Tiêu Quan Haf, Lục Vân Dã không khỏi thở dài, nói: “Anh ta là tổng chỉ huy của quân khu, lớn hơn anh bảy tuổi, lúc anh mới vào đại đội đặc chủng thì anh ta là đại đội trưởng của tụi anh.”
Ân Phạm thấy vẻ mặt Lục Vân Dã có chút xúc động lại mang theo một chút rầu rĩ, lại nói đến Tiêu Quan Hà lúc nãy liếc mắt phức tạp nhìn cậu, trong lòng Ân Phạm có chút hụt hẫng, kéo tay Lục Vân Dã nắm thật chặt, bất an hỏi: “Hai người…. không phải là có gì với nhau đi?”
Lục Vân Dã bật cười, bàn tay to xoa xoa đầu Ân Phạm, nói: “Em nghĩ đi đâu vậy, mối tình đầu của anh rồi lần đầu của anh đều cho em cả rồi, sao lại có cái gì với người khác được chứ.”
Ân Phạm vừa nghe xong, hai mắt phát sáng lóe lên tia vui mừng. Tuy nói yêu một người là sẽ không để ý đến quá khứ của người nọ, nhưng bất quá cũng vì yêu nên mới bỏ qua thôi, ai mà không hi vọng người yêu của mình chỉ hoàn hoàn toàn toàn thuộc về một mình mình, không có bất cứ kẻ nào chia sẻ cơ chứ. Ân Phạm hiếm khi lộ ra vẻ phù hợp với tuổi của mình, nhào vào trong lòng ngực Lục Vân Dã, nhìn hắn cười ngây ngô.
Cơ mà cười đủ rồi, Ân Phạm vẫn là cảm thấy có chỗ không đúng, chọc chọc cằm Lục Vân Dã, hỏi: “Vậy biểu tình ban nãy của anh là sao nha?”
Lục Vân Dã ôm chặt cậu, quyến luyến buông tha ngọc thể đầy hương thơm trong lòng, nặng nề nói: “Tiêu Quan Hà từng có một tình nhân đồng tính, là phó đội trưởng đại đội đặc chủng. Nghe nói bọn họ cùng vào quân ngũ, từng là chiến hữu, là cộng sự đồng sinh đồng tử, ăn ý vô cùng, tình thâm ý trọng. Chuyện này trong đại đội đặc chủng của bọn anh cũng không phải chuyện bí mật gì, anh từng nhìn thấy hai người họ ở cùng nhau, thật sự là vô cùng ăn ý. Nhưng mà sau này, người nọ lại ra đi trong một lần thực hiện nhiệm vụ cứu viện, nghe nói là trên mình đầy thương tích do che chắn cho Tiêu Quan Hà, trên người bị bắn hai mươi mấy phát đạn, thời điểm nâng về cả người đều biến dạng, toàn là máu…. Tiêu Quan Hà cũng bị thương nặng đến hôn mê, chờ lúc hắn tỉnh lại… thì người nọ đã được hạ táng, hắn cuối cùng cũng không nhìn thấy được mặt người yêu, anh cũng không biết hắn vượt qua như nào. Chẳng lẽ trên đời quả thật có chuyện *tình thâm bất thọ như mọi người nói hay sao, là ông trời ghen ghét bọn họ yêu nhau sâu đậm cho nên phải cướp đi một trong hai người?”
*Tình thâm bất thọ: ý là tình cảm sâu nặng thì không lâu dài
Lục Vân Dã nói xong lời cuối liền có chút nghẹn ngào, hai người kia năm xưa khí phách hăng hái đến chừng nào, cùng nhau dẫn theo đại đội đặc chủng chinh chiến tứ phương, lập công vô số. Bọn họ là người hắn kính trọng nhất, là huấn luyện viên của hắn, lại rơi vào kết cục thê thảm như vậy, mỗi lần nhắc tới, trong lòng Lục Vân Dã đều không dễ chịu.
Ân Phạn vốn đang ở một bên lẳng lặng mà nghe, nghe đến đó lại đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc đối diện nam nhân, con ngươi đen nhánh như rực lửa, sáng ngời mà kiên định. Cậu nhìn mặt nam nhân, từng chữ lại từng chữ nói: “Binh ca, em chưa bao giờ tin cái câu ‘Tình thâm bất thọ’, em một khi yêu, chính là dùng tất cả của mình để yêu, không chết không ngừng. Binh ca, từ khoảnh khắc anh xuất hiện trước mặt em, em liền xác định anh là tín ngưỡng của em, là chốn về của em, là sinh mệnh của em.”
Lục Vân Dã cũng nhìn chằm chằm Ân Phạm, trong mắt lưu chuyển nhiều cảm xúc phức tạp, kinh ngạc, cảm động, thâm tình…. Hắn bỗng nâng cằm Ân Phạm lên, từng câu từng chữ nói: “Em nói cả đời đều đi theo anh…Nhưng nếu sau này em dám rời đi, anh liền một súng bắn chết em, đem tro cốt của em bồi anh…. Ân Phạm, anh như vậy, em còn dám yêu anh không?”
Ân Phạm không hề có biểu hiện sợ hãi, con ngươi mọng nước ngược lại dâng lên tầng tầng ý cười. Cậu đã sớm biết, nam nhân mình yêu cũng không phải là dạng chính nhân quân tử gì, hắn là lưu manh, là ác ma, lại có người có sức hấp dẫn chết người.
Trả lời Lục Vân Dã chính là Ân Phạm nâng người lên hôn môi nam nhân nồng nhiệt, nam nhân lập tức đảo khách thành chủ, đem Ân Phạm đẩy vào tường, đầu lưỡi tùy ý càn quét trong miệng cậu. Đó không phải là một cái hôn ôn nhu, mà là một nụ hôn thô bạo mang theo huyết tinh, lại mang đậm tình cảm mãnh liệt chinh phục của nam nhân. Ân Phạm có loại ảo giác như bị nam nhân nuốt vào bụng, nam nhân có vẻ muốn xâm chiếm mình, bàn tay to hung ác túm mở thắt lưng, vói vào trong quân phục mạnh mẽ xoa nắn da thịt phấn nộn của cậu, từ phía sau lưng đến phía trước ngực, bàn tay thô to ngược đãi núʍ ѵú còn sưng to, mười ngón tay thay phiên xâm phạm đầu nhũ đáng thương, núʍ ѵú sưng to chạm vào liền đau, nhưng loại cảm giác kì dị này lại mang theo kɧoáı ©ảʍ làm người ta đau đớn thẹn thùng lại vô cùng mê mụội. Phảng phất như có một dòng điện lưu chạy khắp người, sau cái đau đớn chính là kɧoáı ©ảʍ tê dại đến điên cuồng, Ân Phạm bất lực vùng vẫy, muốn chạy trốn loại cảm giác này nhưng lại trầm luân mãi không dứt được, nhưng mặc kệ cậu vặn vẹo thế nào cũng vẫn bị thân thể cường tráng hữu lực của nam nhân đè nặng. Cứ như hắn là nhà giam của cậu, còn cậu lại cam nguyện làm tù nhân cả đời bị nhốt bên trong.
Nam nhân nắm tóc Ân Phạm kéo cậu về, môi lưỡi giao triền tiếp tục cuồng loạn hôn môi. Trong miệng đã có mùi máu tươi, nhưng mà cũng không ai lùi bước, tựa như hai dã thú động dục gặm cắn nhau, liếʍ láp vết thương trên môi do bị cắn rồi nhấm nháp mùi máu tanh của nhau. Là ai đã nói, yêu một người đến cực hạn sẽ có khát vọng nếm thử máu của hắn. Hạ thể hai người cũng không kém cỏi va chạm nhau, hạ thân dán lên nhau, Ân Phạm mềm dẻo linh hoạt xoay xoay eo nhỏ, dùng dươиɠ ѵậŧ đang ngạnh đến phát đau cọ xát cự vật của nam nhân. Cái eo phát lãng đang xoay xoay cuồng nhiệt, so với vũ nương Ấn Độ còn linh động quyến rũ hơn, hai căn đồ vật dưới háng an ủi lẫn nhau, vải dệt ma sát lẫn nhau phát ra tiếng xoẹt xoẹt trong đêm tối.
Ân Phạm chịu không nỗi cảm giác gãi không đúng chỗ ngứa này, cậu vô cùng khát vọng nam nhân hung ác va chạm, cái miệng nhỏ dâʍ đãиɠ của cậu đã hé mở, dâʍ ɖị©ɧ đáng xấu hổ ào ào chảy ra, kêu gào phải bị xâm chiếm, bị yêu thương……Môi vẫn bị nam nhân giam cầm lấp đầy, Ân Phạm bị hôn đến hít thở không thông, đầu óc bị hôn đến mờ mịt, trừ bỏ cái vật dâʍ ɭσạи của nam nhân, cậu đều không muốn cái gì khác. Ân Phạm lung tung duỗi tay cởi bỏ thắt lưng của Lục Vân Dã, nhưng cậu nhìn không tới, tay lại bị dòng nước chảy xiết đánh sâu trong cơ thể làm run rẩy, sờ soạng nửa ngày vẫn không cởi bỏ được, gấp đến độ Ân Phạm ô ô mà khẽ gọi…
Trong đêm tối, Lục Vân Dã vẫn có thể nhìn thấy Ân Phạm nghẹn đỏ cả mặt, hắn rốt cuộc chịu tạm thời buông tha môi đỏ đã bị hắn chà đạp đến thảm hề hề, cho Ân Phạm không gian thở dốc, lại xoay sang liếʍ nước bọt đang chảy đầy cằm hai người, tay một đường từ đầṳ ѵú sờ xuống bụng dưới, lưu loát lột bỏ quần Ân Phạm, lại cởi bỏ quần của chính mình, hai người đều cởi sạch mông lộ điểu dính cùng một chỗ.
Lục Vân Dã sờ soạng đến thí mắt Ân Phạm, quả nhiên sờ ra một tay ướt dính, hai ngón tay dựng thẳng cắm vào trong, tiểu da^ʍ huyệt lập tức đem chúng nuốt vào, tràng thịt khẩn cấp quấn lấy hai đầu ngón tay, bên trong ướt mềm đến rối tinh rối mù.
Lục Vân Dã dùng ngón tay đâm chọc mấy cái, liền nghe Ân Phạm khó chịu kêu lên: “A…… Binh ca, có thể, tiến vào, ân a …. Không cần khuếch trương, trực tiếp thao em, thao nát mông em, ân ha…. Em muốn anh a…”
Lục Vân Dã không nói nhiều lời liền tách chân Ân Phạm ra, đem dươиɠ ѵậŧ cắm vào bắt đầu ngoạn thao, toàn bộ căn dươиɠ ѵậŧ đều đi vào, lại toàn bộ rời đi…. Lặp đi lặp lại, mỗi một chút đều như muốn đem người dưới thân thao chết, đỉnh đến mức Ân Phạm mở miệng đều là lời rêи ɾỉ đứt quãng. Nam nhân một chút cũng không muốn buông tha cậu, lại đem ngón tay dính dáp đầy dâʍ ŧᏂủy̠ nhét vào bên trong môi đỏ ướŧ áŧ của Ân đại mỹ nhân, bắt chước tư thế tính giao cắm vào cắm ra, mỗi lần đều có thể nhìn thấy sợi chỉ bạc rơi ra từ khóe miệng lúc tính giao, dâʍ ɖị©ɧ từ hai nơi tụ hội lại cùng một chỗ chảy đầy cằm Ân Phạm, lại theo cái cổ đẹp như thiên nga chảy xuống ngực. Ân Phạm bị cắm không bao lâu liền bắn, Lục Vân Dã vén áo Ân Phạm lên, đem bạch dịch bôi đầy hai đầṳ ѵú sưng đỏ của Ân Phạm, thấp giọng ra lệnh: “Cúi đầu nào, nhìn xem vυ' em xinh đẹp đến dường nào.”
Ân Phạm hốt hoảng làm theo, lại bị sắc màu trắng hồng đan xen trên ngực mình dọa nhảy dựng, kinh ngạc mà kích động kêu lên: “Em… đầṳ ѵú của em sao lại lớn như vậy….. Ân a, đừng xoa mà, muốn rớt ra…. Ha a, chậm một chút, ca, ca…… Anh chậm một chút, vỡ mất thôi…… Ô ô, binh ca, em yêu anh……”
Ân Phạm bất ngờ thổ lộ càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ nam nhân, Lục Vân Dã trực tiếp chế trụ hai cánh mông tuyết trắng, nâng Ân Phạm lên một bên vừa thao vừa đi về phía trước, còn cố ý nâng mông Ân Phạm lên cao, sau đó ác liệt buông tay ra để cậu rơi xuống, cúi đầu nhìn thí mắt hồng hồng phun ra nuốt vào cự vật của mình, trầm giọng nói: “Nga, tao hóa đáng chết, xem mông nhỏ của em ăn như thế nào, a… em xem nó kẹp anh chặt như vậy, em một bên khóc một bên lại cắn dươиɠ ѵậŧ binh ca không buông….. A, thật sướиɠ, tao hóa, thích bị binh ca thao mông sao?”
Ân Phạm bị nam nhân đỉnh lên lại rơi xuống giống như thuyền nhỏ lênh đênh trên biển, bị sóng biển xô dạt ngã trái ngã phải, vừa đi vừa thao khiến cho nam nhân tiến vào càng sâu, lại thao vài cái toàn thân cậu đều tê rần, mềm nhũn tựa vào người nam nhân, ngửa đầu thét chói tai: “Em…. Anh làm chết em a, a….. lại tới nữa… đỉnh tới rồi…. thật đáng sợ, em muốn điên rồi, ha a….. sướиɠ đến điên rồi. Em thích binh ca, rất thích binh ca….. thao mông em, mông em…. trời sinh chính là dùng để, ô… a….. cho binh ca thao.”
Đêm khuya tĩnh lặng, hai người quần áo bất chính, hạ thể tương liên mà đi về kí túc xá, càng thao càng hăng, tiếng thân thể va chạm nhau trong đêm khuya yên tĩnh có vẻ vô cùng da^ʍ mĩ. Đi được nửa đoạn đường, phía trước truyền đến tiếng bước chân, Lục vân Dã chạy nhanh đem Ân Phạm áp lên tường, dùng thân thể che lại cậu. Ân Phạm hai chân mềm rũ, cái quần không biết rớt nơi nào, hạ thân trơn bóng, hai đùi vô lực quấn trên người Lục Vân Dã, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong chảy xuống giữa đùi. Ân Phạm thấy nam nhân đột nhiên dừng lại, thân thể bị thao đến thoải mái không khỏi kháng nghị, Ân Phạm cầm lấy bàn tay to của nam nhân sờ soạng ngực mình, mông nhỏ cũng co rút lại, híp mắt cầu hoan: “Binh ca đừng có ngừng…… A, thật thoải mái, đừng không thao em mà, em còn muốn……”
Động tĩnh của hai người vẫn khiến cho sĩ quan tuần tra chú ý, một tia sáng chiếu tới cùng với một giọng nói lạnh băng vang lên “Ai đấy?”
Cũng may ánh đèn chỉ chiếu đến phía trên, Lục Vân Dã đã che khuất mặt Ân Phạm, quay đầu lại nói: “Là tôi, Lục Vân Dã.”
Vừa nghe là Lục đại đội trưởng của đại đội đặc chủng, người kia không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng là vẫn có chút nghi hoặc, vừa rồi hắn liếc mắt nhìn, hình như còn có một người nữa, hơn nữa giọng của Lục đại đội trưởng cũng có chỗ không bình thường, tuần tra binh chần chừ một chút vẫn là bước tới hỏi: “Lục đại đội trưởng, giọng của ngài nghe không ổn lắm, có chuyện gì à, ngài muốn hỗ trợ sao?”
Lục Vân Dã bị tuần tra binh chết não làm tức giận không thở được, dươиɠ ѵậŧ ở trong thân thể Ân Phạm một lần lại một lần đâm loạn, hung hăng đâm vài cái lại từng phát từng phát bắn ra, chửi thề một tiếng, mắng: “Mẹ nó, lão tử đang thao tức phụ nhi, chú mày cút xa một chút,”
Mà lúc này Ân Phạm cũng bị đảo lộng đến dâʍ đãиɠ kêu ra tiếng: “Nga a…. thật thoải mái, sướиɠ quá đi… Ân nga, yêu chết dươиɠ ѵậŧ thô to của binh ca…. em muốn bắn, lại bị cắm bắn….”
Tuần tra binh kia sắc mặt hết trắng lại đỏ, may mắn trời tối hắn nhìn không rõ. Bọn họ có nghe nói Lục đại đội trưởng dẫn về một hồ ly tinh mỹ mạo, nhưng không nghĩ đến hai người lại cơ khát đến độ dã chiến trong quân doanh a….Bộ dáng này có vẻ kịch liệt lắm đây, hơn nữa tiếng kêu kia quả thật là kiều mị a….
Vì tránh cho Lục đại đội trưởng xông đến gϊếŧ người, nhóm tiểu binh thức thời mà lui về, đi ra ngoài thật xa, còn có thể nghe được Lục đại đội trưởng miệng thô tục đùa giỡn và tiếng tức phụ nhi da^ʍ kêu.
Hết chương 7
------------------
Mọi người ơi cho tui xin lỗi vì không đăng truyện 1 ngày/ 3-4 chương như đã hứa nha, tại vì 2 hôm nay nhà tui gặp chút việc á mà và tui hứa là ngày mai tui sẽ quay lại làm việc dàng hoàng nên mọi người nhớ vote cho tui nha yêu nhiều(っ˘з˘っ) ♡