Sống Lại Để Yêu Đương Với Kẻ Cố Chấp

Chương 37

Kỳ thi thử kéo dài hai ngày.

Ngày công bố kết quả, tất cả các bạn học đều đổ xô ra xem thành tích, cả phòng học nháy mắt đã không còn ai.

"Anh, chúng ta cũng đi thôi?". Quý Bạch nhìn về phía Hạ Trầm, thử dò hỏi: "Chờ thầy Vương Kiến Quốc mang giấy báo tới chắc cũng là buổi chiều rồi, xem thành tích sớm một chút, cũng sớm có cái để tính toán".

"Có gì hay mà xem". Sau khi kỳ thi kết thúc, Quý Bạch vẫn nhớ mãi chuyện thành tích, Hạ Trầm vò tóc cậu, cố ý nói: "Học sinh giỏi nhất khối".

"Dĩ nhiên không phải xem điểm của em". Quý Bạch nhìn Hạ Trầm, nhỏ giọng nhắc nhở: "Em muốn xem anh được bao nhiêu điểm..."

Thấy ánh mắt Quý Bạch có chút thất vọng, Hạ Trầm không nhịn được cười khẽ, lắc đầu: "Sao đã không vui rồi?"

Hắn véo má Quý Bạch, hơi bất đắc dĩ, nói khẽ: "Bảo bối, em nói sẽ phụ đạo cho anh mà, anh vẫn nhớ đấy".

"Vậy bây giờ chúng ta đi xem thành tích nhé?" Quý Bạch vui mừng, vội vàng nói: "Xem xong thành tích chúng ta có thể đến văn phòng thầy Vương, thuận tiện lấy bài thi luôn, sau đó... em có thể lập kế hoạch học bù cho anh".

Hạ Trầm nhìn Quý Bạch một lát, đột nhiên cười: "Bạn nhỏ, em cứ thế bắt anh học bù thật hả?"

Quý Bạch gật mạnh đầu.

Mặc dù cậu biết, đối với Hạ Trầm mà nói, thành tích thế nào cũng không quan trọng, nhưng... Quý Bạch lặng lẽ nhìn Hạ Trầm, thứ mà cậu có, thứ mà cậu làm được, thứ mà cậu tự hào, cũng chỉ có học tập.

Từ trước đến giờ, chỉ toàn là Hạ Trầm đối xử tốt với cậu, hơn một năm nữa họ mới phải thi đại học, những thứ khác cậu không giúp được Hạ Trầm, cách duy nhất cậu nghĩ ra được, cũng chỉ có thể là giúp hắn học bù.

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Quý Bạch vẫn sợ Hạ Trầm không vui, do dự một chút mới nhỏ giọng hỏi: "Anh, anh không vui à?"

"Vui mà". Hạ Trầm nhíu mày, hỏi ngược lại: "Sao anh lại không vui chứ?"

Hắn liếc nhìn Quý Bạch, thản nhiên nói: "Không chỉ chuyện học tập thôi đâu, còn có rất nhiều chuyện... anh cần bạn nhỏ của anh dạy thêm đấy".

"Ví dụ như là tại sao khi anh chưa tỉnh lại cọ mặt anh, tại sao lại chui vào ngực anh làm nũng, sao lại li3m tay anh..." Hạ Trầm cong môi: "Bảo bối, ở trường học bù bài tập, ở nhà học bù những thứ này nhé."

Nghe giọng điệu sóng yên biển lặng kể mấy chuyện xấu hổ kiếp trước khi mình còn làm mèo, mặt Quý Bạch chớp mắt đã đỏ lên, suýt chút nữa bị nước miếng chính mình làm sặc.

Do dự một chút, Quý Bạch nhìn thoáng qua xung quanh, hồi lâu mới nhỏ giọng nói: "Cái đó... phải học bù bài tập trước mới được".

Hạ Trầm nhìn vành tai nóng đỏ của Quý Bạch, trong lòng bỗng nhiên ngứa ngáy.

Hắn ngắm Quý Bạch, hơi nhếch khóe môi: "Ý em là, học bù bài tập xong, về nhà anh muốn gì cũng được?"

Quý Bạch khụ một tiếng, không nói chuyện.

Ý cười trong mắt Hạ Trầm dần sâu, không tiếp tục đùa Quý Bạch nữa, lại vò mạnh tóc Quý Bạch, lắc đầu nói: "Đi xem điểm đi".

"Anh không đi đâu" Hạ Trầm mỉm cười: "Anh của em là học sinh dốt, không phải vội vàng đi làm gì".

Quý Bạch không nhịn được, mỉm cười.

Vì muốn bầu không khí kỳ tuyển sinh đại học sôi nổi hơn, Trí Viễn đặc biệt dựng một bảng thành tích ở ngay tầng một, không xếp theo lớp, chỉ xếp theo điểm, sắp xếp tất cả các học sinh theo thứ tự điểm số từ trên xuống dưới.

Quý Bạch đến muộn, trước bảng thành tích đã chật ních bạn học. Đúng như Hạ Trầm đoán, tên của Quý Bạch vẫn đứng ở vị trí đầu, xếp hạng số 1.

Nhưng Quý Bạch không muốn tìm thành tích của mình, thế là vẫn tiếp tục đứng ở đó tìm từng cái tên một trên bảng thành tích.

Lúc trước có một khoảng thời gian được huấn luyện toán học, nên Trần An Nhiên vốn học toán không giỏi lần này có tiến bộ không nhỏ, đang vui mừng, thì bỗng thấy Quý Bạch. Cô nhìn cậu cười rạng rỡ, chỉ chỉ vị trí số 1, hỏi: "Tên cậu ở đây này, tìm cái gì dưới đó vậy?"

Quý Bạch hơi xấu hổ: "Tìm điểm của Hạ Trầm".

Trần An Nhiên không nhịn được, cười cười, lắc đầu, "Vậy tớ tìm cùng cậu."

Học sinh lớp 11 của Trí Viễn hơn ba trăm người, tìm khắp một bảng tên lít nha lít nhít, Trần An Nhiên chỉ vào một cái tên trong đó, cười nói: "Chỗ này này".

Bốn trăm mười bảy điểm.

"Điểm tuyệt đối là 750, sao Hạ Trầm chỉ có hơn bốn trăm điểm chứ?" Cô gái nhỏ mãi mới có cơ hội để chế giễu Hạ Trầm, ngoài miệng chê bai không nể mặt, trong mắt lại là nụ cười ranh mãnh, thấp giọng trêu chọc: "Bạn trai học sinh giỏi nhất khối của chúng ta, thành tích này còn có thể theo đuổi được nữa không đây?"

Quý Bạch khụ một tiếng, cười cười không nói gì.

Cậu hơi ngửa đầu, nhìn vào thành tích của Hạ Trầm.

Tiếng Anh của Hạ Trầm rất tốt, gần như đạt được điểm tuyệt đối, những môn khác...

Quý Bạch vừa nhìn vừa nghĩ nên về nghiên cứu bài thi của Hạ Trầm cho kỹ, căn cứ theo những phần hắn yếu kém để chuẩn bị kế hoạch ôn tập.

"Thế nào, chuẩn bị dạy thêm cho Hạ Trầm à?" Trần An Nhiên đứng bên nhìn vẻ mặt của Quý Bạch, dò hỏi.

Quý Bạch do dự một chút, gật đầu.

Trần An Nhiên sợ hãi thán phục một tiếng, sau đó lắc đầu cười nói: "Khó tưởng tượng ghê."

Cô thở dài: "Mặc dù hơi độc đáo, nhưng cách hai người yêu đương... lại rất ngọt".

"Quý Bạch, ông muốn dạy thêm cho Hạ Trầm sao?" Không biết Từ Hạo đã chạy tới từ bao giờ, nắm tay Quý Bạch, vẻ mặt đau thương xin xỏ: "Cho tôi theo với, tôi cũng cần học bù".

"Lần này tôi thi được có hơn 300 điểm, mẹ tôi biết được sẽ gϊếŧ tôi mất".

"Lần trước Vương Kiến Quốc tố cáo với mẹ tôi, tôi đi học không chăm chỉ, bà ấy đã cắt hết tiền tiêu vặt rồi, còn thu tất cả máy chơi game của tôi nữa".

Từ Hạo k3u r3n, "Tôi thảm quá đi".

"Hạ Trầm thi thế nào? Điểm có cao hơn tôi không?"

Vừa nói, Từ Hạo vừa tìm thành tích của Hạ Trầm, tìm nửa ngày, lúc biết được Hạ Trầm hơn 400 điểm, vẻ mặt cậu ta vặn vẹo trong nháy mắt: "Sao có thể thế này?"

"Tại sao ngày nào tôi cùng chăm chỉ lên lớp, chưa từng đến trễ về sớm, mà vẫn không so nổi với Hạ Trầm thường xuyên trốn học..."

"Quý Bạch, ông cũng dạy thêm cho tôi đi". Từ Hạo đau khổ nhìn về phía Quý Bạch: "Dù sao một người cũng là học, hai người cũng là học, nếu mẹ tôi biết tôi theo ông học, có lẽ sẽ đánh tôi nhẹ tay hơn chút..."

Quý Bạch buồn cười, gật nhẹ đầu đồng ý.

Trở về lớp học, vừa mới ngồi xuống, điện thoại của Quý Bạch rung một cái.

Điện thoại Hạ Trầm cũng rung lên.

Từ Hạo lập một nhóm, kéo cả hai người vào, nhóm ba người, tên nhóm là: Nhiều thêm một điểm, đánh thắng ngàn quân.

Hạ Trầm ngước mắt nhìn Quý Bạch: "Chuyện gì thế này?"

Quý Bạch ho khan một cái, nhỏ giọng giải thích: "... lúc nãy, Từ Hạo ở dưới có nói muốn nhờ em kèm thêm cho cậu ấy".

"Thấy tên nhóm thế nào?" Từ Hạo xoay người, cười hề hề, hơi đắc ý: "Đây là dòng chữ tôi đọc được hôm đi chơi bóng với bên lớp mười hai đấy".

"Có phải rất truyền cảm hứng, thể hiện được tinh thần hiên ngang bất khuất của tôi không?"

Quý Bạch: "..."

Quý Bạch nói muốn giúp Hạ Trầm và Từ Hạo học bù, nên cậu rất nghiêm túc lập kế hoạch.

Đầu tiên cậu tìm Vương Kiến Quốc mượn tất cả bài thi, phân loại kỹ càng, từ những bài làm sai đến những kiến thức hai người họ chưa hiểu, sau đó mở rộng thành một hệ thống kiến thức, giải thích cho họ từng câu một theo cấp độ dễ tới khó.

Sau đó lại dựa vào những mảng kiến thức hai người họ yếu kém, đi tìm sách tham khảo, đánh dấu những bài tập quan trọng.

Đối mặt với một đống bài tập khổng lồ, Từ Hạo hoảng sợ.

Nhưng hôm có thành tích trở về, cậu ta bị mẹ đánh cho một trận, đau khổ tức giận tập hợp lại, cậu ta quyết chí học cho giỏi, nghe theo yêu cầu của Quý Bạch, có cột tóc lên xà nhà lấy dùi đâm đùi cũng phải thành thật làm bài.

Còn Hạ Trầm.

Hắn nhìn mặt bàn đầy những cuốn sách dày cộp trước mặt Quý Bạch, gân xanh bên huyệt thái dương giật giật.

"Bảo bối, cuối cùng là còn bao nhiêu bài thế?" Hạ Trầm mỉm cười, nhìn về phía Quý Bạch: "Làm gần nửa tháng, hỏng ba cái bút của anh rồi".

Mơ hồ có chút bực bội.

Tính cách Hạ Trầm không tốt lắm.

Nói cách khác, hắn không phải một người có thể kiên nhẫn, cũng không thích miễn cưỡng chính mình làm chuyện hắn không thích.

Lặp đi lặp lại một đám bài tập khô khan, một đề lại một đề.

Hắn giơ tay vuốt huyệt thái dương, nhẹ thở ra một hơi, bỗng dưng lắc đầu, cười cười.

Người duy nhất có thể ép hắn kiên nhẫn làm những chuyện này, sợ là chỉ có mình Quý Bạch.

"Anh, anh mệt rồi à?" Quý Bạch cẩn thận từng li từng tí nhìn vào mắt hắn, nói: "... Nếu mệt thì nghỉ một lát cũng không sao, mai có thể làm tiếp sau".

"Đương nhiên là mệt".

Hạ Trầm liếc nhìn Quý Bạch, giọng nói nặng nề, nghe không ra cảm xúc: "Học bù bài tập cả nửa tháng".

"Bảo bối, còn học bù thứ khác em hứa với anh đâu rồi?"

Quý Bạch: "!!!"

Cậu vô thức nhìn Từ Hạo ngồi bên, lỗ tai nóng như bị bỏng, nháy mắt đã đỏ.

Gần đây trường bắt đầu bắt học thêm tối.

Mỗi ngày hầu như phải mười giờ hơn mới về đến nhàm Hạ Trầm sợ cậu ngủ không đủ, đêm đến chỉ thân thiết hôn lướt qua một cái, ôm cậu một cái, cũng làm ra chuyện gì khác.

Quý Bạch bị câu nói này của Hạ Trầm làm ngứa ngáy trong lòng.

Cậu không nhịn được yên lặng oán thầm, anh cũng có để em dạy bù sau giờ đâu...

Quý Bạch tự bổ não hình ảnh "học bù" mà Hạ Trầm nhắc đến, gương mặt càng đỏ hơn. Cậu vội vàng dừng mọi suy nghĩ trong đầu lại.

Ho khan một cái, giấu giấu giếm giếm nhét bài vào tay Hạ Trầm.

"Còn đề này nữa, thầy giáo có nói qua đề hình này dễ thi vào".

Hạ Trầm: "..." Đang chuẩn bị nói chuyện, điện thoại di động của hắn lại kêu.

Hạ Trầm giơ tay xoa đầu Quý Bạch trừng phạt cậu, sau đó ra ngoài phòng học nghe điện thoại.

Hạ Trầm: Ông.

Hạ Đông Dục đầu bên kia điện thoại, ừ một tiếng, trầm giọng nói: "Đầu tuần bảo con về nhà, sao con không về?"

Hạ Trầm đi ra ngoài hành lang, nhàn nhạt mở miệng: "Trong trường nhiều việc".

Hạ Đông Dục không cố hỏi Hạ Trầm đang làm gì, giọng nói nghiêm túc từ đầu bên kia điện thoại truyền đến, "Cuối tuần này về nhà một chuyến."

"Ta có chuyện muốn thương lượng với con".

Hạ Trầm: "Cứ nói luôn trong điện thoại đi, cuối tuần này con có việc".

Hạ Đông Dục nhíu mày, rõ ràng có chút không vui, trầm giọng chất vấn: "Con thì có chuyện gì quan trọng chứ?"

Hạ Trầm đứng bên ngoài phòng học, khóe mắt vẫn thoáng thấy được bóng dáng Quý Bạch trong lớp học.

Quý Bạch đang giảng đề cho Từ Hạo.

Thành phố A đã vào thu, ánh nắng vàng kim chiếu rọi, gió thoang thoảng thổi qua. Ánh nắng bên ngoài chiếu xuyên qua cửa kính cửa sổ, chiếu lê gương mặt Quý Bạch, thiếu niên hơi cúi đầu, giống như đang đọc đề, vẻ mặt chăm chú lại nghiêm túc.

Sạch sẽ, đẹp đẽ.

Hạ Trầm nhìn một hồi lâu, cho đến khi nghe thấy Hạ Đông Dục bất mãn hỏi hắn, hắn mới tỉnh táo lại.

Hạ Đông Dục: "Ông đang hỏi con, có chuyện gì quan trọng?"

Ánh mắt hắn dừng lại trên xấp bài thi dày cộp kia, im lặng một hồi mới lời ít ý nhiều nói: "Học thêm".

Hạ Đông Dục bên kia điện thoại cũng im lặng một hồi.

Ông dừng lại một lúc mới Dục mở miệng nói: "Gọi con về là muốn giới thiệu cho con vài người, sau này con kế thừa Hạ gia có thể sẽ dùng đến".

Nói được một nửa, Hạ Đông Dục há miệng, đành nói: "Được rồi, vậy con... học cho giỏi nhé".

Hạ Trầm: "..."

- -------