Ngọt Ngào Hóa Thô Bạo Trong Anh

Chương 2: Quán Lẩu

Buổi phỏng vấn được sắp xếp tiến hành trong giảng đường bậc thang lớn nhất trường, học sinh đều đã ngồi đầy mấy trăm chỗ ngồi, còn có một hàng ban lãnh đạo.Trong quá trình phỏng vấn, Tịch Phi Phi kể lại chuyện bản thân đấu tranh với bệnh tật, không khỏi nước mắt rưng rưng —“Thật sự rất khó kiên trì, mỗi khi em nghĩ muốn buông xuôi, trong đầu liền hiện lên người nhà em, bạn bè em, chỉ cần nghĩ đến trên thế giới này còn có các em nhỏ bị ốm đau hành hạ như vậy, em liền có dũng khí, không thể buông bỏ hy vọng, em nhất định phải sống! Để làm tấm gương cho bọn họ!”Hiện trường vài lần vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, trong giao diện bình luận trực tiếp, bạn bè trên mạng cũng một mực cổ vũ ủng hộ Tịch Phi Phi. “Phi Phi bảo bối ngoan ngoan!”

“Phi Phi bảo bối đừng khóc, mẹ yêu con!”Tịch Bạch đứng trong hậu trường bên cánh sân khấu, mặt không chút thay đổi nhìn cô.Trên thế giới này vẫn có rất nhiều người mắc bệnh máu khó đông, nhưng mà Tịch Phi Phi lại có thể nổi tiếng, trở thành người nổi tiếng được hàng trăm vạn fan mạng ủng hộ.Không chỉ vì cô còn trẻ tuổi, mà còn bởi vì cô hiểu được thủ đoạn tiếp thị, thường xuyên quay những đoạn video mới, ngoài ra còn ca hát khiêu vũ, vì bản thân đắp nặn ra một con người tích cực đầy ánh mặt trời.Tịch Bạch yên lặng mò mẫm giơ điện thoại lên, chụp trường quay chị gái phỏng vấn.Đúng lúc này, nhân viên công tác đài truyền hình ngoắc Tịch Bạch: “Nhanh tới trang điểm lại, sắp đến lượt em lên sóng rồi!”Mấy nhà trang điểm cầm phấn bổ nhào tới, chấm loạn lên mặt Tịch Bạch một hồi, người dẫn chương trình nói: “Kế tiếp chúng ta mời em gái ruột của Tịch Phi Phi lên bục, chúng tôi muốn nghe xem em gái sẽ đánh giá quá trình đấu tranh với căn bệnh của Tịch Phi Phi như thế nào a?”Tịch Bạch bị nhân viên đẩy lên bục quay sáng rực, ánh sáng chói vào mắt khiến cô không mở ra được. Cô theo bản năng lấy tay che lại.Người dẫn chương trình để cô ngồi cạnh chị gái.So với Tịch Phi Phi trấn định trò chuyện vui vẻ tự nhiên hoàn toàn không giống, Tịch Bạch dưới ánh đèn hiển nhiên có chút không biết làm thế nào, cô nhìn vài trăm người trong giảng đường, khẩn trương hít sâu từng hơi, có chút vụng về, lại thật đáng yêu.Người dẫn chương trình dùng ngữ điệu nói chuyện phiếm hỏi Tịch Bạch. “Nghe nói em gái sẽ truyền máu cho chị gái a?”Tịch Bạch còn chưa nói, Tịch Phi Phi lập tức cướp lời nói: “Sẽ ạ, có điều thỉnh thoảng mới truyền một lần, mỗi lần Bạch Bạch đều khóc lớn, giống đứa con nít.”Người dẫn chương trình cất cao giọng, “A….. xem ra em gái còn chưa lớn, vẫn còn khóc nhè, như thế em gái tự nguyện truyền máu cho chị gái sao?” Rốt cuộc đến câu hỏi này rồi.Đời trước, Tịch Bạch nói ra cách nghĩ trong lòng mình. Cô nói không phải, cô không phải tự nguyện, lại rước phải vô số lời chửi rủa công kích của cộng đồng mạng, nói cô máu lạnh vô tình, không xứng làm em gái Tịch Phi Phi.Thậm chí bạn học trong trường đều liên hợp lại cô lập cô.

Tịch Bạch nhìn ánh mắt di chuyển qua lại của chị gái, thản nhiên nói — “Không, em không muốn truyền máu cho chị ấy.”Toàn trường đột nhiên xôn xao, các học sinh châu đầu ghé tai bàn tán, cha mẹ ngồi ở trước cũng làm dấu tay cho cô, ý bảo cô nói chuyện đàng hoàng. “Em không muốn truyền máu cho chị ấy, bởi vì lấy máu thật sự rất đau, hơn nữa mỗi lần lấy máu xong, đầu em đều choáng váng, đôi khi cả một buổi chiều, đôi khi là cả đêm, ngày hôm sau cũng sẽ lừ đừ.”Bên góc trái giảng đường, Tạ Tuỳ đang dựa trên ghế ngủ gà ngủ gật. Anh bị chủ nhiệm lớp chộp đến xem phỏng vấn.Chủ nhiệm lớp vốn muốn để cho thằng nhóc không ra hồn trong lớp này được dạy bảo, có điều toàn bộ quá trình Tịch Phi Phi than thở khóc lóc kể lể quá trình ốm đau đáng thương, anh không nhúc nhích chút nào…… chơi game chơi game, đi ngủ đi ngủ.Lúc Tịch Bạch nói, Tạ Tuỳ có chút tỉnh táo, hơi hơi mở mắt ra, tầm mắt rơi trên người cô.Cô gái gương mặt góc cạnh, làn da trắng thuần như tuyết đầu mùa, làm anh nghĩ tới con thú nhỏ đơn thuần vô hại trong rừng rậm, nhưng đôi mắt đen nhánh kia lại mơ hồ hiện ra sự sắc bén.Anh thoáng tỉnh lại, ngóng nhìn cô.Tịch Bạch tiếp tục nói: “Nếu có thể, em thà rằng bị bệnh thay chị gái, em nghĩ em sẽ nhìn thẳng vào vận mệnh của bản thân, cố gắng vượt qua nó.” Tịch Phi Phi nhếch nhếch mép.Tịch Bạch tiếp tục nói: “Lúc bạn chăm chú nhìn vào vực sâu, vực sâu cũng chăm chú nhìn bạn, lúc bạn đọ sức với ma quỷ, cũng cần phải đề phòng bản thân biến thành ma quỷ. Em hy vọng mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp, cũng hy vọng chị gái trở thành người tốt hơn.”Những nhà lãnh đạo dưới đài nhao nhao gật đầu, khen ngợi nhìn Tịch Bạch. Các học sinh thấp giọng bàn tán —“Mặc dù có chút nghe không hiểu nhưng mà giống như cực kỳ có đạo lý.” “Tịch Bạch bình thường im hơi lặng tiếng, hiện tại xem ra, cô ấy cũng không ngốc như thế.”Tịch Phi Phi nghe lời nói có thâm ý kia của Tịch Bạch, sắc mặt âm trầm. Người dẫn chương trình nói: “Em gái thật là một cô gái tốt bụng, tình nguyện nhận cực khổ thay cho chị gái. Tôi tin rằng, chỉ cần hai chị em đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể chiến thắng bệnh tật. Đúng rồi, em gái cũng là người ủng hộ trung thành nhất của chị gái phải không, vì sao bình thường ít xuất hiện trong mắt công chúng vậy…”

Tịch Phi Phi thấy tình thế bắt đầu không đúng, đột nhiên cắt ngang: “Em gái em tính cách hướng nội, không thích trò chuyện, lần này để cho em ấy lên đây đều cực kỳ không tình nguyện. Chúng ta không cần khó xử em ấy. Đúng rồi, kế tiếp em vẫn có một câu chuyện khích lệ muốn chia sẻ với mọi người.”Tịch Phi Phi thành công đoạt lại màn ảnh, mà nhân viên trường quay lại đưa Tịch Bạch xuống.Mặc dù thời gian lên hình ngắn ngủi, nhưng thời gian còn dài, cô cũng không nóng vội.Tịch Bạch lấy điện thoại di động mở weibo của chị gái ra, cập nhật mới nhất của cô là ảnh chụp ở sau hậu trường. Trong ảnh chụp, cô đang chu miệng, nở nụ cười dễ thương, bởi vì trang điểm cho nên khí sắc có vẻ rất tốt.“Chương trình sắp diễn ra, thật là có chút khẩn trương a, mọi người nhớ tiếp sức cho mình nhé, yêu mọi người! [icon trái tim].”Phần bình luận hiển nhiên là một trận tán dương — “Thật sự cực kỳ thích sự lạc quan cùng cởi mở của bạn.” “Phi Phi thật đáng yêu a.”“Cố lên Phi Phi, chúng tớ là hậu thuẫn kiên cố của cậu!”Tịch Bạch kéo xuống bình luận bên dưới, ở mấy bình luận sau cùng, có mấy cái bình luận chẳng dễ bị trông thấy.“Lúc bạn đọ sức cùng ma quỷ, cũng cần phải đề phòng bản thân biến thành ma quỷ. Tôi vẫn cảm thấy câu nói của em gái Tịch Phi Phi có thâm ý khác.” “Có phải bạn nghĩ nhiều quá không?”“Không biết a, có thể là thuyết âm mưu của tôi chăng, cảm thấy không đơn giản như vậy.”“[icon nhún vai.]”…Buổi tối, đám bạn thân ồn ào muốn chúc mừng Tịch Bạch lần đầu lên truyền hình.Nhóm bạn thân một đám mặc váy trắng, cách ăn mặc thanh thuần như ngọc nữ. Nhưng Tịch Bạch biết, các cô có thể xắn tay áo để ngồi xuống ăn lẩu, ăn ớt chỉ thiên bị cay đến gào khóc kêu la, hoàn toàn không cần hình tượng. Cả đám đi vào trong quán lẩu được ưa thích nhất bên ngoài trường. Tựa hồ đến chậm, khách khứa đã ngồi đầy quán, không còn chỗ trống.Hương vị lẩu ở quán này vô cùng ngon, rất khó tìm được quán có hương vị tương tự, nhóm con gái hiển nhiên có chút thất vọng.

Đúng lúc này, Ân Hạ Hạ dùng khuỷu tay chọc chọc Tịch Bạch, thấp giọng nói: “Đám Tạ Tuỳ ngồi ở cái bàn gần tường ở trong kia kìa.”Tịch Bạch ngẩng đầu liền trông thấy Tạ Tuỳ.Anh mặc chiếc áo len cổ thuyền màu đen mỏng, đang xắn tay áo lấy nước tương, lộ ra cánh tay thon dài trắng nõn. Trên ngón trỏ tay trái đeo một chiếc nhẫn bạc hình lá.Tính cách Tạ Tuỳ cực kỳ ngang tàng, nhưng trên người anh lại thường xuyên mang chút trang sức tinh xảo phối hợp, ví dụ như chiếc nhẫn bạc hình lá kia. Lại thí dụ như bông tai của anh, móc cài chìa khóa của anh… đều là mấy món đồ chơi nhỏ có phong cách rất độc đáo.Tạ Tùy có sự yêu thích khác thường với mấy mòn đồ vật tinh xảo gì đó, đồng thời lại cũng cực kỳ kén chọn.Tóm lại là một người con trai tính tình thất thường khó có thể ở cạnh. Mấy đứa con trai cũng thấy Tịch Bạch.“Cô ấy có phải bé gái hôm nay phỏng vấn không?”“Này, không phải mày đang chơi game điện thoại không xem phỏng vấn sao, vậy mà cũng nhớ rõ.”“Mắt không phải dùng để nhìn gái đẹp sao, em ấy đẹp như thế, tao đương nhiên nhớ rõ.”Đám con trai thấp giọng bàn tán, đương nhiên, nhóm con gái cũng đang xì xào về bọn họ.Hai bên đều giữ sự rụt rè của người còn trẻ, có chút ngại ngùng.Tùng Dụ Châu bên cạnh Tạ Tuỳ đã chủ động mở miệng: “Hết chỗ rồi, nếu không cùng qua đây ngồi đi.”Ngày thường ở trong nhóm, đám con gái không sợ trời không sợ đất, nhưng giờ này phút này, tất cả đều sợ hãi nghẹn họng, vây Tịch Bạch ở giữa, thì thầm giống mấy con bồ câu nhỏ đang thảo luận —“Làm sao bây giờ! Mời chúng ta kìa!”“Không đi! Bọn họ đánh nhau ghê lắm! Tớ.. tớ sợ.” “Nhưng nếu không nể mặt có bị đánh hông đây?”Tạ Tuỳ chậm rãi trộn chén nước chấm với tỏi xong, liếc cô gái cách đó không xa một cái.Trong đám người, anh liếc mắt một cái liền trông thấy Tịch Bạch, cô mặc áo sơ mi trắng, nghiêm chỉnh đứng đắn, nút áo cài tới cổ, thắt chặt, lộ ra một chiếc cổ trắng nõn.Làn da của cô trắng vô cùng, trắng giống như ấn nhẹ một cái sẽ để lại dấu ửng đỏ.

Áo sơ mi cực kỳ mỏng, bởi vì mồ hôi, mơ hồ hiện lên màu da dính trên áo cô.Tịch Bạch cúi đầu, cực kỳ rõ ràng đang tận lực tránh né ánh mắt anh, không phải là ngại ngùng mà là cố ý né tránh.Điều này ngược lại hấp dẫn sự chú ý của Tạ Tuỳ. Tạ Tuỳ cười hỏi: “Bạn học nhỏ, không nể mặt?”Tịch Bạch cảm nhận được mùi nguy hiểm phát ra trong đôi mắt màu cà phê kia của anh, thấp giọng nói: “Không phải…”“Vậy qua đây ngồi.”Tịch Bạch xác định, những lời này anh không dùng câu nghi vấn mà là câu cầu khiến.Anh trước sau như một, du͙© vọиɠ mãnh liệt, tính cách bướng bỉnh, bá đạo mà ích kỷ, không ai dám làm ngược ý anh.Thấy nhóm con gái sắp bị doạ khóc, Tùng Dụ Châu cười hoà hoãn: “Em gái, cùng trường mà, qua đây ngồi đi, đừng lằng nhằng nữa, ăn lẩu chứ không ăn mấy em, sợ gì chứ.”Tịch Bạch thấp giọng nói: “Các bạn… các bạn ấy sợ bị đánh.”Mấy cô gái phía sau hận không thể mỗi người đá một cước lên mông Tịch Bạch.Cậu ăn cái gì mà thành bộ dạng như vậy! Lần này thật là bị ăn đòn rồi!Tạ Tuỳ quay đầu nhìn mấy đứa con trai tràn ngập chờ mong, hơi hơi lắc cần cổ, nói —“Qua đây ngồi, đừng để tôi nói lần thứ hai.”Khoé mắt anh tuy cười nhưng giọng nói lại cực kỳ lạnh.