Mỹ Nhân Sao Chổi

Chương 7: Nhân ngư #6

"Anh biết là ai không?"

Bác sĩ thấy Thanh Trường Dạ thả màn hình xuống, không kịp chờ mở miệng nói.

"Nhân ngư," Trước ánh mắt không thể tin nổi của mọi người, Thanh Trường Dạ hơi nhếch môi. Nhân ngư nằm trong số 7 người này, hắn cẩn thận quan sát vẻ mặt từng người: "Nó tên là Siren."

Đáng tiếc là không có ai lộ ra kẽ hở.

Hắn có thể thấy chính xác những con số trong suốt lơ lửng bên cạnh mỗi người. Phần lớn đám thợ săn tiền thưởng này chỉ có 300 năm thời gian. Như bình thường, nếu nhân ngư xen lẫn giữa bọn họ, Thanh Trường Dạ có thể dễ dàng tìm thấy nó thông qua lượng thời gian đáng kinh ngạc đó. Kỳ quái là không có ai sở hữu nhiều thời gian như vậy, nhân ngư nguỵ trang không chỉ thay đổi bề ngoài.

"Đùa gì thế!" Có thợ săn quát hắn: "Đ*t mẹ nó yếu như con gà con! Nửa bàn tay tao cũng bóp chết được nó rồi!"

"Vậy anh làm được chưa?" Thanh Trường Dạ nhàn nhạt nói: "Mấy người đã có ai thực sự làm nó bị thương chưa? Chưa hề, ngược lại là, Jeffrey từng muốn cưỡиɠ ɧϊếp nó chết sớm nhất đấy."

Dáng vẻ thanh niên ung dung thong thả quả là chướng mắt, nghĩ tới hạm trưởng và đồng bạn đã chết, thợ săn tức giận vung một đấm về phía hắn. Thanh Trường Dạ bắt được nắm đấm đối phương, dị năng phát động trong nháy mắt, huyết sắc trên má thợ săn bị hắn cầm tay biến mất với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường. Thừa dịp đối phương chỉ còn lại một nửa sức lực, Thanh Trường Dạ trả lại gã 100 năm.

"Đây là dị năng của tôi," Hắn không nói rõ loại dị năng của mình. Bình thường người bị rút thời gian không nhận ra mình bị mất thời gian cho đến cuối cùng, thợ săn tiền thưởng thoi thóp trước mặt cũng chỉ lầm tưởng mình đã đi một vòng trên con đường tử vong: "Mọi người đều thấy tin nhắn của Siren rồi, không ai muốn chết cả, tôi cũng không muốn ở lại chỗ này mãi mãi. Lập trường của chúng ta đối với chuyện này là như nhau, cho nên..."

Nancy cười lúng túng: "Tạm thời hoà giải?"

"Giúp đỡ lẫn nhau." Thanh Trường Dạ nói tiếp: "Trò chơi này có lỗ hổng. Nếu chúng ta ở chung một chỗ trong 24 giờ đồng hồ, khi nó gϊếŧ người nhất định sẽ lộ ra chân tướng, nhưng như vậy cũng đi ngược lại chủ ý của nhân ngư, có thể nó sẽ trực tiếp gϊếŧ hết mọi người, nhân ngư mạnh hơn tất cả chúng ta. Tôi đề nghị mọi người cứ sinh hoạt như bình thường, hoặc cứ mang đầy đủ đồ ăn về phòng rồi khoá chặt cửa nẻo."

"Chết tiệt!" Lại có một thợ săn nhổ nước bọt, Thanh Trường Dạ cũng chẳng ngạc nhiên, ngoại trừ Alan, đám liều mạng này sẽ không phục tùng bất cứ ai: "Mày là cái thá gì mà đòi chỉ tay năm ngón với bọn tao --"

Bác sĩ kéo lại bả vai người kia: "Đừng có bắt đầu tranh chấp nội bộ." Gã nhìn nhìn Thanh Trường Dạ: "Anh còn gì muốn nói?"

"Một lỗ hổng khác," Thanh Trường Dạ quét qua ánh mắt bọn họ một lượt: "Siren chưa nói trò chơi sẽ kéo dài bao lâu, đương nhiên vẫn có thể gϊếŧ cho đến khi chỉ còn lại tôi, đây có tính là chơi bẩn không?"

"Ờ..."

Nancy cau mày: "Đúng thế thật."

"Chào đồ ngốc," Thanh Trường Dạ cười, hắn biết nhân ngư đang nhìn mình dưới lớp nguỵ trang da người, nên cứ thế dùng xưng hô thân mật hơn giữa hai người: "Thế này, vì tôi phát hiện ra lỗ hổng, nên lỗ hổng cũng sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến kết quả trò chơi. Nếu như cuối cùng chỉ còn lại tôi, em sẽ phải chơi một trò chơi cùng tôi, quy tắc để tôi quyết định, nhưng tôi cam đoan nó sẽ vô cùng công bằng. Hôm nay em đã gϊếŧ 2 người, nếu em tỏ ý chấp nhận, thì đêm nay đừng gϊếŧ ai hết."

Nhóm thợ săn tiền thưởng ngơ ngác nhìn nhau sau khi hắn nói xong, hạ giọng bàn luận không ngừng. Thợ săn lớn tuổi nhất trong bọn họ gãi ngay chỗ ngứa: "Sao anh không cứ thế giới hạn thời gian trò chơi luôn?"

Thanh Trường Dạ nhún nhún vai không trả lời.

Hắn không biết có thể đánh lừa được nhân ngư hay không. Thực ra bản thân trò chơi này không có vấn đề, thời gian giới hạn chính là "Chỉ còn lại một mình hắn": Mỗi đêm một người, vừa vặn 7 ngày. Dù sao nhìn cái dáng vẻ ngơ ngác kia của nhân ngư... Lừa được thì cứ lừa thôi, hắn phải để lại đường lui cho mình hết sức có thể.

Đến lúc trời tối đen cũng không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra. Lúc ăn cơm không có Alan, bàn Thanh Trường Dạ đương nhiên chỉ có mình hắn. Ngay lúc hắn chuẩn bị ăn hết đĩa macaroni, cô gái vóc người tuyệt diệu ngồi xuống cạnh hắn. Trong tay Nancy cầm một chai whisky màu xanh lam, cô hút thuốc, đôi chân đi tất lưới và đôi giày cao gót tạo nên một độ cong động lòng người.

"James... À không, A Dạ." Cô hạ thấp giọng: "Buổi sáng anh nói đều là thật sao? Nhân ngư gϊếŧ người?"

Thanh Trường Dạ nhận rượu cô đưa tới: "Nếu cô bằng lòng tin tưởng tôi, thì đương nhiên là thật."

"Sao nhân ngư lại chỉ muốn giữ anh lại? Nó coi anh là bạn đời của nó à?"

"Có lẽ thế."

"Tôi thực sự không ngờ nhân ngư lại lợi hại như vậy," Cô ủ rũ trước thái độ bất cần của thanh niên: "Quả nhiên là giống như trùng mà, những thứ lớn lên giống người chẳng có thứ nào tốt cả."

"Ít nhất thì đêm nay sẽ không có người chết, chúng ta cũng biết ngọn nguồn hiểm nguy rồi," Thanh Trường Dạ an ủi cô: "Nếu cô không ngại, nói chuyện về trùng nhé?"

"Trùng tộc," Sắc mặt Nancy thay đổi: "Chúng nó rất đẹp, vẻ ngoài y như thiên thần, nhưng chúng khác loài người. Trùng tộc đang xâm lược vũ trụ chúng ta sống. Có người từng nói cho tôi biết, du͙© vọиɠ của Trùng tộc vô cùng mãnh liệt. Khi ở chiến trường hắn từng thấy hơn 10 tên Trùng tộc thay phiên xâm phạm một tù binh trước mặt mọi người, hết tên này đến tên khác... Đó là một tướng quân Liên bang, chờ đến lúc tướng quân chết, chúng treo đầu người đó lên cao. Quá dã man."

"Trùng rất lợi hại đúng không?"

"Lợi hại đến nỗi nếu một tên Trùng tộc muốn anh, tôi tuyệt đối sẽ không chống lại mà ngoan ngoãn chờ chết trong trò chơi này luôn."

Thanh Trường Dạ hơi nhếch môi, nếu Nancy hỏi hắn vấn đề kia...

"Anh cảm thấy hôm nay nhân ngư đã nguỵ trang thành ai?"

Cô vẫn hỏi.

Thanh Trường Dạ tránh không trả lời, thay vào đó nhìn vào đôi mắt màu violet của cô. Thanh niên với nụ cười như có như không bên môi khiến tim Nancy loạn nhịp. Từ lâu cô đã biết người thanh niên đánh lừa hạm trưởng này có vẻ ngoài cực kì xuất chúng. Tóc như gỗ mun, ngoại trừ lông mày đôi mắt và đôi môi hơi đỏ, gần như những nơi khác trên người thanh niên đều là trắng nõn. Lúc nhìn hắn ở khoảng cách gần, sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.

Thanh Trường Dạ thấy cô chăm chú nhìn mình không chớp mắt, giọng nói chuyển sang hướng câu người: "Thay vì cái này, tôi nghĩ --"

"Dừng dừng dừng dừng!" Nancy không chịu nổi trợn to mắt: "Anh đừng đi theo tôi, tôi còn chưa quên hạm trưởng vì sao mà chết đâu, anh thật là, thật là...!" Thanh Trường Dạ giờ ám muội với ai là không khác gì đẩy người kia vào hố lửa, cô cũng bị tức đến cười: "Cho dù lần này anh chạy được, thì sớm muộn gì cũng bị người nhốt lại thôi, bé lừa đảo ạ, tôi cam đoan đấy."

Hôm nay không phải cô.

Nhân ngư sẽ không từ chối tiếp xúc với hắn ở mức độ này, Thanh Trường Dạ thu lại suy nghĩ sâu xa trong mắt, mỉm cười thản nhiên với cô gái nóng bỏng trước mặt hắn.

Đúng như dự đoán, đêm ấy không có ai chết, nói cách khác, nhân ngư đồng ý để Thanh Trường Dạ bắt đầu trò chơi khác sau khi trò chơi gϊếŧ người kết thúc. Buổi sáng hắn ngủ quên, người tới gọi hắn dậy ăn trưa là thợ săn tiền thưởng nhỏ tuổi nhất tinh hạm. Hắn không có ấn tượng lắm với người thợ săn trông như thiếu niên này, trong trí nhớ, thiếu niên luôn vô cùng hướng nội, cho dù là trong buổi tiệc trước đêm Alan chết, đối phương cũng tự nhốt mình trong phòng. Nghe thấy hắn trả lời, thiếu niên ngoài cửa nán lại ngoài cửa một lúc rồi tự mình tới nhà ăn trước. Sau đó Thanh Trường Dạ mở cửa, như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng đối phương.

Lầm lì, hướng nội, không có bạn bè. Nếu nhân ngư muốn nguỵ trang, chọn người như vậy để ra tay thì quá thuận tiện, nó chỉ cần giữ im lặng, không cần giao tiếp xã giao gì.

Ban ngày không có gì xảy ra. Vào đêm đầu tiên khi trò chơi chính thức bắt đầu, mặc dù đa số người vẫn giữ thái độ chờ xem nửa tin nửa ngờ đối với chuyện này, nhưng bầu không khí trong tinh hạm lại mơ hồ trở nên nặng nề. Thợ săn tiền thưởng lớn tuổi nhất hỏi hắn đã tìm được nhân ngư chưa, hắn lắc đầu. Một lúc sau, thợ săn thiếu niên đúng là về phòng trước mọi người. Phòng khách chỉ còn lại 6 thợ săn tiền thưởng, Nancy và bác sĩ trao đổi ánh mắt với nhau, người sau tằng hắng một cái.

"Nếu tạm thời A Dạ không tìm được người," Gã chỉ về phía thiếu niên rời đi: "Tạm thời xác định là Robin. A Dạ, lát nữa anh đi nói cho nó biết."

Mặc dù Thanh Trường Dạ cảm thấy thiếu niên đáng ngờ, nhân ngư cũng không thể không biết loại suy luận đơn giản này, nhưng hiện nay không có đối tượng nào thích hợp hơn nữa, qua tối nay mới có nhiều đầu mối hơn, nên hắn chỉ có thể làm theo lời lão thợ săn. Thanh Trường Dạ gõ cửa thiếu niên, nói cho đối phương biết hắn cho rằng y là nhân ngư xong, người sau chỉ nhìn hắn một cách hơi lãnh đạm, rồi đóng mạnh cửa mà không nói gì.

Đêm đó, Thanh Trường Dạ khoá kỹ cửa phòng. Sau khi Alan chết, hắn liền về phòng mình. Giấc ngủ của hắn tương đối cạn, bình thường nếu có động tĩnh đều có thể nghe thấy. Trong mơ hồ, hắn cảm thấy có ai mở cửa phòng ra, hắn làm thế nào cũng không mở mắt ra nổi, mí mắt như nặng ngàn cân. Thân ảnh kia tới bên giường, lạnh như băng hôn lên mặt hắn, ngón tay gần như không có nhiệt độ trượt một đường theo cổ hắn xuống dưới. Hắn dường như bị người nào cởi hết quần áo, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt khi nhân ngư hút máu lan tràn trong não hắn. Thanh Trường Dạ muốn bóp cổ đối phương, nhưng thay vào đó lại bị tóm lấy hai tay đè mạnh lên giường.

Không biết qua bao lâu, trong mơ hồ có ai phá cửa vào, giọng Nancy kinh ngạc đến mức làm hắn tỉnh lại.

"Trời ơi! A Dạ!"

Thanh Trường Dạ mở mắt, ánh mặt trời xán lạn tràn ngập căn phòng nhỏ này, xung quanh hắn chất đầy những viên tròn toả sáng lung linh. Màu trắng tinh khiết như mơ khiến chúng trông như vô giá. Trên sàn gỗ, trên giường, cánh tay hắn, mông eo và xung quanh hai chân, toàn bộ đều chất đống hàng trăm hàng ngàn viên tròn trắng lấp lánh. Lúc ánh mặt trời chiếu vào, chúng thậm chí còn hiện lên hào quang óng ánh.

"Những thứ này là ngọc trai à? Đẹp quá," Nancy không thể tưởng tượng nổi nhìn cảnh trước mắt: "Tối qua anh gặp phải gì vậy? Đại mỹ nữ biến thành vỏ trai à?"

"Không phải, Nancy," Thanh Trường Dạ nắm lấy chiếc áo bên cạnh khoác lên người. Cổ tay hắn vẫn còn vết đỏ, nghĩ cũng biết đêm qua nhân ngư dùng bao nhiêu sức lực, có điều trên người hắn không có cảm giác không khoẻ, bọn họ không làm tới bước cuối cùng: "Đây không phải là ngọc trai. Tối qua có người chết không?"

"Nói đến đây," Nancy giơ màn hình LCD trong tay lên, chắc chắn Thanh Trường Dạ có thể thấy chữ phía trên: "Robin chết rồi, hắn không phải nhân ngư, Siren để lại tin nhắn cho anh."

【Em thất bại rồi, đây là hình phạt.】

Nhân ngư rụng trứng thông qua xuất tinh, và trứng trắng đã hoàn thành thụ tinh từ khi ra đời. Nhân ngư sinh sôi nảy nở không cần mẹ, chỉ dựa vào cha. Đối phương đổ viên tròn trắng đầy người hắn, kiểu phương pháp tuyên bố quyền sở hữu biếи ŧɦái thế này, đúng là tà ác.

Thanh Trường Dạ tiện tay cầm lấy một viên tròn trông như ngọc trai, như thể vì kề sát nhiệt độ của hắn qua một đem, thời gian ẩn trong viên tròn trắng này là 5000 năm. Lần này nhân ngư chỉ để lại vết tích ở ngoài thân thể hắn, lần sau có thể không được may mắn như vậy.

Xem ra bé mỹ nhân và hắn có vẻ đều không muốn nằm dưới...

Hắn híp mắt, đôi mắt bất giác lộ ra bóng tối sâu thẳm.

______________________

Thật không ngờ có một ngày tôi có thể thấy xuất tinh và rụng trứng ở chung một chỗ