Chỉ Yêu Mình Em

Chương 7: Con nói yêu đương?

*****

Lê gia.

Mới đi đến chỗ đổi giày ở huyền quan*, Lê Hoan liền nghe được từng trận nói cười sung sướиɠ (hoan thanh tiếu ngữ) .

*Huyền quan là khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách.

"Tư Tư...... Tư Tư nhẹ thôi, nhột, a...Haha......"

Ánh mắt rũ xuống, Lê Hoan tiếp tục đổi giày, ngay sau đó đi vào phòng khách.

Lộ Vận Nhân vừa ngẩng đầu liền thấy được Lê Hoan.

"Hoan Hoan!" Bà vui mừng, liền đứng dậy.

"Mẹ......" Lê Tư Tư tay mắt lanh lẹ câu lấy cổ bà, mặt chôn ở chỗ cổ bà ra sức mà làm nũng, "Đừng đi nha, đến phiên mẹ bóp bả vai cho con rồi, hôm nay quay diễn một ngày, bả vai đau lắm."

Cô ta nói chuyện, còn điềm đạm đáng yêu mà bĩu môi.

Lộ Vận Nhân vừa nghe, đau lòng vô cùng: "Vất vả như vậy?"

Lê Tư Tư vui vẻ lắc đầu, đổi thành ôm bà: "Vất vả nhưng thật ra không vất vả, chính là bả vai đau lắm, mẹ xoa bóp vai cho con, mỗi lần mẹ xoa xong, con liền cảm thấy toàn thân chỗ nào cũng đều trở nên thoải mái!"

"Con nha, cái miệng thật ngọt." Lộ Vận Nhân cười đến không khép miệng được, ánh nhìn của bà lộ ra toàn là sủng nịch.

Lê Tư Tư cũng cười.

Hai người đối diện, nhìn như thế nào cũng là hình ảnh một đôi mẹ con tình thâm.

Như là chợt nghĩ đến cái gì, Lê Tư Tư đơn thuần mà nhìn về phía Lê Hoan, vẻ mặt vui mừng: "Chị, chị đứng làm gì? Ngồi đi, chúng ta vừa lúc tâm sự, đã lâu rồi không cùng nhau nói chuyện phiếm nha."

"Mau ngồi đi, Hoan Hoan." Lộ Vận Nhân nói theo.

Lê Hoan mím môi, gật đầu.

"Được."

Cô ngồi xuống.

Trong tầm mắt, Lê Tư Tư xoay người nằm trên đùi Lộ Vận Nhân, Lộ Vận Nhân liền mỉm cười thay cô ta ôn nhu mà bóp bả vai.

Lê Hoan nhìn, thần sắc ôn nhã như cũ.

"Chị," Lê Tư Tư nghiêng đầu, nháy đôi mắt cười khanh khách hỏi, "Giữa trưa chị rời phim trường đi sớm như vậy là có việc sao? Buổi trưa hôm nay chị đi đâu vậy? Sao không trở về sớm một chút? Vì chờ chị, em đói lả luôn đó."

Lộ Vận Nhân vừa nghe, kinh ngạc ngẩng đầu: "Hoan Hoan, đóng phim không phải rất bận sao?"

"Hôm nay không có suất diễn của con, cho nên kết thúc sớm," Lê Hoan mỉm cười, "Nghĩ vừa lúc có thời gian liền đi bệnh viện thăm một người bạn, xin lỗi mẹ, nói chuyện phiếm nhất thời quên thời gian, về trễ."

"Như vậy à."

"Bạn nào vậy? Em biết không?" Lê Tư Tư vẻ mặt tò mò hỏi.

Lê Hoan liếc mắt nhìn cô ta, lắc đầu.

"Không biết."

"À."

Lê Tư Tư cảm thấy mất mát, thậm chí còn thở dài.

"Làm sao vậy, Tư Tư?" Lộ Vận Nhân lo lắng.

Lê Tư Tư bĩu bĩu môi, nửa nói giỡn nửa ủy khuất: "Chính là cảm thấy, từ nhỏ con cùng chị rất thân nhau, nhưng càng lớn, giống như cùng chị không còn tốt như khi còn nhỏ, bạn của chị con đều không quen biết, bạn của con thì lại không nhiều lắm......"

Khi nói chuyện, cô ta nhìn mắt Lê Hoan.

Lê Hoan không nói tiếp, chỉ là cười như không cười mà nhìn cô ta.

Lê Tư Tư thoáng nhìn, tức khắc buồn bực, hung tợn trừng mắt nhìn cô một cái.

Lộ Vận Nhân tự nhiên không phát hiện.

"Hoan Hoan," cắn cắn môi, mắt bà ẩn giấu chờ mong mà dùng từ, "Con và Tư Tư đều là do mẹ sinh ra, về sau dẫn theo Tư Tư đi cùng nhiều một chút, đừng làm cho nó cô đơn, chiếu cố em gái con nhiều hơn, được không?"

Lê Hoan rất muốn cười, mà cô cũng thật sự cười.

"Hoan Hoan?"

"Được thôi." Khóe môi gợi lên độ cung càng thêm rõ ràng, tươi cười nhợt nhạt, Lê Hoan đồng ý.

Lộ Vận Nhân nhẹ nhàng thở ra, trong mắt nhuộm đầy thỏa mãn mà mỉm cười.

Lê Tư Tư mắt sáng rực lên: "Chị, chị thật tốt, em biết từ nhỏ chị hiểu em nhất, để ý em nhất, so với chị cả tốt hơn nhiều, em yêu chị nhất, chị......"

Thời điểm cô ta cười rộ lên , thấy thế nào cũng là đơn thuần vô tội, mặc cho ai nhìn đều sẽ cảm thấy cô ta ngoan ngoãn.

Ngoại trừ Lê Hoan.

Khóe môi chứa ý cười nhạt, cô không có lên tiếng theo.

Lê Tư Tư cũng không giận, cô ta một bên tiếp tục hưởng thụ Lộ Vận Nhân ôn nhu mà bóp bả vai, một bên như là giữa chị em thân mật nói chuyện phiếm, nói: "Đúng rồi, chị, bộ phim này là tác phẩm lớn, về sau có khả năng hot, chị nhất định phải nắm chắc cơ hội nha, luyện tập thật tốt kỹ thuật diễn, chờ nổi lên lại càng có nhiều vai diễn tốt."

Nói nói, cô ta lại ngửa đầu nhìn về phía Lộ Vận Nhân, đôi mắt lóe sáng: "Mẹ, con tin tưởng chị quay bộ phim này nhất định có thể nổi tiếng!"

"Thật sao?"

"Đương nhiên!"

Lộ Vận Nhân vui mừng, sờ sờ tóc cô ta, nhẹ nhàng nói: "Vậy cũng có công lao của Tư Tư chúng ta, quay chụp cái gì đều nghĩ đến chị," dừng một chút, bà lại nhìn về phía Lê Hoan, càng thêm ôn nhu mà dặn dò, "Hoan Hoan, nếu thích đóng phim, cơ hội kia phải nắm chắc, biết không?"

Bốn mắt nhìn nhau.

Lê Hoan phát hiện đáy mắt bà có chờ đợi còn có cẩn thận.

Trong nháy mắt, cô đột nhiên rất muốn hỏi, bà biết cô vì cái gì thích đóng phim không?

Bà thật sự...... hiểu được cô sao?

"Dạ." Cuối cùng, cô cũng chỉ là thấp giọng đáp ứng, đem tất cả những cảm xúc đó không dấu vết mà đè ở đáy lòng, không lộ chút nào.

"Thật vui vẻ nha, lại có thể cùng chị ở cùng đoàn phim đóng phim." Lê Tư Tư cười chen vào nói, nói nói lại làm nũng,

"Mẹ, con đói quá rồi, nếu chị đã trở lại, chúng ta liền ăn cơm đi, được không?"

Lộ Vận Nhân nghe vậy nhéo nhéo cái mũi cô ta, vô luận là ánh mắt hay là tiếng nói, đều sủng nịch nói không nên lời: "Con nha, thật giống như con mèo nhỏ tham ăn, thích ăn như vậy, cũng không sợ béo."

"Mới không mập đâu, bởi vì con rất giống mẹ mà, cơ thể ăn không mập giống nhau, hắc hắc."

"Cái miệng thật ngọt."

Lê Tư Tư khanh khách mà cười, thích thú mà uốn éo trong ngực bà, náo loạn một hồi lâu, cô ta mới từ trên người Lộ Vận Nhân bò dậy.

Lộ Vận Nhân đi tới phòng bếp trước.

Lê Tư Tư nhìn thấy bà đi xa, mới xoay người, mặt hướng đến Lê Hoan, khom lưng tiến đến trước mắt cô: "Chị, chị sẽ không để ý, phải không?"

Lê Hoan trước sau đều ngồi đoan chính ưu nhã, bộ dáng tiểu thư khuê các không thể bắt bẻ.

"Để ý cái gì?" Cô nhẹ giọng hỏi lại.

"Chị nói đi?"

"Cô không nói sao tôi biết?"

Lê Tư Tư nghẹn lại.

Nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, cô ta đắc ý mà hừ một tiếng: "Đừng giả vờ, em biết, chị khổ sở trong lòng chứ gì, bởi vì mẹ đối với chị, một chút cũng không có thân mật như đối với em, ngược lại thật sự là khách khí."

"Aizz, ai bảo mẹ thích em hơn." Cô ta ra vẻ bất đắc dĩ mà nói thêm.

Lê Hoan giương môi cười.

"À." Nói, cô đứng lên đi về phía nhà ăn.

À?

Một cái à như vậy?!

Lê Tư Tư khó chịu, không chút suy nghĩ gọi cô: "Ê! Lê Hoan! Chị......"

"Xuỵt......" Ngón tay nhẹ nhàng chạm môi, ngũ quan hiện ra tươi cười xinh đẹp rạng rỡ, Lê Hoan nhẹ giọng nói, "Nhỏ giọng một chút đi, bị mẹ nghe thấy được làm sao bây giờ? Bà ấy nhìn cô thế nào? Kiên nhẫn một chút đi, nha?"

Lê Tư Tư: "......"

Một trận hờn dỗi trực tiếp nghẹn ở cổ họng, Lê Tư Tư tức giận đến mức dậm chân, muốn mở miệng oán giận, lúc này Lộ Vận Nhân từ phòng bếp đi ra, bưng canh hướng hai người vui vẻ mà cười kêu các cô đi ăn cơm.

Lê Tư Tư: "......"

Đáng ghét!

Cứng rắn nuốt khẩu khí oán giận kia xuống, nặn ra tươi cười, cô ta chuẩn bị đi qua, đúng lúc đó, ánh mắt thoáng nhìn đôi giày đế bằng trên chân Lê Hoan.

Đôi giày kia......

Cô ta nhớ rõ là thiết kế mới nhất của nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế An Duyệt, cô ta thấy không ít người cũng chưa mua được.

Lê Hoan thế nhưng mua được?

Sao có thể?!

Chị ấy......

"Tư Tư, thất thần làm cái gì đấy, mau tới đây đi, con thích uống canh nhất mà." Lộ Vận Nhân hờn dỗi mà hướng cô ta vẫy tay.

Lê Tư Tư hoàn hồn.

Tròng mắt chuyển động, cô ta lập tức có chủ ý.

"Đang nhìn giày trên chân của chị" cô ta vui sướиɠ chạy đến bên người Lộ Vận Nhân, vẻ mặt hâm mộ mà nói, "Đôi giày kia không chỉ là con, mà còn rất nhiều người nữa muốn mua, nhưng chính là mua không được, có tiền cũng mua không được, không nghĩ tới lại mang trên chân chị."

Dứt lời, cô ta lại hướng Lê Hoan làm mặt quỷ: "Chị, không phải là...... người theo đuổi nào tặng cho chị chứ? Hay là chị nói yêu đương không nói cho chúng em biết hả?"

Lộ Vận Nhân vừa nghe ba chữ nói yêu đương, thiếu chút nữa không cầm chắc chén.

"Hoan Hoan?" Bà ngơ ngẩn, không dám tin tưởng.

Không nhanh không chậm rũ mắt nhìn mắt giày trên chân, Lê Hoan một lần nữa ngẩng đầu, ngữ khí tùy ý: "Có lẽ không phải là hàng thật, chân bị mảnh pha lê làm bị thương, tùy tiện mua mang."

Lê Tư Tư tự nhiên không tin, cô ta lại càng buồn bực chuyển đề tài.

"Con bị thương?!" Lộ Vận Nhân gấp đến độ sắc mặt đều đổi, lập tức bước nhanh đi đến trước mặt cô kiểm tra,

"Như thế nào mà bị mảnh pha lê làm bị thương? Sao mà không cẩn thận như vậy? Hả?"

Lê Hoan không dấu vết tránh tay bà.

"Không có việc gì, không cẩn thận mà thôi," cô lắc đầu tỏ ý không sao cả, trước khi Lộ Vận Nhân mở miệng còn nói thêm, "Mẹ, ăn cơm đi, đói rồi."

Lộ Vận Nhân còn muốn nói cái gì, nhưng thoáng nhìn thần sắc của cô lại không dám.

Hoan Hoan của bà luôn là như vậy......

Luôn cự tuyệt ý tốt của bà như vậy.

Bà phải làm sao bây giờ?

Chỉ vài giây, một cỗ chua xót liền xông lên hốc mắt.

Lê Hoan đã nhận ra, nhưng lúc này đây cô không muốn dỗ dành, dỗ đến cuối cùng đơn giản là chính mình nhượng bộ, huống chi còn có Lê Tư Tư ở đây, nói không chừng dỗ dành liền nhắc tới hôn ước cùng Phó gia.

Cô bỗng nhiên hối hận, cô không nên đồng ý trở về ăn cơm.

Mệt.

********

Bữa cơm này, đối với Lê Hoan mà nói là ăn không có mùi vị gì, toàn bộ bữa ăn cô đều thật yên lặng mà ăn cơm, cơ hồ là không mở miệng nói chuyện, nhưng dù vậy, Lê Tư Tư cũng sẽ lôi kéo cô vào mà nói.

Mà nói chuyện, dù gì cũng nói về giới giải trí, xét cho cùng, cô ta cùng Lộ Vận Nhân vẫn là một đôi mẹ con tình thâm.

Cơm nước xong, không muốn nhìn đến kɧıêυ ҡɧí©ɧ, khoe khoang của Lê Tư Tư, cũng cố ý làm lơ bộ dáng Lộ Vận Nhân muốn nói lại thôi, Lê Hoan lên lầu lấy đồ, lấy cớ còn có việc, quyết định rời đi.

"Hoan Hoan......" Lộ Vận Nhân tất nhiên là không bỏ qua, "Đêm nay không ở lại nhà sao? Con đã lâu không ở nhà rồi, mẹ...... mẹ muốn cùng con tâm sự, chúng ta......"

Rốt cuộc là không nhịn được, Lê Hoan đánh gãy bà.

"Mẹ," cô ôn ôn nhàn nhạt mà cười,

"Nếu vẫn là muốn nói về hôn ước, vậy quên đi, tối hôm qua con đã nói thật rõ ràng, con không muốn, huống chi bản chất việc này không có quan hệ với con."

Lộ Vận Nhân nghe được ngữ khí cường thế như vậy của cô, tức khắc sửng sốt.

"Hoan Hoan......"

Lê Hoan đột nhiên hỏi: "Mẹ, Tư Tư biết việc hai nhà liên hôn không?"

"Nó......" Ánh mắt Lộ Vận Nhân tức khắc trốn tránh.

Lê Hoan liền hiểu.

A.

Cô tính là cái gì chứ?

"Gần đây con sẽ rất bận, hẳn là không có thời gian trở về, nếu có việc, mẹ có thể gọi điện thoại cho con." Cô nhanh chóng nói, chưa cho Lộ Vận Nhân cơ hội mở miệng nói xong liền lên xe.

Hốc mắt Lộ Vận Nhân tức khắc phiếm hồng.

"Hoan Hoan!"

*****

Ngồi lên xe, Lê Hoan liền nhắm mắt lại.

Rất muốn không để ý, cũng cho rằng nhiều năm như vậy, chính mình đã sớm không thèm để ý, cũng sẽ không để trong lòng, nhưng tối hôm qua cùng đêm nay cộng lại, vẫn là rõ ràng mà khắc vào trong đầu cô, ném như thế nào cũng không xong.

Cô thở ra một hơi thật dài, muốn duỗi tay ấn ấn ấn đường, ngón tay lại đυ.ng ph

Cô ngẩn ra.

Mở mắt, Lê Hoan rũ mắt nhìn lại.

Là cô trước khi rời đi, từ phòng trên lầu mang ra......một quyển sách tiếng Anh.

Cô cầm lấy, tay ở trên mặt bìa nhẹ nhàng lướt qua, do dự một hồi lâu, cô mới mở ra.

Tờ đầu tiên đập vào mắt , là bốn năm trước cô tùy tay viết......

"Ong ong ong --"

Đúng lúc này, nhạc chuông di động bỗng nhiên vang lên, đánh vỡ yên tĩnh bên trong xe, cũng xẹt mạnh trong lòng Lê Hoan.

~~~~~~hết chương 7~~~~~~