Bán Nô

Chương 26: Ꮯưỡиɠ ᕼϊếρ???

Mục Tuy tỉnh lại trong căn phòng tối đen. Mùi trầm hương vẫn thoang thoảng trong không khí nhưng cơ thể y vô lực, cảm giác vô cùng quen thuộc. Kẻ cưỡиɠ ɧϊếp lại tới.

Trời lạnh, giường lò trong phòng đã đốt lên nhưng hiện tại căn phòng vẫn vô cùng tối. Có lẽ kẻ kia đã phủ vải dày che kín cả cửa lò để một tia sáng cũng không lọt ra.

Có tiếng sột soạt cởi giày ở chân giường. Đây là lần thứ ba rồi.

Mục Tuy cố gắng cử động và dường như loại thuốc này được giảm liều đi, y nhấc được tay lên nhưng cảm giác yếu đến nỗi dù y có cầm dao cũng không đâm chết được đối phương. Đốt trầm hương, khóa cửa trong mà kẻ kia vẫn vào được chứng tỏ gã không dùng quỷ hồn hương. Vậy thì gã vào bằng cách nào? Thật là kỳ quặc!

Kẻ lạ mặt loạt soạt cởϊ áσ ngoài, vội vã vén chăn chui vào, trườn lên người Mục Tuy. Gã vừa mới tới y đã tỉnh lại rồi, không như hai lần trước, gã cởϊ qυầи y ra y còn chưa tỉnh. Động tác của gã hôm nay rất lạ lùng.

Mục Tuy vừa nghĩ tới đó thì một thứ mềm mềm, lành lạnh áp lên môi y.

Gã hôn?

Hai tay y lập tức nhấc lên, chuẩn xác ôm mặt tên cưỡиɠ ɖâʍ khốn kiếp, muốn đẩy ra. Thế nhưng y quá yếu, tay hoàn toàn không tạo ra chút lực nào đáng kể. Hơi thở nóng hổi của gã phả vào mặt Mục Tuy khiến toàn thân y rúm động, hoảng sợ. Hai lần trước không có màn hôn hít, tên khốn kiếp này bị làm sao vậy?

Mục Tuy cố gắng nghiêng đầu tránh nhưng đối phương không cho phép. Gã dùng một tay đặt lên trán, cố định đầu y xuống, điên cuồng hôn lên môi, lên mặt y. Tay kia luồn vào trong áo vừa nôn nóng sờ soạng vừa cởi dây áo y ra.

Mục Tuy sửng sốt.

Gã cạy hàm y, luồn lưỡi vào trong miệng y. Xúc cảm trơn trượt khiến Mục Tuy chết lặng, đầu trống rỗng.

Thấy y không động, hai tay kẻ lạ mặt đồng thời luồn xuống, cởi dây áo, miết lên ngực, sờ xuống bụng y. Bàn tay gã hôm nay cũng rất lạnh nhưng bởi vì quá sửng sốt, Mục Tuy chẳng dồn sự chú ý vào đó. Gã thở hổn hển, hôn mυ'ŧ, gạt tay Mục Tuy xuống mỗi khi y muốn chống cự, vội vã cởϊ qυầи áo của mình ra mà vẫn không quên trùm chăn lên cả hai bởi vì trời lạnh.

Gã hành động vội vã giống như thể gã chỉ có một khoảng thời gian rất ngắn để thực hiện vô cùng nhiều việc. Cởi hết quần áo của y ra, kẻ cưỡиɠ ɧϊếp đẩy liên tiếp hai khối cao lạnh ngắt vào hậu huyệt y rồi vừa sờ hông, vừa hôn lên bụng y. Môi gã rơi xuống đến đâu, Mục Tuy nổi da gà đến đó.

Chuyện quái quỷ gì thế này? Hơi thở của gã vẫn y như lần trước nhưng mà hành động thì hoàn toàn khác. Lần đầu tiên, gã chỉ làm một cách có lệ, cưỡng ép và lạnh lẽo. Lần thứ hai, gã sờ soạng, ôm ấp… Có phải gã chơi y thành nghiện rồi không?

Mục Tuy hoảng sợ. Nỗi sợ hãi này khác hẳn nỗi sợ vì bị hϊếp da^ʍ lần đầu.

Kẻ lạ mặt hôn lên ngực, tìm tới đầu ngực y mà trêu chọc. Thân hình nóng bỏng của gã đè lên, dán chặt vào cơ thể Mục Tuy, chà sát. Những cái hôn của gã vừa cuồng nhiệt vừa da diết, giống như đã thèm khát từ rất lâu rồi, hiện tại được thỏa mãn.

Mục Tuy hốt hoảng rùng mình vì cảm giác lạ lùng tê tê từ hai đầu ngực bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ truyền xuống tận gót chân. Y từ từ ***** ***.

Không…

Kẻ cưỡиɠ ɧϊếp đang đè lên người y, biến hóa ở thân dưới vừa xảy ra gã đã lập tức nhận ra. Gã thở hổn hển, hôn lên cổ, lên tai, tìm tới môi y một lần nữa.

Mục Tuy khuất nhục mím chặt môi. Y bài xích tìиɧ ɖu͙© nhưng thừa biết hôn môi là biểu hiện của cái gì. Bàn tay lành lạnh trượt xuống nắm lấy mệnh căn của y.

- Ưm…

Mục Tuy bật ra một tiếng kêu khi mệnh căn bị nắm lấy, tuốt lộng. Kẻ kia lập tức đưa lưỡi vào cái miệng đang hé mở, tham lam quét, mυ'ŧ. Gã hôn xuống cằm, vùi mặt vào cổ y, tách hai chân y ra từ từ đẩy vào.

Động tác của gã khiến trong đầu Mục Tuy hiện lên hai từ cực kỳ mâu thuẫn: ôn nhu và kịch liệt.

Gã chuyển động chậm rãi nhưng thở hổn hển, hai tay siết chặt lấy cơ thể y như thể muốn khóa y vào xương tủy. Khi động tác kia nhanh dần, Mục Tuy rít lên một tiếng nho nhỏ, hai chân co lên, tay đặt trên lưng gã cấu mạnh. Kɧoáı ©ảʍ ập tới khi nơi sâu kín nào đó bị khuấy đảo, Mục Tuy không khống chế nổi, hơi thở vỡ òa ra hổn hển. Phía trước muốn bắn ra.

Kẻ cưỡиɠ ɧϊếp ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng cười khúc khích quỷ dị khi nhận ra động tác của Mục Tuy giống như y đang ôm gã. Gã hơi nhổm người dậy bốc y ngồi lên. Chỗ kia vẫn kết hợp chặt chẽ. Động tác ngồi khiến hai cơ thể dán sát vào nhau không kẽ hở. Mục Tuy buộc phải ôm cổ gã để không bị ngã ngửa ra sau.

Một tay gã ôm chặt eo lưng y, tay kia miết lên đùi y, thân dưới vẫn thúc như điên.

Mục Tuy bị những cú thúc sâu hạ gục, y bật ra tiếng rêи ɾỉ, vội vàng cắn vào vai gã để bịt lại âm thanh đáng xấu hổ, đáng nguyền rủa ấy. Đau đớn trên vai và kɧoáı ©ảʍ dưới hạ thân khiến gã hít hà hưng phấn, càng tăng tốc. Y chịu không nổi, gồng mình tiết ra. Vị của máu trào lên trong miệng, Mục Tuy giật mình lập tức nhả vai kẻ cưỡиɠ ɧϊếp ra. Khuôn mặt như bạch ngọc của Đồ Thát hiện ra trong đầu, nước mắt y tràn khỏi mi, lăn xuống gò má.

Hai tay y vẫn ôm cổ gã không buông, cơ thể dập dìu như sóng vỗ.

***

Mục Tuy thức dậy, vội vã chạy ra cửa cài then lại.

Trời còn chưa sáng, các nô ɭệ vừa mới thức dậy, tiếng chuyện trò rì rầm vọng tới từ nhà bếp. Tiểu viện của Đồ Thát khá là nhỏ so với những tiểu viện của thế gia công tử, hiện tại y vừa cho mua thêm năm nam nô nhỏ tuổi nữa về, không khí bởi thế mà sôi động hẳn lên.

Mục Tuy thắp đèn, đốt trầm hương để át đi mùi hoan ái trong phòng rồi trở lại giường tự xử lý cho mình. Cũng không còn nhiều chuyện để làm bởi vì đêm qua kẻ kia sau khi vần y ba bốn lượt đã dấp khăn ướt lau người cho y.

Ở cuối giường có một cái hộp mà kẻ kia để lại, bên trong có dụng cụ làm sạch phía sau và một lọ thuốc tiêu sưng. Mục Tuy lẩm bẩm chửi thề.

- Mẹ kiếp, lần đầu không chuẩn bị, rách toác ra. Hiện tại mới chuẩn bị thì…

Chỗ đó đã sớm quen với dị vật, cũng không còn đau đớn xé ruột gan như ban đầu nữa.

Mục Tuy thao tác một hồi, bôi thuốc vào, mặc quần áo rồi ngồi xổm xuống đất ôm lấy cái xô. Y nhìn vào đáy xô hồi lâu, cảm thấy hành động của mình hiện tại thật ngu ngốc.

Mục Tuy đi ra bàn rót nước uống, hít thở sâu rồi quay lại tiếp tục ôm xô. Tiếng bước chân bên ngoài khiến y giật mình, hít một hơi sâu xem không khí còn chút mùi nào ngoài mùi trầm hương không. Lại thấy không yên tâm, y đẩy chiếc chậu đựng khăn bẩn vào sâu bên trong, lát nữa sẽ lén mang đi phi tang.

Mục Tuy nhìn chằm chằm vào đáy xô hồi lâu, lông mày nhíu lại, miệng he hé, thở dốc. Y kinh hoàng nhận ra rằng mình không nôn được.

- Đại đại, đã thức dậy chưa? – Tiếng Tôn Khánh vang lên bên ngoài đầy nghi hoặc khiến Mục Tuy thót cả tim.

Y nhót chân nhảy lên giường, e hèm một tiếng.

- Chưa đâu, tao vừa dậy uống nước. Đêm qua xem sổ sách đến khuya, hiện tại muốn ngủ thêm.

- Vâng ạ. – Tôn Khánh lập tức rời đi.

Mục Tuy nằm trên giường, lật úp người nhìn xuống cái xô. Cảnh tượng đêm qua tua lại trong đầu y nhưng cơn buồn nôn không hề tới.

Mục Tuy bị sốc, nằm vật ra giường nhìn chằm chằm trên trần nhà, tự ngẫm xem chứng bệnh bài xích tìиɧ ɖu͙© biến đi đâu rồi. Trước kia chỉ cần nhìn thấy y cũng sẽ nôn mửa. Hai lần bị hϊếp, có lần nào không nôn thắt cả ruột đâu. Lần này y bị làm sao vậy? Hay kẻ kia đã cho y uống dược thảo chống nôn gì đó?

Mục Tuy chui vào chăn, sững người vì khí tức nam nhân của kẻ kia vẫn còn vương lại trong chăn. Gã cuồng nhiệt nhưng sợ y bị lạnh, có thể đắp liền kéo chăn phủ lên cả hai. Mục Tuy muốn suy nghĩ, muốn tìm ra câu trả lời cho phản ứng dị thường này của mình nhưng mí mắt y nặng trĩu. Chỉ một lát sau, y chìm vào giấc ngủ.