Vu Sư

Chương 112

Địa điểm tụ tập là một quán ăn kiểu Quảng Đông, mỗi người vào đây chi tiêu khoảng 200 tệ. Đối với học sinh sinh viên thì hơi cao, nhưng đối với Quý Lãng mà nói thì tuyệt đối không đắt. Có điều Đông Vĩnh Nguyên chọn quán ăn này cũng không phải là vì tiết kiệm tiền giúp ông chủ của mình, mà là vì đây là quán ăn gần khu vui chơi gần nhất lại có chất lượng khá tốt. Từ quán ăn đi đến cổng chính của khu vui chơi chỉ mất mười phút. Ăn cơm xong, đi bộ một chút liền có thể đi đến.

Vu Miểu Miểu cùng với bạn cùng phòng đi từ trường học đến đây. Bốn người bọn họ cộng thêm bạn trai Ngũ Lạc Tâm gọi hai chiếc xe đến. Mạc Tịnh, Vu Miểu Miểu, Công Tôn Liên ngồi một xe, Ngũ Lạc Tâm và bạn trai mình ngồi một xe.

“Đến rồi, chính là chỗ này.” Vu Miểu Miểu nhìn qua tên của quán ăn, xác định đã đến đúng địa điểm.

“Tướng công nhà cậu chọn quán ăn này không tệ, cho mười điểm trước.” Mạc Tịnh xuống xe, đánh giá quán ăn này một chút rồi nói đùa.

“Cậu còn cho điểm nữa cơ, điểm của cậu có tác dụng gì chứ. Cho dù cậu có trừ đi một trăm điểm thì Miểu Miểu vẫn thích tướng công nhà cậu ấy.” Công Tôn Liên xuống xe nghe được câu nói của Mạc Tịnh, nhịn không được đáp.

“Nói vậy cũng đúng.” Mạc Tịnh xì một tiếng. Nhìn bộ dạng vui mừng khấp khởi chuẩn bị đi báo danh với tướng công nhà mình của Vu Miểu Miểu, vẻ mặt cô ấy chỉ hận rèn sắt không thành thép. Cô ấy cũng không cảm thấy Vu Miểu Miểu thích tướng công nhà mình là không tốt, mà là nếu quá thích thì sẽ bị đối phương ăn sạch.

Lúc này, xe của Ngũ Lạc Tâm và bạn trai cô ấy cũng đã đến. Vu Miểu Miểu thấy năm người đã đầy đủ liền nói: “Chúng ta đi vào đi, tướng công đã ở trong đó chờ chúng ta rồi.”

Dứt lời, năm người liền cùng nhau vào trong.

“Tướng công?” Bạn trai Ngũ Lạc Tâm lần đâu tiên nghe thấy cách xưng hô của Vu Miểu Miểu với bạn trai của mình, nhịn không được mà có chút kinh ngạc.

“Là biệt danh của Miểu Miểu với bạn trai của cậu ấy.” Ngũ Lạc Tâm vừa đi vừa giải thích.

“Bạn trai của Miểu Miểu tên là gì?”

“Quý Lãng.” Vốn dĩ bữa ăn hôm nay Ngũ Lạc Tâm không có ý định gọi bạn trai của mình đến, nhưng Vu Miểu Miểu nói rằng dù sao mọi người đều quen biết nhau, hơn nữa không thể vì Quý Lãng mới cả phòng bọn họ ăn cơm mà lại khiến Ngũ Lạc Tâm bỏ rơi bạn trai của mình, vì vậy liền cùng nhau đến đây.

“Quý Lãng, Quý Lang. So sánh ra thì gọi là tướng công vẫn thuận miệng hơn một chút. Này Lạc Tâm, chúng ta cũng nghĩ một cách xưng hô lẫn nhau đi.” Bạn trai Ngũ Lạc Tâm có chút hâm mộ.

“Đi sang một bên, buồn nôn chết đi được.” Ngũ Lạc Tâm tức giận nói.

Trong lúc nói chuyện, năm người đã theo sự hướng dẫn của phục vụ đi đến tầng ba của quán ăn. Dọc theo màu sắc trầm dịu nhẹ của thảm trải sàn về phía trước, Vu Miểu Miểu bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở xa xa phía trước.

“Tướng công.” Vu Miểu Miểu vui vẻ kêu lên, sau đó bỏ lại nhóm bạn vượt qua phục vụ dẫn đường phía trước mà chạy thẳng như một cơn gió nhào vào lòng Quý Lãng.

Từ lúc Vu Miểu Miểu nói mọi người đã đến cửa quán ăn thì Quý Lãng đã từ trong phòng bao đi ra, đợi ở ngoài cửa. Anh khống chế năng lực Mộng Yểm trên người, duy trì vẻ mặt mỉm cười thản nhiên. Nụ cười này anh đã tập trước gương cả một buổi sáng. Cho dù không cho người ta cảm giác không dễ thân thiện thì cũng cũng không khiến người ta cảm thấy xa cách ngàn dặm. Nhưng thành quả mà anh vất vả tập luyện trong nháy mắt đã vỡ vụn vào khoảnh khắc mà Vu Miểu Miểu chạy về phía anh, biến thành bất đắc dĩ và cưng chiều.

“Chỉ có vài bước chân, chạy cái gì hả?” Quý Lãng ngoài miệng nói như vậy nhưng tay thì vẫn ôm lấy Vu Miểu Miểu một cách tự nhiên.

“Em nhìn thấy anh nên em vui mà.” Sự thẳng thắn của Vu Miểu Miểu trước nay đều là những lời ngọt ngào nhất.

Nhóm người đang ung dung đi đến phía sau Vu Miểu Miểu nhìn thấy một màn này chỉ cảm thấy răng của mình rất rất tê, đồng thời trong lòng cũng thầm nghĩ Vu Miểu Miểu không phải đã nói rằng tướng công của mình xấu hổ sao, bộ dạng này đâu phải như vậy, ngược lại khiến chúng ta ghen tị chết đi được.

Trong đầu của ba cô gái cùng lóe lên suy nghĩ này. Vì suy nghĩ đó có liên quan đến Quý Lãng nên năng lực của anh đương nhiên là nắm được, nghe lọt vào tai. Nghe xong chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, hóa ra Vu Miểu Miểu nói về anh như vậy với bạn cùng phòng của mình.

“Chào mọi người, tôi là Quý Lãng, tướng công của Miểu Miểu.” Quý Lãng buông Vu Miểu Miểu ra, một lần nữa treo nụ cười đúng mực lên, gật đầu chào hỏi với bốn người.

“À, chào, chào anh.” Bốn người cuống quýt chào lại, đồng thời trong lòng nhịn không được mà lại oán thầm.

Nụ cười này giả quá đi, hoàn toàn khác với nụ cười vừa rồi với Vu Miểu Miểu, thật sự là lật mặt trong một giây mà.

Nụ cười trên mặt Quý Lãng có chút không giữ nổi nữa.

“Mời vào.”

Quý Lãng này có phải không thích chúng ta hay không vậy, lúng túng quá đi mất.

Không phải Miểu Miểu ép anh ta đến gặp chúng ta đấy chứ, lúng túng quá.

Trong sự che đậy lúng túng này, Quý Lãng cũng cảm thấy rất khó xử. Xem ra buổi gặp mặt tối nay đã bị anh làm hỏng rồi.

Cho dù hai bên xấu hổ đến mức nào, đến cũng đã đến rồi, cũng không thể không ăn cơm. Bốn người khách khí nối đuôi nhau đi vào. Người đầu tiên vào phòng chính là Mạc Tịnh, cô ấy nhìn về phía bàn ăn một cái rồi ồ lên một câu.

“Đi đi, đừng cản đường ở cửa chứ.” Công Tôn Liên đẩy Mạc Tịnh đang cản đường.

“Tiểu Liên, đó có phải là quà không?” Mạc Tịnh chỉ về phía bàn ăn.

Công Tôn Liên ngước mắt lên nhìn, lúc này mới nhìn thấy những món quà có màu sắc khác nhau được đóng gói tinh xảo ở trên bàn ăn. Vừa vặn có bốn chiếc, xem ra chính là chuẩn bị cho bọn họ.

Có chuẩn bị quà, xem ra cũng không phải ghét bỏ chúng ta. Hai người đồng thời thầm nghĩ.

Nghe vậy, Quý Lãng lặng lẽ thở ra một hơi.

“Tướng công, anh còn chuẩn bị quà?” Lúc này Vu Miểu Miểu cũng đã nhìn thấy quà ở trên bàn, trước đó cô cũng không biết việc có quà, lúc này cũng rất kinh ngạc.

“Ừ, lần đầu tiên gặp mặt bạn cùng phòng của em, lại là năm mới, vì vậy tùy ý chuẩn bị một chút quà nhỏ, mong là...” Quý Lãng quay về phía bốn người còn lại, cố gắng nở một nụ cười ‘không xấu hổ’: “Các cô thích.”

“Anh khách sáo quá rồi.” Mạc Tịnh khách khí đáp, đồng thời trong lòng thầm kêu: anh hai à, không muốn cười thì đừng cười, trông giả lắm.

Nụ cười trên khóe miệng Quý Lãng hoàn toàn không giữ nổi nữa.

“Anh nhìn người ta đi, lúc anh gặp mặt sao lại không nghĩ đến việc chuẩn bị quà chứ. Sau này anh nhất định phải bổ sung cho em biết chưa?” Ngũ Lạc Tâm nhìn thấy có quà, bỗng nhiên có một cảm giác như bạn trai đã bị hạ thấp nên nửa thật nửa giả mà nói, đồng thời khiến bầu không khí hòa hoãn lại.

“Được, được. Sau này anh sẽ bổ sung.” Bạn trai Ngũ Lạc Tâm liên tục gật đầu.

Hai người họ ồn ào một trận như vậy khiến không khí trong phòng bao trong nháy mắt cũng dịu xuống. Hơn nữa bạn trai Ngũ Lạc Tâm đã đồng ý sẽ bổ sung quà vậy thì quà của Quý Lãng nhất định phải nhận. Huống hồ khó khăn lắm bầu không khí mới dịu xuống, nếu như còn cự tuyệt thì chẳng phải lại lúng túng sao? Vậy là mọi người cũng không khách sáo nữa, mỗi người tự chọn một chỗ có đặt quà mà ngồi xuống.

“Các cậu mau mở ra đi, xem xem trong đó là gì.” Vu Miểu Miểu còn hiếu kỳ với món quà này hơn cả bạn cùng phòng.

“Có thể mở ra không?” Mạc Tịnh nhìn về phía Quý Lãng.

“Tùy ý.” Quý Lãng gật đầu, lần này không cười nữa.

Lần này bốn người cũng không khách sáo, xé vỏ bọc xinh đẹp bên ngoài ra một cách không hề lưu tình, lộ ra hộp quà màu đen bên trong, một quyển sổ giấy rời da bò tinh xảo hiện ra. Tổng cộng có bốn quyển, màu sắc và hoa văn của mỗi quyển đều có chút khác nhau.

“Sổ tay của Phong Diệp?” Công Tôn Liên kinh ngạc kêu lên, Phong Diệp là một nhãn hiệu thủ công của nước Anh, bìa của sổ tay được làm bằng da rất tỉ mỉ, giấy rời bên trong rất nghệ thuật. Chỉ cần là người có chút yêu thích việc viết tay thì đều sẽ thích sổ tay của nhãn hiệu này. Công Tôn Liên từ lâu đã muốn mua sổ tay của nhãn hiệu đó, nhưng vẫn cảm thấy có hơi đắt, nên mới lần lữa không mua.

“Tôi cũng không biết các cô thích cái gì, chỉ nhớ Miểu Miểu đã nói rằng lúc 11/11 các cô đều muốn mua sổ tay của nhãn hiệu này nên mới chuẩn bị như vậy.” Quý Lãng tùy ý nói.

“Em từng nói vậy sao?” Vu Miểu Miểu hơi sửng sốt, cô không nhớ là mình đã từng nói.

“Lúc ăn cơm có nói đến một lần.” Quý Lãng mỉm cười.

Quả nhiên, chỉ có lúc nhìn Miểu Miểu thì nụ cười mới là bình thường. Mạc Tịnh chợt phát hiện ra.

Đây chính là ‘anh chỉ dịu dàng với em’ trong truyền thuyết? Công Tôn Liên và Mạc Tịnh trao đổi ánh mắt.

“....” Quý Lãng.

“Học tập một chút.” Câu nói hơn một tháng trước thuận miệng nhắc đến mà còn có thể nhớ kỹ, đây là tri kỷ đến mức nào chứ? Ngũ Lạc Tâm liếc mắt nhìn bạn trai mình nói một cách công khai.

“Vâng vâng vâng.” Bạn trai Ngũ Lạc Tâm ngoài miệng thì đáp lời, nhưng trong lòng lại có ý kiến với Quý Lãng.

Cái gì mà thuận miệng nhắc đến, tôi còn lâu mới tin. Chắc chắn là Vu Miểu Miểu nói cho anh ta biết. Người anh em này trông có vẻ ăn nói có ý tứ, không ngờ rằng show ân ái lại tâm cơ như vậy. Không hổ là xã hội đen, thực sự quá xã hội rồi.

Ánh mắt của Quý Lãng quét qua anh ta một cái, cũng không nói gì.

Vu Miểu Miểu giới thiệu hai bên đơn giản một chút rồi mới bắt đầu gọi đồ ăn. Thực ra trước khi bọn họ đến Quý Lãng đã gọi qua một số món, lúc này lại đưa menu cho bọn họ, để bọn họ xem xem có cần thêm gì không. Mọi người nhìn qua thực đơn, thấy rằng Quý Lãng gần như đã gọi hết những món tủ của quán, vì vậy chỉ gọi thêm bánh ngọt cũng là kiểu Quảng Đông rồi kết thúc. Lúc này Quý Lãng mới trả thực đơn cho phục vụ, rất nhanh sau đó nhà bếp đã mang thức ăn lên.

Đồ ăn vừa được mang lên, bầu không khí dần dần cũng trở nên sinh động. Các cô gái vừa ăn vừa nói những chuyện thú vị trong trường học. Lúc ban đầu bọn họ còn cố gắng nói một số chuyện mà Quý Lãng có thể tham gia vào được. Nhưng con gái ngồi chung lại với nhau, lại còn ăn uống thì rất nhanh đã bỏ bạn trai sang một bên, tự nói chuyện của mình càng lúc càng vui vẻ.

Quý Lãng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, ngồi yên lặng ở một bên lắng nghe. Thỉnh thoảng nghe thấy những nội dung có liên quan đến Vu Miểu Miểu trên mặt sẽ bất giác mà nở nụ cười.

Bạn trai của Ngũ Lạc Tâm cũng như vậy, thấy mình chen vào không được liền im lặng ngồi một bên ăn cơm. Lúc ăn được một nửa, anh ta chợt phát hiện Quý Lãng ở đối diện đang bóc tôm cho Vu Miểu Miểu thì lập tức giật mình. Được lắm, người anh em này hôm nay muốn trực tiếp đem anh ta so sánh ra chuồng gà đây. Không được, không thể lạc hậu.

Anh ta lập tức đặt đũa xuống, cũng bắt đầu bóc tôm cho bạn gái mình.

Nghe được hoạt động nội tâm của đối phương, Quý Lãng lại liếc nhìn anh ta một cái, vẫn không nói gì. Thấy ly nước của Vu Miểu Miểu không còn đồ uống liền rót thêm nước trái cây vào ly.

Người còn lại thấy vậy cũng cầm muôi múc canh múc thêm cho bạn gái mình.

Khóe miệng Quý Lãng hơi cong lên, nội tâm căng thẳng đã tiêu tan đi không ít. Dựa theo phản ứng của cậu học sinh thì biểu hiện tối nay của anh cũng coi như một người bạn trai đạt tiêu chuẩn. Ít nhất là anh vẫn tốt hơn cậu ta một chút, cậu ta cũng có thể thông qua, vậy anh chắc chắn không có vấn đề gì.

Vì ban đêm còn có hoạt động đón năm mới nên mọi người cũng không ở lại quán ăn quá lâu. Sau khi ăn uống no nê liền cùng nhau đi đến khu vui chơi. Sáu người, hai người một nhóm. Quý Lãng và Vu Miểu Miểu đi phía trước, Mạc Tịnh và Công Tôn Liên đi giữa, Ngũ Lạc Tâm và bạn trai đi sau cùng.

Bốn người phía sau cố gắng giữ lại khoảng cách một chút, ở đằng sau nhỏ giọng thảo luận.

“Không phải các cậu nói bạn trai của Miểu Miểu là một hung thần ác sát sao? Hoàn toàn không phải vậy mà, chỉ là có hơi ăn nói thận trọng, nhưng nhan sắc tuyệt đối từ chín mươi điểm trở lên.” Vì Công Tôn Liên có bệnh tim, Mạc Tịnh và Ngũ Lạc Tâm nghĩ đến sự sợ hãi sau lần đầu tiên gặp Quý Lãng liền chuẩn bị tinh thần dự phòng trước cho cô ta.

“Có lẽ là do lúc đó nhìn không rõ.” Mạc Tịnh cũng rất buồn bực. Cô ấy hoàn toàn không có cách nào đem Quý Lãng của hôm nay liên hệ với cái người khí chất mạnh mẽ dọa người mà lần đầu tiên gặp được lại với nhau.

“Việc này có gì lạ đâu. Đối với một người xa lạ nhìn lén mình, là bạn cùng phòng của mình thì cậu có thể dùng thái độ tốt để đối diện sao? Hơn nữa anh Quý này vừa nhìn là biết anh ta là người có tính cách ‘người lạ chớ lại gần’.” Bạn trai của Ngũ Lạc Tâm phân tích.

“Đúng vậy.” Ngũ Lạc Tâm cảm thấy rất có lý.

“Sao nào, điểm này anh hơn anh ta chứ? Anh rất bình dị gần gũi.” Anh ta lập tức nói. Tuy rằng lần đầu tiên anh ta gặp mặt bạn cùng phòng của bạn gái thì không chuẩn bị quà, nhưng thái độ của anh ta tốt đó.

“Tôi lại cảm thấy ‘người lạ chớ lại gần’ cũng không có gì là không tốt.” Công Tôn Liên bỗng nhiên lên tiếng: “Người ta chỉ có thái độ không nóng không lạnh với chúng ta, nhưng lại đối xử tốt với bạn gái của mình.”

“Đúng đó. Vừa rồi trong phòng bao anh ta nhìn thấy chúng ta đều mang một nụ cười giả tạo không có linh hồn. Nhưng một khi ánh mắt nhìn về phía Miểu Miểu thì lập tức tìm thấy linh hồn. Nụ cười đó thực sự rất ngọt ngào, quả thật là hai gương mặt mà.” Mạc Tịnh cảm thán.

“Ban đầu tôi còn tưởng là anh ta không thích chúng ta nên mới bày sắc mặt đó. Sau đó bỗng nhiên tôi lại cảm thấy, có lẽ anh ta không biết nên cười với những người không phải là Miểu Miểu như thế nào.” Công Tôn Liên nói.

“Tiểu Liên, cách giải thích này của cậu...” Mạc Tịnh toàn thân chấn động, sau đó giơ một ngón tay cái lên với Công Tôn Liên, nhấn like cực mạnh: “Bỗng nhiên tôi cảm thấy bữa cơm vừa rồi không còn lúng túng nữa. Ngọt chết tôi rồi, tôi phải cho Quý Lãng một trăm điểm.”

“Nghe thấy chưa, lại còn bình dị gần gũi. Ngoài em ra, anh còn bình dị gần gũi với ai hả?” Ngũ Lạc Tâm trừng mắt với bạn trai của mình.

Bạn trai Ngũ Lạc Tâm cười khổ, anh ta coi như đã hiểu, hôm nay mình làm cái gì cũng đều là sai.

“Mạc Tịnh, Tiểu Liên. Các cậu làm gì vậy? Nhanh lên đi đến khu vui chơi rồi, mau tới đây lấy vé.” Phía xa, Vu Miểu Miểu đang đứng ở cổng khu vui chơi vẫy tay với bốn người họ.

Quý Lãng một tay đút túi, tùy ý đứng sau lưng Vu Miểu Miểu. Áo khoác màu nâu nhạt rộng mở, lộ ra áo nhung màu đậm ở bên trong. Một chiếc khăn quàng màu xám tùy ý đeo lên cổ, cả người lộ ra một vẻ đẹp trai lạnh lùng cấm dục. Ánh mắt của anh đang hướng về phía cô gái thấp hơn anh một cái đầu, khóe miệng hơi cong lên, mang theo một nụ cười thản nhiên.

Lúc này cổng vào của khu vui chơi đang ngập trong biển người. Hai người họ đứng ở đó, dường như có một tác dụng bối cảnh hư ảo, khiến người ta vừa nhìn qua thì đã có thể tìm được trong đám đông, rất giống với một tấm poster nhập đông tuyệt đẹp.

Đẹp trai quá, không hề có sự lúng túng và mất tự nhiên như lúc trước. Ba người bỗng nhiên nhận ra người bạn trai này của Vu Miểu Miểu hình như có chút đẹp trai.

Quý Lãng bỗng nhiên nghe được ba chữ đẹp trai thì khẽ cau mày nhìn sang.

A, vừa nhìn thấy chúng tôi thì vẻ mặt liền thay đổi.

Quý Lãng hơi giật mình, rời ánh mắt sang chỗ khác.

“Tướng công, đưa vé cho em.” Thấy bọn họ đến gần, Vu Miểu Miểu đòi vé từ chỗ Quý Lãng.

“Đây.” Quý Lãng mang vé từ trong túi áo ra đưa cho cô.

A, quả thật chỉ cười với Miểu Miểu.

Tay đưa vé cho Vu Miểu Miểu của Quý Lãng bỗng nhiên cứng đờ.

“Tướng công anh sao vậy? Lạnh à?” Vu Miểu Miểu nghi hoặc hỏi.

“Không có, chúng ta mau vào thôi.” Quý Lãng không muốn nghe hoạt động nội tâm của bọn họ nữa.