Bắc Phồn bị dọa không nhẹ. Tuy rằng ma moi gan bày tỏ sự coi thường lá gan chất lượng không tốt ngay trước mặt cậu ta, nhưng cậu ta vẫn không dám về nhà một mình. Cuối cùng vẫn đành nghỉ ngơi trong phòng nghỉ của văn phòng.
“Cái tên này, gặp phải chuyện này rồi mà còn có thể vào giấc ngủ trong vòng một giây, tố chất tâm lí đúng là mạnh thật.” Đan Tuấn Nghị đem chăn mỏng qua đắp cho Bắc Phồn.
“Không phải do tố chất tâm lí của cậu ta mạnh.” Đông Vĩnh Nguyên cũng đang ở một bên kéo rèm cửa sổ.
“Vậy thì vì sao?”
“Là vì...” Ánh mắt đảo qua búp bê mộng đẹp đang được Bắc Phồn nắm trong tay, Đông Vĩnh Nguyên nửa thật nửa giả nói: “Có thể là do công lao của búp bê mộng đẹp.”
“Linh nghiệm như vậy à. Vậy sau này tôi cũng xin bà chủ một con. Gần đây đang sửa kịch bản, lúc đi ngủ toàn nằm mơ thấy cảnh tượng trong kịch bản. Thế này thì cũng coi là mơ thấy ác mộng nhỉ.” Đan Tuấn Nghị nói đùa.
Đông Vĩnh Nguyên không nói gì, kéo rèm cửa xong thì rời đi.
Bên này, Quý Lãng đang khuyên Vu Miểu Miểu rời đi: “Cô đừng nên ở lại đây nữa thì hơn. Vừa rồi cảnh sát đã nói rằng mục đích của ma moi gan là những cô gái trẻ. Hiện giờ hắn đang theo dõi Bắc Phồn, có thể cũng đang tra xét ở gần đây. Nếu như không cẩn thận để hắn nhìn thấy cô thì phiền phức rồi.”
“Vì tôi không thức đêm, gan của tôi khỏe mạnh hơn Bắc Phồn sao?” Vu Miểu Miểu hỏi.
“...Coi như vậy đi.”
“Không sao, tôi có thể bảo vệ bản thân mình.” Vu Miểu Miểu tự tin đáp.
“Ma moi gan và người đêm hôm qua không giống nhau.” Quý Lãng kiên nhẫn giải thích: “Tôi biết vu thuật của cô rất lợi hại, nhưng sự âm u trong tính cách của con người cô không tưởng tượng được đâu. Có câu nói rằng tránh được mũi đao trước mắt, khó phòng tên ngầm sau lưng. Hiểu không?”
Ma moi gan thật sự là tà ma ác quỷ, anh ngược lại không hề lo lắng cho Vu Miểu Miểu. Theo tình hình trước mắt có thể thấy đối phương là một người bình thường, có những lúc người bình thường còn đáng sợ hơn cả ác quỷ.
“Nhưng không phải chú cảnh sát vừa rồi đã nói chỉ cần không ở một mình thì sẽ không sao rồi à? Ban ngày tôi ở đây với anh, buổi tối cùng anh về nhà, như vậy không phải còn an toàn hơn so với lúc tôi ở một mình sao?” Vu Miểu Miểu hỏi.
Quý Lãng biết lời của Vu Miểu Miểu không phải là không có lí, nhưng có thể không bị để mắt tới ngay từ đầu vẫn tốt hơn là phòng bị một cách nơm nớp lo sợ.
Có điều....bỏ đi. Dù sao trong giấc mơ mỗi buổi tối anh cũng tỉnh táo, bên ngoài có động tĩnh gì khác thường đều có thể cảm nhận được. Cũng không phải vấn đề lớn.
“Tùy cô vậy. Tôi đi làm việc trước đây, có chuyện gì thì gọi tôi.” Nghĩ tới đây, Quý Lãng cũng không khuyên nữa, đứng dậy rồi rời đi.
Sau khi Quý Lãng đi rồi, Vu Miểu Miểu lấy tiểu thuyết hôm qua chưa đọc xong ra đọc tiếp. Càng xem cô càng thích tướng công nhà mình. Tiểu thuyết này không chỉ có tình tiết hay mà cách hành văn cũng rất tốt.
Đông Vĩnh Nguyên lại chuẩn bị một đĩa đồ ăn vặt đưa qua cho Vu Miểu Miểu: “Hôm qua vì sếp vội vàng chuyện kịch bản nên tăng ca, hôm nay chắc sẽ không như vậy nữa đâu.”
“Cảm ơn.” Vu Miểu Miểu có ấn tượng vô cùng tốt đối với Đông Vĩnh Nguyên luôn luôn đưa đồ ăn vặt cho mình.
Ánh mắt lướt qua búp bê mộng đẹp được đặt trên bệ cửa sổ cách đó không xa, Đông Vĩnh Nguyên giả vờ kỳ lạ mà hỏi: “Bà chủ, sao cô lại đặt con búp bê đó lên bệ cửa sổ?”
“Phơi nắng đó.” Vu Miểu Miểu đáp.
“Búp bê cũng đâu có bị ướt, sao lại phải phơi nắng?”
“Anh không nhìn ra sao?” Vu Miểu Miểu kinh ngạc hỏi.
“Anh nên nhìn ra chứ, trên búp bê có khí đen.” Vu Miểu Miểu nói.
Đông Vĩnh Nguyên kinh ngạc.
“Bà chủ, cô nói gì vậy? Khí đen ở đâu ra chứ?”
“Anh không nhìn ra sao? Chẳng lẽ là cảm giác của tôi sai rồi? Anh chắc là hiểu huyền thuật chứ?” Vu Miểu Miểu nghi hoặc hỏi.
“Hiểu...hiểu cái gì chứ? Cái gì mà huyền thuật? Tuy rằng trong sách của ông chủ luôn có một số yêu ma quỷ quái, nhưng xã hội của chúng ta là xã hội khoa học, không tuyên truyền mê tín dị đoan.” Đông Vĩnh Nguyên thà chết cũng không thừa nhận.
Cô nói tôi biết huyền thuật thì tôi sẽ biết huyền thuật sao? Chỉ cần tôi không thừa nhận thì tôi sẽ không biết.
Vu Miểu Miểu bình tình nhìn chằm chằm Đông Vĩnh Nguyên vài giây. Vào lúc Đông Vĩnh Nguyên sắp không chống đỡ được, cô ồ một tiếng rồi tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Đây là phản ứng gì vậy?
“Bà...bà chủ?”
“Ừ?”
“Ờm...trên đó thực sự có khí đen sao?” Đông Vĩnh Nguyên cũng không phải đang giả bộ, anh ta thực sự không nhìn thấy khí đen ở trên búp bê. Cho dù anh ta là học trò không ra gì nhất của sư môn nhưng vẫn có chút nhãn lực.
“Ừ, nhưng không có nhiều. Chỉ cần phơi nắng một chút là hết.” Vu Miểu Miểu nói.
Phơi nắng một chút? Nhưng làm gì có khí đen mà phơi? Âm khí, tà khí, lệ khí là cùng một loại. Nhưng chưa hề nghe nói có khí đen nào phơi nắng là có thể tan hết. Nếu thật sự đơn giản như vậy thì một khi mặt trời ló dạng thì không phải đã tự động khử độc cho nhân gian rồi sao? Trên thế giới này làm gì còn nhiều ác quỷ tà ma như vậy nữa?
Điều quan trọng nhất là, sếp là một người bị bóng đè, như vậy thì anh còn có thể đi lại ngang nhiên dưới ánh mặt trời như vậy sao? Có lẽ sớm đã học theo quỷ hút máu trong các câu chuyện của phương tây rồi.
“Vậy sao? Thế thì tôi cũng đi phơi nắng.” Đông Vĩnh Nguyên cho rằng Vu Miểu Miểu không muốn cho anh ta biết nên cũng không tiếp tục truy hỏi.
“Anh thì không cần. Năng lượng tiêu cực trên người anh vẫn chưa tích lũy thành khí đen.” Vu Miểu Miểu khuyên nhủ: “Nhiệt độ hôm nay rất cao, anh phơi nắng lâu thì sẽ bị cảm.”
Vừa kết thúc kì thi tốt nghiệp trung học, giờ đang là lúc nóng nhất của mùa hè.
Đông Vĩnh Nguyên mờ mịt: “Năng lượng tiêu cực?”
Vu Miểu Miểu nói: “Khi con người tâm trạng không tốt, áp lực lớn hoặc là đang trong thời gian khó khăn thì trên người sẽ xuất hiện một năng lượng không tốt. Ban đầu năng lượng này có màu xám, tích góp nhiều rồi thì sẽ chuyển thành màu đen. Trên cơ thể của mỗi người dù ít dù nhiều thì vẫn có năng lượng này, nếu như chuyển hóa thành khí đen, đồng thời số lượng rất lớn thì rất dễ suy nghĩ không thông. Sư phụ tôi nói đây là khí sinh tử, nguy hại không lớn, nhưng lại có trên cơ thể của rất nhiều người. Hiện giờ không phải có nhiều người đang nói đến năng lượng tiêu cực sao? Tôi thấy năng lượng tiêu cực và khí sinh tử giống nhau nên gọi như vậy.”
“Năng lượng tiêu cực, nghĩ không thông, vậy không phải bệnh trầm cảm sao?” Đông Vĩnh Nguyên vô thức nói.
“Đúng.” Vu Miểu Miểu đáp: “Có điều Tiểu Bắc vẫn chưa trầm cảm, anh ấy chỉ là quá sợ hãi, năng lượng tiêu cực quá tải, vấn đề không lớn. Hơn nữa búp bê mộng đẹp đã giúp anh ấy hút đi một phần năng lượng tiêu cực rồi. Hôm nay ngủ thêm một giấc thì sẽ không sao nữa.”
Vậy là búp bê mộng đẹp dùng đễ chữa bệnh trầm cảm? Đông Vĩnh Nguyên bị ý nghĩ này làm cho kinh ngạc.
Hôm qua sau khi anh ta về nhà thì đem ảnh của búp bê mộng đẹp đi hỏi sư phụ mình. Sư phụ nói chỉ nhìn ảnh chụp thì không nhìn ra tác dụng của búp bê, bảo anh ta tốt nhất nên tìm cách cầm vật thật mang về. Vốn dĩ anh ta định trước khi tan làm tìm Bắc Phồn để mượn một chút, không ngờ rằng Vu Miểu Miểu lại thoải mái nói cho anh ta biết như vậy.
Có điều, trên thế gian này thật sự có thuật pháp có thể trị được bệnh trầm cảm sao? Anh ta chỉ từng nghe có tà thuật sử dụng người điên, nhưng hoàn toàn chưa nghe đến loại thuật pháp này.
Lúc này, cửa kính bỗng nhiên được mở ra, một người đàn ông khí phách toàn thân đi đến.
Đông Vĩnh Nguyên gật đầu với Vu Miểu Miểu, sau đó xoay người nghênh đón: “Xin chào, xin hỏi anh tìm ai?”
“Tôi tìm Quý Lãng.” Người đàn ông nói rõ mục đích đến.
“Vậy xin hỏi anh có hẹn trước không?” Hẹn trước gì đó chỉ là lí do mà Đông Vĩnh Nguyên tìm, sếp của bọn họ căn bản là không có bạn bè. Biên tập trên trang web giục bản thảo, đạo diễn tìm kịch bản, ngay cả tiền thuê văn phòng tiền điện nước thì cũng đều là tìm anh ta.
Anh ta hỏi như vậy chỉ là không muốn đuổi thẳng người ta, khiến người ta xấu hổ mà thôi.
“Không có.” Quả nhiên, người đàn ông lắc đầu.
“Vậy thực sự xin lỗi, mời anh hẹn trước xong rồi quay lại.” Đông Vĩnh Nguyên mỉm cười tiễn khách.
“Anh ta ở ngay trên lầu đúng không. Có thể hỏi giúp tôi một tiếng không? Tôi tên Hoắc Minh Tri.” Hoắc Minh Tri khách sáo đáp.
Đông Vĩnh Nguyên giật mình. Không lẽ Hoắc Minh Tri này thật sự quen biết ông chủ của mình? Hơn nữa từ khi người này đi vào anh ta đã cảm thấy kì lạ. Trên trán của người này anh khí bức người, nhưng lại ẩn chứa tia máu, toàn thân đều là chính khí và công đức, nhưng vận mệnh lại kết thúc trong cô đơn. Nói một cách đơn giản thì đây là người tốt, thậm chí còn là một anh hùng. Nhưng lại có mệnh cách bạc bẽo, cả đời vì người khác, nhưng bản thân lại bất hạnh.
Sư phụ từng nói, người như vậy hầu hết là có nguyên nhân từ kiếp trước, kiếp sau đến sữa chữa. Mặc kệ kiếp sau như thế nào, kiếp này chắc chắn là thảm. Đông Vĩnh Nguyên không nhịn được mà có chút đồng tình: “Vậy anh đến từ đâu, tìm sếp của chúng tôi có việc gì?”
“Tôi là cảnh sát, tìm sếp của các anh để nhờ giúp đỡ một việc.” Hoắc Minh Tri nói.
“Đội cảnh sát thành phố?” Đông Vĩnh Nguyên vô thức nói.
“Đúng vậy. Hôm nay tôi vừa được điều đến đây.” Hoắc Tri Minh cười.
Là cảnh sát thì nói từ trước luôn đi. Anh giơ thẻ chứng minh ra thì tôi còn cản được anh à? Nói nhiều lời vô ích như vậy để làm gì?
Lúc này Đông Vĩnh Nguyên trực tiếp đưa anh ta lên tầng hai.
Lúc Quý Lãng nhìn thấy Hoắc Minh Tri, đầu tiên là có chút kinh ngạc, sau đó dần dần lộ ra một nụ cười lạnh.
Đông Vĩnh Nguyên nhạy cảm nhận ra bầu không khí có chút sai sai. Khi sếp của bọn họ cười như vậy đều là biểu thị rằng anh đang vô cùng tức giận. Anh ta lập tức không dám ở lại thêm, xoay người chạy mất, ngay cả việc rót nước cho khách cũng quên luôn.
“Cảnh sát Hoắc.” Quý Lãng khoanh tay, lười biếng dựa lên ghế.
“Quả nhiên là anh còn nhớ tôi.” Hoắc Minh Tri hoàn toàn không thấy kì lạ với phản ứng của Quý Lãng.
“Cảnh sát Hoắc khiến người ta có ấn tượng sâu sắc như vậy, đâu có thể quên một cách dễ dàng được. Sao nào? Lần này đến tìm tôi là vì tôi viết nên quyển sách nào thu hút sự chú ý của anh rồi?” Quý Lãng hỏi.
Năm đó, vì quyển do anh viết mà Hoắc Minh Tri rất thường xuyên từ ngoài tỉnh chạy đến cảnh cáo đội trưởng đội cảnh sát đó của anh. Năm đó Hoắc Tri Minh không hề làm gì anh cả. Nhưng ánh mắt mà anh ta nhìn anh giống như đang nhìn một kẻ sắp sửa biến thành con ác ma gϊếŧ người. Mà Hoắc Tri Minh chính là thanh kiếm chính nghĩa đang treo trên đỉnh đầu anh, lúc nào cũng chuẩn bị đâm xuống.
“Không phải, hoàn toàn ngược lại. Tôi muốn nhờ anh suy nghĩ ra một câu chuyện.” Hoắc Minh Tri nói.
Quý Lãng nhướng mày: “Nghĩ ra một câu chuyện? Anh có biết phí bản quyền hiện tại của tôi là bao nhiêu không?”
“Tôi có tìm hiểu một chút, tôi chắc chắn không trả nổi.” Hoắc Minh Tri đáp.
“Ha.” Quý Lãng cười nhạt.
“Sự thù địch của anh với tôi rất lớn.” Hoắc Minh Tri cười khổ: “Xem ra lần gặp mặt mấy năm trước, tôi đã để lại ấn tượng vô cùng không tốt với anh.”
“Nếu đổi lại là anh, anh sẽ có ấn tượng tốt sao?”
“Đúng là không có.” Hoắc Minh Tri lắc đầu: “Nhưng ánh mắt, hơi thở của anh lúc đó khiến tôi thực sự khó mà yên tâm. Không phải tôi uy hϊếp anh mà tôi thực sự hi vọng anh có thể nghe lời nhắc nhở của tôi.”
Khi đó Quý Lãng vẫn còn là một học sinh vị thành niên, khắp người đều là sự lạnh nhạt thờ ơ đối với cả thế giới này. Hoắc Tri Minh làm cảnh sát mười mấy năm, đã từng gặp rất nhiều sát thủ biếи ŧɦái, họ đều có ánh mắt như vậy. Đến giờ anh ta cũng không hiểu tại sao Quý Lãng lại như vậy, rõ ràng anh có bố mẹ khỏe mạnh hoàn hảo, gia đình giàu có, vốn dĩ không nên như vậy mới đúng.
“Vậy nên?”
“Nếu khiến anh không thoải mái, thì tôi có thể xin lỗi. Xin lỗi anh.” Hoắc Minh Tri nói.
Quý Lãng có thể nhìn ra Hoắc Minh Tri đang thành tâm xin lỗi. Nhưng như vậy thì đã sao? Áy náy thì cũng không thể xóa bỏ chuyện đã xảy ra trong quá khứ, hơn nữa người này hôm nay rõ ràng là có chuyện nhờ anh giúp đỡ.
“Anh tìm tôi rốt cuộc là có chuyện gì?” Quý Lãng đột nhiên có chút hiếu kỳ với việc mà anh ta muốn nhờ anh giúp.
“Năm đó anh từng nói, anh viết quyển sách kia là dựa vào suy luận logic. Những năm qua tôi đọc mỗi quyển sách anh viết, thấy được anh miêu tả tính cách con người vô cùng tỉ mỉ chu đáo, là chuyên gia tâm lí phạm tội trời sinh mà có.” Nghiêm túc mà nói thì anh ta là fan truyện của Quý Lãng.
“Có lẽ là tội phạm trời sinh mới đúng.” Quý Lãng tự giễu.
“Chỉ cần anh không phạm tội thì anh không phải là tội phạm.” Hoắc Minh Tri sửa lại.
Quý Lãng cười tỏ ý sao cũng được, cầm ly cà phê trên bàn lên uống một ngụm, chờ Hoắc Minh Tri nói tiếp.
“Hôm nay tôi vừa được điều đến đội cảnh sát hình sự của thành phố Hải, vụ án đầu tiên tiếp nhận chính là ma moi gan. Theo tôi được biết thì sáng sớm hôm nay ma moi gan xuất hiện trước cửa văn phòng của anh, đồng thời theo dõi nhân viên Bắc Phồn của anh. Vì vậy, tôi muốn mượn năng lực logic mạnh mẽ kia của anh...”
“Muốn tôi giúp anh bắt ma moi gan?” Quý Lãng hiểu ra.
“Đúng vậy.”
“Dựa vào cái gì chứ?” Quý Lãng hỏi.
Dựa vào lương tri, dựa vào chính nghĩa, dựa vào việc anh là công dân của thành phố này. Những thứ này đều là lí do cả. Nhưng Hoắc Minh Tri cũng biết, những điều này không thể khiến Quý Lãng thỏa hiệp.