Kịch bản được biên tập sửa xong đã in thành tập đặt ở trên bàn, Quý Lãng lấy ra tập thứ nhất, nhanh chóng lật xem. Đồng thời một tay cầm bút đỏ, khi phát hiện chỗ vấn đề sẽ khoanh tròn mạnh, chỉ chốc lát sau đã khoanh ra một đống lớn.
Thật ra thì đây chỉ là bản thảo đầu tiên của kịch bản, về sau còn phải sửa đổi nhiều lần. Thời đại này công ty bình thường sẽ dùng bản điện tử, chờ đến bản thảo cuối cùng mới có thể in ra, như vậy cũng khá bảo vệ môi trường. Nhưng bởi vì ánh mắt của Quý Lãng mất ngủ lâu không thoải mái, cho nên lúc anh có thể không nhìn về phía màn hình điện tử thì tuyệt đối không nhìn.
Khoảng một tiếng, Quý Lãng đã xem xong hết, lôi ba bản thảo đen mặt ra khỏi văn phòng.
“Sếp đi ra rồi!!”
“Bước chân nặng như vậy, anh em chuẩn bị ăn mắng.”
Trong khu làm việc, hai biên tập đang uống cà phê ‘sống thọ’ đã có thể cảm nhận được tâm trạng của sếp từ tiếng bước chân xuống tầng của anh.
Quý Lãng đi xuống tầng, ánh mắt đầu tiên đã chú ý tới một bóng người nằm ngủ trong khu làm việc.
Viết kịch bản thành thế này cũng không thấy ngại mà đi ngủ?!
“Tiểu Bắc, mau tỉnh dậy, sếp tới.” Đan Tuấn Nghị ngồi sau lưng Bắc Phồn lặng lẽ dùng bút chọc Bắc Phồn đang ngủ say, nhưng không thể đánh thức, chỉ có thể trơ mắt nhìn Quý Lãng đen mặt đi tới trước mặt Bắc Phồn.
Quý Lãng giơ tay lên, đang muốn ném mạnh kịch bản trong tay, chợt hoa mắt, sau đó trong đầu anh hiện lên giấc mơ của Bắc Phồn.
“Đừng ăn gan của tôi, đừng ăn gan của tôi...”
Trong giấc mơ, Bắc Phồn nằm trên một cái giường, người ở trần, đầy máu tươi, một bóng đen không thấy rõ mặt đang cầm một con dao phẫu thuật, cắt cơ thể của cậu ta. Mà mặc dù Bắc Phồn tỉnh táo nhưng không thể nhúc nhích, chỉ có thể yếu ớt nhìn người đó cắt từng dao vào người mình.
“Đau, đau!”
Quý Lãng nhắm mắt lại, lúc mở ra đã rời khỏi giấc mơ, anh nhíu mày nhìn Bắc Phồn nằm trên bàn.
Bắc Phồn chảy mồ hôi đầy đầu đầy mặt, vì hình ảnh trong mơ mà gương mặt đã nhíu lại.
“Tiểu Bắc! Tiểu Bắc!!” Đan Tuấn Nghị thấy Bắc Phồn còn chưa tỉnh, dựa vào chút tình đồng nghiệp cuối cùng, liều chết vỗ mạnh lên vai của Bắc Phồn.
Nhưng mà Bắc Phồn vẫn không phản ứng gì.
“Tiểu Bắc?” Đan Tuấn Nghị nhận ra khác thường, cho dù buồn ngủ thế nào đi nữa, vậy thì kiểu gì cũng nên tỉnh chứ. Anh ta đi tới kéo Bắc Phồn từ trên bàn lên, lúc này mới thấy rõ gương mặt nhợt nhạt của Bắc Phồn: “Tiểu Bắc sao vậy? Có phải bị bệnh không?”
“Sao vậy, sao vậy?” Hai người khác trong phòng làm việc cũng chạy tới.
“Tiểu Bắc bị bệnh rồi? Đậu, cậu ấy nhịn suốt hai đêm, đừng chết đột ngột, tôi gọi xe cứu thương ngay.” Đông Vĩnh Nguyên cầm điện thoại muốn gọi 120.
“Gọi xe cứu thương gì, bệnh viện cách đây có ba cây số, tự chúng ta lái xe đi nhanh hơn.” Đan Tuấn Nghị muốn cõng người lên.
Ngay lúc này, Quý Lãng bỗng nhiên đưa tay, vỗ một cái vào mặt Bắc Phồn.
“Sếp, Tiểu Bắc đã bị bệnh rồi!” Đan Tuấn Nghị sợ hết hồn, sếp nhà mình phát rồ thế nào đi nữa cũng không thể đối xử một nhân viên sắp chết như vậy.
“Tiểu Bắc tỉnh rồi.” Chàng trai Dịch Quan có gương mặt trẻ con luôn đỡ Bắc Phồn bỗng vui mừng hô lên.
Mọi người nhìn sang, lúc này mới phát hiện, Bắc Phồn vừa nãy gọi thế nào cũng không tỉnh đã mở mắt ra.
Đậu má, chẳng lẽ ngủ gật vẫn nhận người? Mình gọi nửa buổi không có phản ứng, sếp vừa gọi đã tỉnh?
Bắc Phồn mở mắt ra theo bản năng hơi ngọ nguậy trước, chờ thấy rõ tình hình trước mắt mới chậm rãi bình tĩnh lại.
“Hóa ra là mơ!” Bắc Phồn đầy vẻ sống sót sau tai nạn.
“Tiểu Bắc, cậu dọa chết chúng tôi rồi, vừa nãy cậu sao thế?” Đan Tuấn Nghị nói.
“Đã bảo cậu chú ý nghỉ ngơi đừng thức đêm nữa.” Đông Vĩnh Nguyên cũng chỉ trích: “Mặc dù tiền quan trọng nhưng mạng sống quan trọng hơn.”
“Nếu cậu không viết xong, tôi có thể giúp cậu viết một số.” Dịch Quan cũng nói.
“Đi, đi bệnh viện kiểm tra xem.” Đan Tuấn Nghị kéo người muốn đi bệnh viện.
“Không cần, tôi chỉ gặp ác mộng, bị ác mộng giữ, không sao.” Bắc Phồn lắc đầu từ chối nói.
“Mơ gì khiến cậu sợ đến như vậy?” Dịch Quan tò mò nói.
“Tôi mơ thấy tên ma biếи ŧɦái moi gan đó, lúc các cậu gọi tôi, tên đó đang moi gan của tôi...” Chỉ nhớ lại tình hình trong mơ, Bắc Phồn cũng cảm thấy gan của mình đang đau, theo bản năng đưa tay che.
“Tinh thần của cậu quá căng thẳng. Mặc dù ma moi gan còn chưa bị bắt, nhưng mục tiêu của tên đó đều là cô gái chừng hai mươi tuổi, một đứa con trai như cậu căng thẳng cái gì? Vả lại, thành phố Hải có mấy chục triệu người đấy, xác suất đến lượt cậu là một phần mấy chục triệu, khó hơn trúng số.” Đan Tuấn Nghị nói.
Vào khoảng nửa tháng trước, thành phố Hải bỗng xảy ra án mạng, một học sinh nữ đại học vừa mới tốt nghiệp bị người ta dùng dao phẫu thuật cắt bụng ở trong phòng trọ, cắt một nửa gan, cuối cùng bởi vì mất máu mà nhiều chết ở bên trong phòng thuê. Trong vòng nửa tháng sau, lại liên tiếp xảy ra hai vụ án giống như đúc. Trong đó có một người sống sót, bởi vì cơ thể có sự kháng cự nhất định với thuốc tê, sau khi ma moi gan rời đi cơ thể có thể nhúc nhích, đã gọi điện báo cảnh sát, giữ được tính mạng.
Sau đó có phóng viên đến bệnh viện phỏng vấn, mọi người mới biết lúc ma moi gan này đang moi gan, làm gây tê cục bộ với người bị hại. Gã ta để người bị hại trơ mắt nhìn gan của mình bị cắt đi một nửa, sau đó sẽ đút gan cho một con mèo hoang mắt đỏ ăn ngay trước mặt người bị hại.
Bản tin vừa ra, thành phố Hải lập tức rơi vào khủng hoảng, đặc biệt là cô gái độc thân sống một mình, cả đêm gặp ác mộng. Đó cũng là nguyên nhân tại sao một tháng trước, Quý Lãng lại mất khống chế dữ dội như vậy.
Nhưng cũng may sau đó, ma biếи ŧɦái moi gan không gây án nữa, dần dần tâm trạng của dân thành phố dịu xuống.
“Hôm trước, một người anh em ở sát vách tôi bị moi gan, còn là tôi báo cảnh sát.” Bắc Phồn run rẩy nói.
“Cái gì?!” Mọi người kinh ngạc: “Không phải đã hơn một tháng không gây án sao?”
“Cảnh sát đó sợ gây khủng hoảng, ép buộc ngăn chặn không cho đưa tin.” Bắc Phồn nói: “Tôi... hôm đó tôi tan ca về nhà, lúc ra thang máy đúng lúc thấy một bóng đen rời đi từ lối phòng cháy chữa cháy, tôi nghi ngờ có thể là ma moi gan.”
“Cái gì?!” Mọi người lại kinh ngạc, Quý Lãng cũng không khỏi nhíu mày.
“Cho nên mấy ngày nay cậu mới không dám về nhà ngủ, cậu sợ ma moi gan đến tìm cậu.” Đông Vĩnh Nguyên nói.
“Ừ.” Bắc Phồn phờ phạc, nói ra ngoại trừ người sống sót, xem như cậu ta là nhân chứng thứ hai rồi.
“Nếu không cậu đến nhà tôi ngủ đi.” Đan Tuấn Nghị nói.
“Không được, tôi ở công ty vô cùng tốt, dù sao gần đây phải đổi kịch bản, buổi tối tôi làm việc, ban ngày ngủ, vô cùng tốt.” Quan trọng nhất chính là, ma moi gan đều đi gây án vào buổi tối.
“Nhưng cậu đã sợ đến như vậy, còn làm việc thế nào?”
“May là nơi này hơi an toàn, đối diện đường xe chạy chính là đại đội cảnh sát.”
Mọi người ngẫm nghĩ cũng phải, ma moi gan không phách lối đến mức tới cửa đại đội cảnh sát gây án.
“Nếu không tôi mua cho cậu mấy vỉ thuốc ngủ, tôi thấy cậu ngủ cũng không nỡ.” Đông Vĩnh Nguyên nói.
“Đừng, uống thuốc ngủ, lỡ gặp ác mộng vẫn chưa tỉnh thì sao?” Bắc Phồn lắc đầu, mặc dù trong mơ là giả, nhưng cũng rất đáng sợ.
“Cũng phải, vừa rồi cậu sợ như vậy, chúng tôi gọi mấy tiếng cũng không tỉnh. Đừng uống thuốc ngủ, trực tiếp tự hù mình chết ở trong giấc mơ.” Đan Tuấn Nghị trêu đùa nói.
“Cậu nói bậy gì đấy, nào có ai nằm mơ hù chết mình.” Dịch Quan tức giận nói.
Đông Vĩnh Nguyên bên cạnh nghe câu này, theo bản năng nhìn Quý Lãng.
“Xin hỏi, Quý Lãng làm việc ở đây sao?” Lúc này một giọng nữ dịu dàng êm tai bỗng vang lên ở trong phòng, mọi người đang thảo luận cảnh trong mơ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp mặc quần áo dân tộc, chải bím tóc quai chèo đi quẹo vào từ sau tấm bình phong.
Lúc mọi người thấy Vu Miểu Miểu, tất nhiên Vu Miểu Miểu cũng nhìn thấy Quý Lãng trong đám người, lập tức cong mi mắt, ngọt ngào gọi một tiếng: “Tướng công, tôi mua xong đồ rồi.”
Tướng công!
Bốn người con trai trừ Quý Lãng lập tức nghi ngờ nhìn ba người còn lại, đậu xanh, các cậu ai giấu anh em yêu đương rồi?
Lúc này trong ánh mắt khó tin của bốn người, Quý Lãng lên tiếng nói: “Mua gì, trở về nhanh vậy?”
“Mua dép và cả đồ lót.” Vu Miểu Miểu vui vẻ giơ túi đồ đã mua trong tay lên.
Đồ... Đồ lót!
Quý Lãng bị lời nói có vấn đề của Vu Miểu Miểu làm đen mặt囧, anh kéo cánh tay đang giơ lên của cô gái xuống, sau đó hung dữ trừng bốn nhân viên nhìn chằm chằm Vu Miểu Miểu.
“Chào mọi người.” Vu Miểu Miểu không hề nhận ra, nhìn thẳng bốn anh đẹp trai xa lạ sững sờ nhìn chằm chằm mình, nhiệt tình chào hỏi: “Các anh là đồng nghiệp của Quý Lãng sao?”
“... Phải, phải phải.” Mọi người nói lắp mới lấy lại tinh thần.
“Lên tầng với tôi.” Rõ ràng Quý Lãng không muốn giới thiệu nhiều, kéo Vu Miểu Miểu muốn lên tầng.
“Chờ chút.” Vu Miểu Miểu nhét túi đồ đã mua vào trong tay Quý Lãng, sau đó nhìn chằm chằm Bắc Phồn một lúc: “Nhìn vẻ mặt của anh rất tệ, có phải gặp ác mộng không?”
“Bà chủ, con mắt của chị tinh tường như đuốc.” Đan Tuấn Nghị khen.
Quý Lãng lại nhướng mày, sắc mặt của người bình thường không tốt chắc sẽ đoán có phải đối phương bị bệnh không, nào lại hỏi có phải gặp ác mộng không.
Vu Miểu Miểu vừa nghe thật sự là gặp ác mộng, sau đó lấy ra một búp bê vải lớn bằng bàn tay từ trong túi đeo dân tộc vắt chéo bên hông, đưa cho Bắc Phồn: “Tặng anh cái này.”
“Cảm ơn, đây là gì?” Bắc Phồn hỏi theo bản năng.
“Búp bê mơ đẹp, có thể để anh cách xa ác mộng.”
Vu Miểu Miểu vừa dứt lời, tầm mắt của mọi người lập tức cùng nhìn lên búp bê, nhưng trừ Quý Lãng và Đông Vĩnh Nguyên ra, trong mắt người khác phần lớn là không tin.
“Cảm ơn, tôi đang cần một thứ như này.” Cho dù an ủi trong lòng, Bắc Phồn cũng rất cảm động.
“Bốp!” Lúc này một quyển kịch bản từ trên trời hạ xuống, đập trước mắt Bắc Phồn.
“Đây là kịch bản cậu nhịn suốt hai đêm để viết, đúng là một đống phân chó, cậu xứng đáng với một xấp giấy cậu lãng phí không?” Quý Lãng mắng.
“Tôi... tôi sửa ngay.” Bắc Phồn run rẩy cầm kịch bản lên.
Trong mơ có ma moi gan, hiện thực có sếp, thật là đời người khó khăn.
“Bây giờ đầu óc của cậu còn có thể sửa sao? Muốn tiếp tục sản xuất một đống phân chó cho tôi?!”
Bắc Phồn nắm thật chặt búp bê, không dám nhìn Quý Lãng.
“Ngày mai đưa tôi!” Quý Lãng ghét bỏ nói.
Bắc Phồn lập tức xúc động rơi nước mắt: “Cảm ơn sếp.”
Ba người khác thấy tình hình không ổn, lập tức muốn trốn!
“Còn có hai các cậu.” Quý Lãng gọi Đan Tuấn Nghị và Dịch Quan đang lén chạy.
Hai người nhìn nhau, nhắm mắt cắn răng, quay đầu nhanh chóng lấy lại kịch bản từ trong tay Quý Lãng, không đợi Quý Lãng nói, hai miệng đồng thanh bảo: “Sếp, nhất định tôi sẽ sửa tốt trước ngày mai.”
“Ngày mai? Đầu óc của các cậu cũng ngủ hồ đồ rồi?” Quý Lãng hừ lạnh.
“Sửa ngay bây giờ!” Hai người chạy về chỗ ngồi, mở kịch bản lập tức sửa.
Quý Lãng mắng người xong, quay đầu lại nhìn Đông Vĩnh Nguyên, nhận ra không có gì để mắng, bèn kéo Vu Miểu Miểu đã trợn mắt há hốc mồm đi lên tầng.
Đông Vĩnh Nguyên tránh được một kiếp gục xuống bàn hít thở liên tục, thật sự suýt hù chết anh ta, may mà anh ta không phải biên tập.