Phượng Lễ

Chương 12: Chơi đùa

Editor: Sakura Trang

Cũng không phải là không thích, cuối cùng y cũng đều có thể được kɧoáı ©ảʍ cực hạn, nhưng gần đây y có lúc cảm giác có chút mệt mỏi, từ thể xác đến tinh thần đều có chút mệt mỏi, thân thể vốn là hết sức nhạy cảm đối với chuyện làʍ t̠ìиɦ cũng không quá nhiệt tình.

Cẩn Thư gả cho Lạc Minh Lâm đã hơn ba tháng, lúc Lạc Minh Lâm ở trong phủ y liền chuyên tâm hầu hạ, lúc Lạc Minh Lâm không ở trong phủ y liền tự học kỹ xảo hầu hạ. Cuộc sống trôi qua bình tĩnh mà an tâm, trong phủ thỉnh thoảng có một ít chuyện cần thiếu quân như y xử lý cũng không khó giải quyết, tóm lại, mỗi chuyện đều tốt đẹp hơn so với nhưng gì y nghĩ trước khi thành hôn, trừ Lạc Minh Lâm thủ đoạn trêu đùa y của Lạc Minh Lâm càng ngày càng phong phú.

Hôm nay sau giờ ngọ Lạc Minh Lâm không có lại ra cửa, có một ít sổ sách muốn kiểm tra. Trong phòng ngủ của bọn họ cũng có án thư và bút mực, hắn suy nghĩ mấy ngày nay đều không ở cùng một chỗ với tiểu quân, cho nên hắn dứt khoát liền ở trong phòng xử lý.

Hôm nay, Lạc Minh Lâm ngồi ở trước án thư so sổ sách, Cẩn Thư quỳ xuống trước án thư dùng miệng hầu hạ hắn.

Bởi vì mấy ngày nay Lạc Minh Lâm ra cửa đều rất sớm, Cẩn Thư đã mấy ngày không có dậy sớm hầu hạ qua, mỗi ngày chẳng qua là đi giới thất chép một lần thị giới. Mỗi ngày đều hầu hạ đột nhiên ngừng vài ngày như vậy, Cẩn Thư có chút không có thói quen. Y nghĩ dương v*t của phu chủ ở trong miệng của y từng chút phồng lớn, nhét tràn đầy vào miệng của y, y chỉ có thể bị buộc mở ra cổ họng, để cho vật lớn ra vào trong thực quản, cho đến cuối cùng đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào trong bụng của y. Mặc dù dùng miệng hầu hạ cũng không phải là một chuyện có thể để cho y lấy được kɧoáı ©ảʍ, nhưng đối với Cẩn Thư mà nói, vì phu chủ của y phục vụ vốn là có thể cho y mang đến cảm giác thành tựu cực lớn. Huống chi chỉ cần là loại tiếp xúc thân mật trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, sẽ để cho Cẩn Thư cảm giác hết sức an tâm.

Cho nên Cẩn Thư nhìn Lạc Minh Lâm có chút bận rộn, tự đưa ra muốn dùng miệng hầu hạ, y cũng muốn dùng phương thức của mình để cho Lạc Minh Lâm buông lỏng.

Bây giờ Cẩn Thư đang cả người trần trụi quỳ xuống trên đệm mềm quỳ xuống y tiểu qua, trên ngọc hành cắm trâm hành mang dạ minh châu kia, trong miệng ngậm dương v*t của Lạc Minh Lâm.

Y suy nghĩ Lạc Minh Lâm bận rộn, không muốn quấy rầy hắn, liền vẫn không có làm quá kịch liệt, chẳng qua là đem dương v*t ngậm ở trong miệng. Lạc Minh Lâm vẫn chưa có hoàn toàn cương lên, Cẩn Thư ngậm đầu từ từ mυ'ŧ, mỗi mυ'ŧ mấy cái liền nôn dương v*t từ trong miệng ra, đổi lại đầu lưỡi dọc theo thân trụ từ từ liếʍ. Toàn bộ dương v*t đều bị y liếʍ ướt nhẹp. Cách mỗi một hồi, y liền ngậm hơi sâu một ít, dùng cổ họng mềm mại để lên từ từ cọ sát, cảm thấy dương v*t trong miệng hơi trở nên lớn liền phun ra ngậm lại lần nữa.

Cẩn Thư cảm thấy như vậy cũng rất tốt, hai người yên lặng không tiếng động, phu chủ đem nơi trọng yếu của nam nhân để cho y nắm trong tay, y có thể dựa theo sở thích của mình đùa bỡn, trong miệng mũi đều là mùi vị của phu chủ, chơi đến hứng khởi còn dùng răng nhẹ nhàng dọc theo thân cắn đến gốc.

Lạc Minh Lâm cảm thấy hạ thân mình bị một cái miệng nhỏ ấm áp ướŧ áŧ bọc lấy, lỗ nhỏ đằng trước bị cái lưỡi mềm mại chui vào liếʍ láp, ngay cả tinh hoàn cũng được chăm sóc rất tốt. Mặc dù không chủ động làm như bình thường, để y tự dùng miệng chơi đùa nên du͙© vọиɠ không lên nhanh, nhưng cũng hết sức hưởng thụ. Hắn nhìn Cẩn Thư chơi thật cao hứng, tự mình cũng hết sức thoải mái, dứt khoát mặc y, chuyên tâm nhìn sổ sách.

Nhìn một cái chính là hai giờ, trong lúc này Cẩn Thư cũng không quấy rầy, chờ hắn nhìn xong sổ sách, phát hiện sắc trời đã tối xuống. Tiểu quân của hắn vẫn quỳ bên dưới, hai tay ôm lấy bắp chân y, há miệng còn ngậm dương v*t của hắn liếʍ mυ'ŧ, nhưng mà đầu đã nghiêng một bên, đã dựa vào bắp đùi của hắn ngủ, nước miếng trong miệng đã chảy tới trên đất.

Lạc Minh Lâm nhìn cảm thấy buồn cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt của Cẩn Thư, kêu hắn: “Tiểu quân, tỉnh lại đi.”

“Ngô…” Cẩn Thư dụi mắt một cái, khạc ra vật lớn trong miệng, nhìn Lạc Minh Lâm nức nở kêu: “Phu chủ…”

“Không phải muốn phục vụ phu chủ sao? Làm sao ngủ rồi.”

Cẩn Thư dần tỉnh táo lại, thấy rõ tình trạng trước mặt, có chút đỏ mặt, mới vừa rồi y nằm mơ thấy mình đang ngậm một cột đá, liếʍ rất lâu đều không nhỏ đi…

“Tiểu quân làm nốt chuyện đi.” Lạc Minh Lâm dứt lời liền đem dương v*t của mình cắm vào trong miệng của Cẩn Thư.

Lần này do hắn chủ đạo, nhanh chóng ở trong miệng Cẩn Thư đυ.ng vào. Cẩn Thư cố gắng ngẩng đầu, buông lỏng cổ họng, để cho Lạc Minh Lâm có thể hoàn toàn cắm vào, đầu lưỡi hết sức phối hợp Lạc Minh Lâm cắm vào rút ra.

Tốc độ Lạc Minh Lâm rút ra cắm vào càng lúc càng nhanh, Cẩn Thư cũng cảm nhận được cự vật trong miệng càng ngày càng lớn, đột nhiên dương v*t giật một cái, Lạc Minh Lâm hơi lùi bên ngoài một ít. Cẩn Thư biết đây là phu chủ sắp đến, y phối hợp Lạc Minh Lâm, ngậm vào trong miệng đến tận gốc, sau đó một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ra trong miệng y.

Cẩn Thư nuốt xuống tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong miệng, lại dùng miệng để dọn dẹp cho Lạc Minh Lâm.

Du͙© vọиɠ của Lạc Minh Lâm được giải thoát, cảm giác trống không mấy ngày nay của Cẩn Thư cũng lấy được thỏa mãn, hai người đều cảm thấy hết sức tận hứng.

Vào lúc này Lạc Minh Lâm hết bận, bây giờ phải suy nghĩ một chút xem nên cùng tiểu quân của hắn chơi trò gì cho vui đây.

Hơi suy tư một chút, hắn đứng dậy đi đến trong ngăn kéo để thúc cụ cầm mấy thứ đạo cụ ra, sau đó ngồi vào trên giường gỗ Cẩn Thư ngủ trưa, vẫy vẫy tay với Cẩn Thư: “Tiểu quân tới, quỳ bên này. Hôm nay chúng ta chơi chút đặc biệt.”

Cẩn Thư nghe đặc biệt, trong lòng lại có chút giãy giụa. Mỗi lần chơi trò chơi mới cuối cùng y đều rất thảm, dĩ nhiên cũng rất thoải mái…

Nhìn tiểu quân quỳ xuống trước mặt, không biết là có phải ảo giác hay không, Lạc Minh Lâm cảm thấy gần đây hai vυ' của Cẩn Thư hơi lớn một chút, một cái tay nắm lấy có thể hơi nắm lên một chút thịt.

Hắn kéo nhũ vòng của Cẩn Thư, nhìn đầu v* trở nên vừa đỏ vừa sưng, ngay sau đó lại đưa tay bóp một hồi thịt vυ', trong bụng cảm khái nếu như chờ tiểu quân sau này căng sữa, vậy sẽ càng lớn càng mềm mại, bóp vào cảm giác nhất định tốt hơn, nói không chừng sẽ còn một bên phun sữa một bên lên cao triều.

Cẩn Thư bị bóp bắt đầu phản ứng, theo tay của Lạc Minh Lâm ưỡn cao hai vυ', mỗi lần Lạc Minh Lâm chạm đều mang một dòng nhiệt hướng dưới hạ thân. Nhưng mà ngay tại Cẩn Thư dần dần đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ bị bóp vũ thì, Lạc Minh Lâm cũng không tiếp tục nữa.

Hắn cầm lên hai cái vòng tròn nhỏ lớn chừng bàn tay, xung quanh xuyên dây nhỏ, vừa vặn có thể treo ngược lên từ bên trên. Lạc Minh Lâm đem hai cái khay phân ra treo ở hai bên trên nhũ vòng của Cẩn Thư, lại cầm khăn vải che mắt y.

Cẩn Thư cảm thấy cái khay kết hợp với dây buộc trên nhũ vòng, như tạo thành hình cái cân vậy. Y phỏng đoán, phu chủ là muốn y thành một khí cụ, đặt thứ gì ở bên trên?

Cẩn Thư cố gắng phát huy trí tưởng tượng của mình, suy đoán tâm tư sâu không lường được của phu chủ, sau đó liền nghe thấy giọng của Lạc Minh Lâm: “Tiểu quân, chúng ta tới chơi cái trò chơi. Ta để quả cân một lạng ở cái khay bên trái, coi như làm tiêu chuẩn đo lường cho ngươi. Sau đó để một quả cân không biết trọng lượng ở bên phải, ngươi tới đoán cân nặng. Nếu là đoán bằng trọng lượng thực tế, ta liền quất vυ' bên trái của ngươi, nếu như nhẹ hơn so với thực tế, ta liền quất vυ' bên phải ngươi. Cho đến đã đoán đúng, chúng ta đổi quả cân khác.

Cẩn Thư che ánh mắt, lần nữa đối với trí tưởng tượng của phu chủ xem thế là đủ rồi. Cái trò chơi này, cho dù đoán như thế nào đều phải chịu bị véo, đoán trúng còn phải đổi quả cân khác.

Y cảm thấy cần phải hỏi rõ ràng, “Phu chủ, ta… Muốn tổng cộng đoán mấy quả?”

Lạc Minh Lâm nhẹ giọng cười một tiếng, “Khụ, tiểu quân, hôm nay lúc nào hai vυ' ngươi ta nhìn hài lòng, chúng ta liền kết thúc.”

Cho nên, phu chủ chỉ là muốn véo y cho thoả thích đúng không? Cẩn Thư cảm thấy trực tiếp tới một trận roi nhũ thống khoái càng làm cho y thoải mái một chút. Không giống bây giờ che ánh mắt không biết roi sẽ quất bên nào.

Lạc Minh Lâm đặt quả cân bên trái cho y xong, “Tiểu quân, ngươi tự cảm thụ một chút, đây là hai lạng, một hồi ngươi liền dựa theo cái này đoán.”

Y tiện tay lại cầm hai quả cân nhỏ để ở trên khay treo đầu v* bên phải.

“Tiểu quân, cái này là bao nhiêu?”

Cẩn Thư cẩn thận cảm thụ sức nặng trước ngực, cảm thấy hơi nặng so với bên trái, mang điểm không xác định, mở miệng nói: “Một lạng hai hoa?”

Mới vừa nói xong, hắn liền nghe thấy roi da mang theo một trận gió, sau đó liền rơi vào trên đầu v* bên phải. Thịt vυ' búng một cái, mâm trước ngực kịch liệt đung đưa kéo theo đầu v* lôi kéo mạnh hơn, thân thể của y cũng theo roi chấn động một cái, bịt mắt để cho cảm giác càng nhạy cảm hơn, cân trong mâm cũng đi theo giật giật, khó khăn lắm không có rơi ra.

“Tiểu quân, ngươi đừng làm cân rơi ra, trên khay đầu v* bên trái sẽ lại thêm một quả cân nữa đó. Cuối cùng nếu là kéo hỏng rồi ta sẽ không để ý đâu.”

Cẩn Thư chỉ đành phải nâng tinh thần đi vừa đề phòng roi quất, vừa còn cẩn thận cảm thụ sức nặng trước ngực.

“Một lạng ba hoa?”

Lần này không có roi quất tới, chỉ nghe Lạc Minh Lâm nói: “Một quả sáu hoa, một quả bảy hoa, chúng ta đổi quả khác.”

Lần này Lạc Minh Lâm thả ba quả cân, Cẩn Thư cảm thấy đầu v* bên phải trĩu hẳn xuống, đây phải nặng hơn một lạng rất nhiều.

“Ngô, ba lạng?”

Một roi lại mang tiếng gió quất vào trên đầu v* bên phải của y.

“Ba lạng năm hoa?”

Lại là quất vào trên đầu v* bên phải.

“Bốn lạng?”

Lần này, roi rơi vào đầu v* bên trái.

Cẩn Thư suy nghĩ, vậy thì còn có ba lạng sáu hoa, ba lạng bảy hoa, ba lạng tám hoa, ba lạng chín hoa có thể đoán.

“Ba lạng tám hoa?”

Roi lần nữa quất vào trên đầu v* bên trái.

“Ba lạng bảy hoa?”

Lần này Lạc Minh Lâm lên tiếng, “Đây là một quả cân hai lạng, một cái năm hoa, một cái hai hoa, cộng ba lạng bảy hoa.”

Lạc Minh Lâm lại quả cân khác.

Cái trò chơi này bọn họ chơi rất lâu, hai vυ' của Cẩn Thư giăng đầy vết roi màu đỏ nhạt, nhìn lại lớn mấy phần so với ban đầu.

Cuối cùng, Lạc Minh Lâm cầm một vật nhỏ, đặt ở trên vυ' bên phải của Cẩn Thư.

“Ba lạng sáu hoa?” Lạc Minh Lâm một roi quất vào trên vυ' bên trái.

“Ba lạng hai hoa?” Roi quất vào trên vυ' bên phải.

“Ba lạng bốn hoa?” Roi quất lên trên vυ' bên trái.

“Ba lạng ba hoa?” Roi lại một lần nữa quất lên trên vυ' bên phải.

“…” Y không biết phải đoán tiếp như thế nào, “Phu chủ…”

“Tiểu quân, không bằng ngươi tới đoán một chút đây là cái gì, lần này không có để cân.”

Cẩn Thư cẩn thận suy nghĩ, vật này sẽ không quá lớn, hơn nữa tất nhiên là y biết, hơn nữa sức nặng này, “Là… Con dấu sao?”

Lạc Minh Lâm sờ đầu của Cẩn Thư một cái, “Tiểu quân thật là lợi hại, cái này là hôm nay khen thưởng ngươi.”

Hắn tháo vải bịt mắt cho Cẩn Thư, lại tháo khay ra, kéo Cẩn Thư đến trên tháp. Nhân lúc Cẩn Thư còn không phản ứng kịp, một ngón tay liền đưa vào hậu huyệt của Cẩn Thư.

“… Ừ… Phu chủ…”

Lạc Minh Lâm đem con dấu Mật Minh thạch nhỏ nhét vào trong hậu huyệt của Cẩn Thư, sau đó lật Cẩn Thư lại, một cái động thân, đi vào hoa huy*t của Cẩn Thư.

Cẩn Thư bị cắm cả người run rẩy, bên ngoài trời đã tối xuống, hai người trong phòng còn chưa thắp đèn, chỉ có dạ minh châu to bằng quả nho trên ngọc hành theo vật trong cơ thể lắc lư, chiếu sáng một vùng nhỏ.

Lạc Minh Lâm lần lượt dùng cự vật phá vỡ tử ©υиɠ, đi sâu vào bên trong tử ©υиɠ của Cẩn Thư. Cẩn Thư cảm thấy mình tựa như một chiếc thuyền nhỏ bị nứt vỡ, ở trên mặt nước chìm chìm nổi nổi, miếng nứt vỡ càng ngày càng lớn, nước bên trong thuyền càng ngày càng nhiều, cho đến lại cũng không chịu nổi đánh vào, mật dịch trong tử ©υиɠ phun ra ngoài, quả cầu nhỏ Mật Minh thạch trong nháy mắt bắt đầu chấn động, con dấu trong hậu huyệt bị hấp dẫn, cũng bắt đầu chấn động. Bên trong thân thể rung động để cho Cẩn Thư từ đầu đến cuối quanh quẩn ở trong đỉnh cao triều, từng đợt lại từng đợt sóng lớn vỗ chiếc thuyền nhỏ này của y, cự vật vẫn ra ra vào vào hoa huy*t.

Không biết qua bao lâu, một dòng nhiệt nóng bắn nhanh ở chỗ sâu nhất trong thân thể y, trâm hành đằng trước theo đó bị rút ra, Cẩn Thư thét lên đạt tới cao triều lần ba.

Sau đó Cẩn Thư liền hoàn toàn không có ý thức, hôn mê bất tỉnh. Lạc Minh Lâm hơi nhíu mày, của của y gần đây thật giống như tinh thần không tốt lắm, rõ ràng đã ngủ trưa, lúc hầu miệng lại ngủ quên, mặc dù cũng đã cao triều hai lần trước đó, nhưng bình thường cũng không đến nỗi ngất đi. Hắn nghĩ, mời đại phu đến khám cho tiểu quân một chút, có gì điều chỉnh một chút