Phượng Lễ

Chương 8: Tử hình và hiến tế

Editor: Sakura Trang

Lạc Minh Lâm lấy chìa khóa cởi đai trinh tiết của y ra, lấy cả vòng âm đ*o xuống. Dây xích đai trinh tiết bị Cẩn Thư ngậm cả ngày, bây giờ dính đầy nước bọt, dưới ánh nến chiếu tỏa sáng lấp lánh.

Cẩn Thư cảm thấy mình tựa như là quả đường được đựng trong túi, đang được Lạc Minh Lâm cởi ra để hưởng dụng.

Lạc Minh Lâm nói: “Tiểu quân, cởi y phục cho ta.”

Cẩn Thư bò dậy từ trên giường, quỳ xuống trước mặt Lạc Minh Lâm, giúp hắn cởi vạt áo, lại từng lớp từng lớp cởi hết từng tầng của hỉ phục trên thân thể hắn ra.

Đây cũng là quả đường của y, Cẩn Thư sờ bắp thịt dưới tay, trong lòng lặng lẽ nói.

Cho đến cả người Lạc Minh Lâm cũng trần trụi, ngọc hành đang ngẩng cao, nhắm thẳng vào Cẩn Thư, để cho người căn bản không cách nào khinh thường. Mặc dù xem qua rất nhiều lần, Cẩn Thư vẫn cảm thấy cảm thấy khϊếp sợ, đến tột cùng là làm sao mới có thể lớn như vậy…

“Tiểu quân, ngươi sờ như vậy, thánh nhân cũng không nhịn được.”

“Ngươi xem nó cũng thích ngươi vô cùng đó!”

Hơi Cẩn Thư hơi đỏ, ngơ ngác sờ soạng một cái, hoa huy*t đã bắt đầu rỉ ra nước, “Phu chủ… Muốn ta hầu hạ sao?”

Lạc Minh Lâm thấp giọng cười một tiếng, đưa tay sờ vết roi sau lưng Cẩn Thư, “Còn đau không?”

Nhẹ khẽ gật đầu: “Đau.”

“Hôm nay không thể bôi thuốc cho ngươi, ngươi lại chịu đựng một đêm.”

“Vâng.” Quy củ này Cẩn Thư cũng biết.

Lạc Minh Lâm lại sờ hạ thể của Cẩn Thư, “Tiểu quân đã ướt như vậy ư!” Nói xong hắn lại thăm dò vào vườn hoa bí mật chưa bao giờ đặt chân kia. Hoa khép thật chặt, chỗ này trước khi khai bao giống như là một nơi chết vậy, đối với tìиɧ ɖu͙© cũng sẽ không có phản ứng, nhưng mà một khi bị dương v*t xuyên qua, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào bên trong dũng đạo, chỗ này giống như đất đai được tẩm bổ vậy, nhanh chóng khôi phục sinh cơ. Theo số lần hoan ái tăng nhiều, chỗ này càng ngày sẽ càng nhạy cảm, biến thành nơi thích hợp nhất để dương v*t tiến vào, hơn nữa dựng dục hậu đại.

Lạc Minh Lâm nắm một cái của của Cẩn Thư, trêu đùa nhũ vòng, một cái tay khác đùa bỡn chuông nhỏ trên âm đế.

“Ừ… Phu chủ…” Cẩn Thư nhỏ giọng rêи ɾỉ, hai nơi điểm nhạy cảm đồng thời bị đùa bỡn để cho y cảm thấy quả cầu nhỏ trong hậu huyệt lại lớn hơn.

“A! … Hắc…” Lạc Minh Lâm dùng sức bóp một cái đầu v* nhỏ, Cẩn Thư theo phản xạ ưỡn ngực về phía trước, không biết là muốn theo hành hạ như vậy được giải thoát hay là vẫn là muốn để cho Lạc Minh Lâm đùa bỡn nhiều hơn.

Y cảm thấy đầu v* bên kia trống không khó chịu.

Lúc này Cẩn Thư quỳ ngồi ở trên người Lạc Minh Lâm, giống như hiến tế vậy lộ ra cổ đeo vòng, khó chịu giãy giụa thân thể.

“Phu chủ… Phu chủ!” Cẩn Thư lại ưỡn ưỡn về phía trước, có chút vội vàng khi nhìn thấy Lạc Minh Lâm không có phản ứng.

“Muốn cái gì tự mình nói.”

“Bên kia… Phu chủ… Mời người… Bóp bóp bên kia…”

“Bên kia cái gì?”

“đầu v* bên kia, người cũng yêu thương bên kia bên kia…”

Cẩn Thư cảm thấy trên mặt nóng nóng, bản thân y cũng không biết là bị du͙© vọиɠ thiêu đốt hay là xấu hổ bởi lời của mình. Y chỉ cảm thấy tay của Lạc Minh Lâm trực tiếp nắm được linh hồn của y, một hồi kéo đầu v* của y, một hồi kéo lấy âm đế.

Lạc Minh Lâm thỏa mãn nguyện vọng của Cẩn Thư, đổi sang nắn bóp đầu v* bên kia.

“Ừ… A cáp, phu chủ… Thật thoải mái…”

“Nặng, nặng một chút…”

Lạc Minh Lâm nhìn đôi môi của Cẩn Thư trước mặt đóng đóng mở mở, nhỏ giọng rêи ɾỉ, và phía dưới vang thành một chuỗi tiếng chuông kết hợp với nhau, hắn cảm thấy mình đã bị hấp dẫn cực lớn.

Hắn cũng không cần nhịn nữa, trời mới biết mỗi lần hắn nhìn thấy Cẩn Thư lộ ra loại dáng vẻ yếu ớt đầy hấp dẫn này làm sao giữ được tỉnh táo.

Hắn kéo Cẩn Thư lại gần dùng miệng ngăn chặn tiếng rêи ɾỉ của y. Cẩn Thư cảm nhận được hai mảnh môi mỏng bị ngậm, mỗi một chỗ trong miệng đều bị Lạc Minh Lâm liếʍ tỉ mỉ, sau đó còn dùng răng cọ cọ trên bờ môi của y. Hắn nhắm mắt cảm thụ hết thảy các thứ này.

Y muốn đáp lại một chút phu chủ của y, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi của mình mình thăm dò.

Lạc Minh Lâm cảm nhận được đáp lại của y, ngay sau đó càng chủ động, hai đầu lưỡi truy đuổi lẫn nhau phát ra tiếng nước chảy chậc chậc.

Cẩn Thư trong nụ hôn sâu như vậy quên mất hô hấp thế nào, cả người cũng chóng mặt lơ lửng, y cảm thấy ánh sáng trước mắt chợt lóe, quả cầu nhỏ trong hậu huyệt nhanh chóng phồng lên một vòng lớn, ngọc hành cũng run lên một cái bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, cuối cùng chỉ dựa vào hôn môi, phía trước và phía sau đồng thời đạt tới cao triều.

Lạc Minh Lâm buông Cẩn Thư ra, cảm thấy trên chân mình bị d*m thủy do hậu huyệt Cẩn Thư nặn ra làm ướt một mảng lớn, nơi bụng cũng bị bắn một đống tϊиɧ ɖϊ©h͙, nhất thời dương v*t lại lớn mấy lần.

“Tiểu quân, thích không?” Lạc Minh Lâm hỏi.

Cẩn Thư cảm thấy ánh sáng trước mắt còn không có tan đi, “Phu chủ, thật là giỏi, A Cẩn thật thích.”

“Đây là đêm động phòng của chúng ta, còn có chuyện thoải mái hơn nữa.” Lạc Minh Lâm dùng một ngón tay cường ngạnh dò vào hoa huy*t của Cẩn Thư, mặc dù lối vào hết sức chật hẹp, nhưng xông phá trùng trùng trở ngại bên trong có một phen động tiên khác. Nhẹ nhàng thịt mềm hút thật chặc ngón tay, hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng cạo một cái vách tường bên trong, tầng thịt mềm lập tức rụt một cái, sau đó lại tựa như dò xét bọc lấy, hơn nữa rịn ra một tia mật dịch. Đi sâu vào trong một chút, hắn cảm thấy trở ngại, đây là màng xử tử của Cẩn Thư.

Lần đầu tiên Cẩn Thư bị tiến vào chỗ này, cho dù là một ngón tay cũng để cho y bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ to lớn, ngón tay bên trong mỗi khi động một cái, ngọc hành phía trước liền theo nhảy lên một lần, y cũng không biết là muốn bắn tinh hay là đi tiểu, cảm thấy cả người mình đã không tự khống chế được, hoàn toàn nắm ở trong tay người trước mặt. Y thậm chí chỉ dùng một ngón tay cũng để cho mình nổi điên. Y nghĩ một hồi thứ đồ đó đi vào, y có thể sẽ trực tiếp tiểu ra, y có thể bị cái vật kia cắm chết hay không.

Lạc Minh Lâm rút ngón tay ra, ôn nhu nhìn Cẩn Thư của hắn, “Tiểu quân, ngươi biết nên làm như thế nào chứ.”

Cho dù sắp nổi điên cũng tốt, hoặc là sẽ bị đâm chết ở trên giường, y cảm thấy cả đời y không rời xa được phu chủ của y, huống chi đây cũng là thời khắc y mong đợi đã lâu.

Y từ từ nằm ở trên giường, cong hai chân dùng hai tay ôm lấy, nước mắt lã chã nhìn Lạc Minh Lâm, nói: “Phu chủ, mời người sử dụng tiểu mật huyệt của A Cẩn.”

Lạc Minh Lâm túm hai chân Cẩn Thư Cẩn Thư, ưỡn cự kiếm dương v*t, trực tiếp đâm vào.

Cẩn Thư cảm thấy giữa hai chân mình bị bổ ra.

Nhưng sự thực Lạc Minh Lâm chỉ có đi vào một chút đầu, chẳng qua là hoa huy*t của Cẩn Thư quá chặc. Trước chỉ trải qua một ngón tay mở rộng, so với dương v*t của của Lạc Minh Lâm mà nói, cái này không khác nào như muối bỏ biển.

Cẩn Thư đau đến sắp hôn mê, nhưng đồng thời loại đau đớn này lại hạ một cái kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh để cho y giữ tỉnh táo. Ngọc hành đằng trước đã mềm xuống, y muốn hét to lại ngay cả sức lực kêu cũng không có, chỉ có thể há hốc miệng thở dốc. Nước mắt mồ hôi trên mặt trộn lẫn vào nhau.

Lạc Minh Lâm nhìn có chút đau lòng, nhưng xúc cảm nơi hạ thân để cho hắn bị đầu độc càng nhiều hơn, miệng huyệt cắn rất chặt có chút không thoải mái, nhưng đã đi vào bên trong một chút nhưng tựa như đi vào tiên cảnh, bên trong huyệt giống như dài vô số miệng hút nhỏ, từng chút mυ'ŧ lấy dương v*t của hắn, mỗi lần hít một hơi, liền khóc sụt sùi tiết ra một chút mật dịch. Trong ngoài tương phản hình thành so sánh mãnh liệt, nếu như đi vào hết, sẽ thoải mái bao nhiêu.

“Phu chủ… Phu chủ…”

“Phu chủ…”

Cẩn Thư lăn qua lộn lại nhỏ giọng kêu Lạc Minh Lâm, thần chí đã đau đến không quá tỉnh táo, theo bản năng kêu cái tên này.

Lạc Minh Lâm cúi người hôn Cẩn Thư, Cẩn Thư không phản ứng gì, Lạc Minh Lâm liền giữ tư thế hôn như này một hồi, để cho Cẩn Thư thích ứng một chút.

Thật ra thì hoa huy*t của song tính co dãn cực tốt, xử tử bị tiến vào trực tiếp như vậy cũng sẽ không bị thương, dẫu sao chỗ này ngày sau còn phải sinh dục hài tử của bọn họ. Nhưng sau thành thân luôn là muốn đau một lần, huống chi đêm động phòng Cẩn Thư cũng sẽ không muốn để lại bất cứ tiếc nuối nào. Hôm nay nếu như dừng lại, sau này sớm muộn vẫn còn phải đau một lần nữa.

Lạc Minh Lâm tiếp tục chạy thật nhanh vào bên trong, chậm rãi kiên định.

“A…” Cẩn Thư bắt đầu giãy giụa kịch liệt và thét chói tai.

Lạc Minh Lâm Lạc Minh Lâm đè lại thân thể của y, một bên hôn một bên dụ dỗ: “Tiểu quân, để cho ta đi vào.”

Cẩn Thư thật giống như cái gì cũng không có nghe, chẳng qua là kêu: “Phu chủ… Phu chủ, ta đau… Đau…”

“Phu chủ, đau…”

Thẳng đến xông phá một tầng bình phong che chở, máu tươi chảy ra ngoài.

Có máu tươi bôi trơn, Lạc Minh Lâm hơi lùi lại, ngay sau đó lại đi sâu vào trong.

Lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, bên trong hoa huy*t tự bài tiết ra đầy đủ hoa dịch, để cho bên trong được bôi trơn hơn.

Lạc Minh Lâm cảm thấy mình rút ra cắm vào hơi thông thuận một chút, Cẩn Thư giãy giụa cũng không kịch liệt như trước, nghe Cẩn Thư đang nhỏ giọng rêи ɾỉ cái gì, hắn xề gần cẩn thận nghe một chút, hắn nghe được Cẩn Thư nói:

“Phu chủ, đi vào đi… A Cẩn… A Cẩn muốn phu chủ…”

Y cho là trận làʍ t̠ìиɦ này coi như là một phương diện tử hình của hắn đối với A Cẩn, kết quả lại là tự nguyện hiến tế.

Lạc Minh Lâm cảm thấy hắn so với hôm qua lại có thể càng yêu A Cẩn một chút.