Ký Sự Dưỡng Ngư

Chương 3

Được rồi, những chuyện trải qua sau này nói cho hắn biết, việc này còn chưa xong.

Trời chưa sáng, Tiểu Ngư Phu trước sau như một đi ra biển. Những bầy cá đó vẫn cứ phần phật lội đến, tựa như không thấy được lưới đánh cá, tụi nó dùng sức chui vào. Hơn nữa thuyền lượn chưa được nửa vòng, đã kéo lưới rất nhiều lần, mỗi lần thắng lợi trở về, trong đó còn có một ít cá chỉ có thể bắt ở sâu trong hải vực.

Nếu còn không nhìn ra vấn đề, Tiểu Ngư Phu cũng quá ngốc rồi đi.

Hắn yên lặng thu thập những con cá tôm cua đang tung tăng nhảy nhót trong khoang thuyền, sau đó quay đầu, quả nhiên thấy được hai bàn tay nhỏ gắt gao bám vào mạn thuyền, tiếp đó đầu nhỏ lộn xộn một đống thủy thảo (*) cũng trồi lên mặt nước, "a ô" cười một tiếng với hắn.

[(*) Thủy thảo: sinh vật, cỏ mọc dưới nước.]

Nghĩ như vậy, trước kia cũng là Tiểu Nhân Ngư tác quái đi, vung vẩy đuôi đem mấy sinh vật có thể bơi đều lùa vào trong lưới, còn chộp mấy con cá tôm mình bắt ở chỗ rất rất sâu lén nhét vào trong lưới. Nhẫn nại mấy ngày cũng không được Tiểu Ngư Phu phát hiện, nên mới nhân lúc hắn thả câu bắt lấy móc, một tay kéo người vào trong nước.

Nhất thời nhịn không được nên bại lộ, Tiểu Nhân Ngư dứt khoát không né không tránh, mỗi khi Tiểu Ngư Phu ra khơi liền dán theo bên cạnh thuyền nhỏ, tựa như cùng chơi đùa, phịch phịch vừa nhảy lên vừa bơi theo thuyền. Tiểu Ngư Phu bị bộ dạng ngốc ngốc này của cậu chọc cười, cong người đem rong biển linh tinh trên đầu nhỏ lấy xuống, chải vuốt lại đầu tóc hỗn độn lộn xộn: "Tuy rằng không biết nhân ngư có biết đến lễ nghi hay không, nhưng em vẫn là tiểu thục nữ, sao có thể lôi thôi như vậy."

Tiểu Nhân Ngư ngoan ngoãn mặc cậu đùa nghịch, ngẩng đầu lộ ra nụ cười xán lạn, mắt to ngập nước nheo lại, lông mi thật dài tựa như cánh bướm cánh chim vỗ nhẹ. Chờ đến khi Tiểu Ngư Phu sờ sờ đến đỉnh đầu cậu, bản thân mình cũng duỗi tay theo, nhướng mày tựa hồ cảm thấy kỳ lạ trước động tác của đối phương. Nguyên lai, Tiểu Ngư Phu nhớ đến khi đi chợ có thoáng nhìn qua bé gái của một gia đình nào đó, trên đầu không chỉ thắt mấy bím tóc, mà còn đeo những vật trang sức lóe sáng. Tuy rằng hiện tại trong tay hắn không có nơ bướm linh tinh gì đó, cũng không hiểu lắm cách tết tóc cho bé gái, liền thuận tiện chọn một nhánh cỏ cài lên tóc của Tiểu Nhân Ngư, trông qua cũng rất xinh đẹp, so không kém với cô bé đã từng thấy qua.

An phận không đến một hồi, Tiểu Nhân Ngư lại nghịch ngợm lên, không ngừng muốn bò lên trên thuyền. Bất đắc dĩ tấm ván gỗ dính nước biển nên rất trơn trượt, tay nhỏ cũng không đủ linh hoạt, đuôi cá càng không thể hỗ trợ leo lên, đành phải liều mạng đạp nước. Tiểu Nhân Ngư sốt ruột mà kêu la lên, tiếng nói mềm mại, nhưng Tiểu Ngư Phu lại nghe không hiểu.

Được rồi, Tiểu Ngư Phu mềm lòng, bắt tay thò qua hai bên thân mình của Tiểu Nhân Ngư, nâng cánh tay ôm lên, đặt cậu cạnh chân mình. Tiểu Nhân Ngư thuận lợi tới chỗ mới cảm thấy rất mới lạ, trái nhìn nhìn, phải sờ sờ, còn lộ ra ánh mắt mê mang. Tiểu Ngư Phu luôn mãi do dự, vẫn không thể khống chế được cái tay đang ngo ngoe rục rịch, trộm xoa xoa chiếc đuôi to tỏa sáng dưới ánh mặt trời kia. "Ưm?" Tiểu Nhân Ngư xoay đầu, chẳng những không biểu hiện ra thần sắc chán ghét, còn hào phóng thoải mái xoay người, dịch dịch lại gần eo của hắn.

Tiểu Ngư Phu một không cẩn thận thoáng nhìn qua ngực bằng phẳng của cậu, bên tai "bùm" một tiếng đỏ bừng, nhanh chóng nhắm mắt lại. Tuy rằng Tiểu Nhân Ngư thoạt nhìn không lớn, nhưng cũng là con gái, nửa thân dưới là đuôi có thể chạm vào, nhưng nửa thân trên trần trụi hắn phải né tránh. Cảm giác được Tiểu Nhân Ngư đang kéo kéo ống tay áo của mình, Tiểu Ngư Phu dứt khoát cởϊ áσ khoác ra, sờ soạng tròng lên trên người Tiểu Nhân Ngư, lúc này mới dám mở hai mắt.

Không có biện pháp, nhân ngư cùng nhân loại khác nhau, không có khái niệm về việc có khỏa thân hay không, ít nhất Tiểu Nhân Ngư cũng mặc quần áo lớn hơn mình vài vòng, tựa như nghệ sĩ khiêu vũ lang bạt mà Tiểu Ngư Phu từng thấy qua, có chút buồn cười mà bắt đầu loay hoay trái phải, cảm thấy cực kỳ thú vị. Ngược lại cậu trông có vẻ như nhỏ hơn, một lát sau gương mặt tròn tròn đỏ lên, có lẽ là do có chút nóng, không quá thích ứng mà nhỏ giọng hừ hừ.

“Không được, hoặc là xuống nước, hoặc là mặc.” Lời tuy như thế, Tiểu Ngư Phu cũng lo lắng cậu rời nước quá lâu sẽ khó chịu, nghĩ nghĩ liền cầm lấy một chiếc thùng gỗ nhỏ trong khoang thuyền, cá tôm cũng không cần, một thùng đựng đầy nước biển lạnh lẽo, chậm rãi đổ lên bên trên cái đuôi của Tiểu Nhân Ngư. Tựa hồ đã nguôi ngoai hơn nhiều, Tiểu Nhân Ngư cao hứng vỗ tay, so với rung đùi đắc ý còn muốn nhiều hơn, nhưng Tiểu Ngư Phu không thể đổ nước nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu sẽ ăn vạ trên thuyền mãi không chịu đi, nhìn sắc trời đang âm trầm dần, có lẽ trời sẽ nhanh trút mưa xuống.

Thuyền nhỏ này của hắn không thể chịu được mưa gió quá lớn, sóng gió một mạnh dễ dàng mang thuyền ra càng xa bờ. "Đi đi, anh phải trở về." Tiểu Ngư Phu ôm chặt thân thể nhỏ trong ngực mình, cũng mặt kệ cái gì thân sĩ hay không thân sĩ, thục nữ hay không thục nữ, cũng muốn làm Tiểu Nhân Ngư ngoan ngoãn trở về, dù sao nhân ngư cũng không sợ biển rộng mãnh liệt. Nhưng đáy mắt Tiểu Nhân Ngư bắt đầu nhanh chóng tích tụ nước mắt, dẩu miệng sống chết không chịu rời đi, đôi tay còn nắm lấy cổ áo Tiểu Ngư Phu, không ngừng vùng lên.

"Được được được....." Không thể nhịn được cậu làm nũng như vậy, hơn nữa mắt thấy mây đen kịt càng lúc càng dày che kín chân trời, không thể chậm trễ nữa, Tiểu Ngư Phu nhanh chóng buông tay, để Tiểu Nhân Ngư tự mình bò đến khoang thuyền, sau đó lái nhanh vào bờ.

May mắn tốc độ nhanh, sau khi buộc lại thuyền, hắn ôm Tiểu Nhân Ngư mạo hiểm đi dưới trời mưa phùn. Cái đuôi cá kia đương nhiên không thể bại lộ, dùng quần áo gắt gao che lại, may mắn trời hiện tại tối tăm không ít, nhà hắn lại cách đây không xa, một đường không bị người nhìn thấy. Đi một hồi, hạt mưa um tùm hợp thành một dòng, che trời lấp đất từ trời bầu trời trút xuống, thẳng tắp tạo thành một màn mưa thật dày.

Bất chấp chính mình, Tiểu Ngư Phu luống cuống tay chân mang Tiểu Nhân Ngư thả vào thùng lớn trong nhà, bên trong là nước giếng ngày hôm qua đổ vào. Mũi Tiểu Nhân Ngư động vài cái, tựa hồ không ngửi được mùi nước biển mặn đắng quen thuộc, có điểm mất mát mà chìm vào đáy thùng. Bất quá tựa hồ cậu biết được mình nằng nặc đòi đi theo là không đúng, mím môi an an tĩnh tĩnh đợi, không còn bộ dáng ồn ào mới vừa rồi.

“Không thoải mái sao?” Tiểu Ngư Phu đi qua, nhìn một hồi mới bừng tỉnh đại ngộ, gãi gãi đầu phủ thêm áo khoác đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên khóa cửa. Không đến một hồi, hắn mang mấy thùng gỗ trở về, khí vị mằn mặn của nước biển truyền đến, làm Tiểu Nhân Ngư đột nhiên có tinh thần lên, cái đuôi vung vẩy khiến mặt Tiểu Ngư Phu đầy nước. Đem chút nước biển đổ hòa vào, Tiểu Nhân Ngư vui sướиɠ mà lượn một vòng, bất đắc dĩ thùng tương đối nhỏ, rất nhanh liền chán, ghé vào bên cạnh nghiêng đầu nhìn chằm chằm Tiểu Ngư Phu.

Tiểu Ngư Phu đang làm gì đó? Hắn chuẩn bị xử lý cá bắt về, mang nước biển về cho Tiểu Nhân Ngư xong, hắn lại chạy một chuyến đến trên thuyền đem một khoang tôm cá lộn xộn sắp xếp mang về. Nhìn dáng vẻ nửa sống nửa chết chiếm đa số, trong lòng Tiểu Ngư Phu có chút đáng tiếc, quyết định để lại tự mình ăn.

Tiểu Nhân Ngư bên kia lại kêu lên, trong mắt đều là khát vọng ―― tầm mắt xuyên thấu qua cửa phòng bếp rộng mở, đối diện với Tiểu Ngư Phu trong tay đang mổ bụng cá nhỏ. "Đói bụng?" Tiểu Ngư Phu thử thăm dò cắt một miếng thịt cá đỏ tươi, lắc lắc trước mặt Tiểu Nhân Ngư, đột nhiên không kịp đề phòng đã bị cắn một cái, hắn sợ tới mức lùi về sau. Đương nhiên, đồ vật trong tay đã bị ăn luôn rồi, Tiểu Nhân Ngư liếʍ miệng như nếm dư vị, sau đó ngẩng đầu cười hì hì. Tiểu Ngư Phu dứt khoát đem mấy con còn tươi sống cắt ra, chọn một vài miếng béo bở đút Tiểu Nhân Ngư ăn. Ăn đến miếng cuối cùng Tiểu Nhân Ngư thỏa mãn mà đánh cái nấc, tay nhỏ vỗ vỗ lên cái bụng to, trông dáng vẻ đã no rồi. Thấy Tiểu Ngư Phu lại không để ý đến cậu, liền phối hợp chìm xuống, tự chơi với ngón tay của mình. Chờ Tiểu Ngư Phu làm xong công việc, lại trở về nhìn, Tiểu Nhân Ngư đã nhắm mắt lại, mấy cái bong bóng từ trong miệng bay lên khỏi mặt nước, "Bụm" một tiếng vỡ tan.

Thật đáng yêu, Tiểu Ngư Phu sờ sờ đầu nhỏ cùng tay nhỏ của cậu, khiến cho Tiểu Nhân Ngư đang chìm trong mộng không kiên nhẫn mà vặn vẹo eo, co người thành một cục nhỏ an tĩnh ngủ.

Mưa đã sớm tạnh, mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cách đó không xa từng nhà đều sáng lên ngọn đèn dầu, khói bếp chậm rãi tiêu tán trong gió. Tiểu Ngư Phu cũng mệt mỏi, ăn cơm qua loa sau đó rửa mặt, kế tiếp suy tư một hồi, quyết định dời thùng cá vào phòng của mình.

Tất nhiên cũng không kinh động đến Tiểu Nhân Ngư, hắn rón ra rón rén bò lên trên giường, trước khi ngủ đưa mắt nhìn thân ảnh nhỏ trong thùng, nằm xuống quấn chặt chăn. Ngủ đi ngủ đi, có gì mai nói.