Ký Sự Dưỡng Ngư

Chương 1

Kỳ thật từ nhỏ Tiểu Ngư Phu đã hy vọng được làm một người thủy thủ, theo thuyền đến khắp nơi giống như cha hắn.

Cha rất bận, trên cơ bản cả năm đều lênh đênh trên biển, đôi khi tới hải cảng nào đó, mới viết một lá thư gửi về, tính cả tiền kiếm được. Khi đó Tiểu Ngư Phu còn rất nhỏ, tuy rằng sống ở ven bờ biển, lại không thể ra xa hơn ngoài kia, đừng nói ra ngoài khơi, ngay cả rời làng chài cũng không thể.

Hắn chỉ nhớ rõ mình ngồi trên đất, mẹ ngồi một bên mở lá thư ra đọc, hốc mắt đỏ bừng. Có lẽ lúc đó hắn không biết cái gì gọi là tưởng niệm, hoặc do ít gặp mặt, Tiểu Ngư Phu không có ấn tượng gì với cha, càng nhiều hơn là tưởng tượng. Một tờ giấy mỏng phiêu phiêu rơi xuống, hắn ngẩng đầu phát hiện mẹ đang đắm chìm vào nội dung lá thư, hắn bò qua dùng bàn tay nhỏ nhặt nó lên, tự mình nhìn xem.

Nếu nói đến văn tự, hắn xem không hiểu, nhưng trên tờ giấy là một bức tranh, mặt trên là dòng người chen chúc xô đẩy trên hải cảng, bầu trời cùng nước biển xanh thẳm một màu, Hải Âu chao liệng bên trên đám người.

Tiểu Ngư Phu chưa từng thấy qua nhiều người như vậy, đếm cũng đếm không xuể, cảnh tượng rất náo nhiệt. Nơi ồn ào náo động nhất mà hắn biết được chính là thị trấn nhỏ cách làng chài khoảng nửa ngày lộ trình, chỉ có đầu tháng và cuối tháng mẹ mới có thể dẫn hắn đi, ở trong chợ mua chút đồ dùng sinh hoạt. Nơi đó rất náo nhiệt, vô số gánh bán hàng rong, người người đều ăn mặc quần áo đủ sắc, khiến Tiểu Ngư Phu có chút hoảng loạn giữ chặt góc áo mẹ, đưa mắt nhìn xung quanh. Nhưng lại kém xa so với bức tranh này, có lẽ đây là thế giới bên ngoài, rất lớn rất rộng, cho dù đây là cảnh tượng tầm thường đối với người thành phố cũng làm cho Tiểu Ngư Phu cảm thấy kinh ngạc.

Sau đó hắn mới nhìn đến cái tên của nơi đó trên bản đồ cũ, rất xa, ước chừng vượt qua một cái hải dương.

Dù sao lúc ấy hắn vẫn còn là một cục cưng, Tiểu Ngư Phu lòng tràn đầy hâm mộ trong miệng "a a" kêu la, vỗ vỗ chân mẹ ý bảo cô đến xem. Mẹ nhìn thấy hắn, ôn nhu cúi đầu nói cái gì đó, tiếp theo Tiểu Ngư Phu được ôm vào trong lòng ngực, tờ giấy trong tay cũng bị lấy đi. Sau đó, hắn an tĩnh mυ'ŧ ngón tay, nghe mẹ lải nhải nói thật nhiều chuyện về cha, có chút hiểu, có chút không, có chút nhớ kỹ, có chút quên lãng.

Cuối cùng, thứ duy nhất hắn ghi tạc trong đầu, chính là biển rộng và thủy thủ.

Về sau, hắn chậm rãi lớn lên, học được cách bơi lội hơn nữa còn bơi không tồi, hàng xóm láng giềng đều nói sau này hắn sẽ làm thủy thủ giống cha hắn. Hắn nghe xong rất cao hứng, quay đầu nhìn sau lưng.

Mẹ đứng trên bờ cách đó không xa, gió biển tanh mặn thổi vào mái tóc dài nâu nhạt của bà, đôi mắt cùng màu tựa như đang nhìn hắn, lại tựa như xuyên qua hắn chìm vào biển rộng trước mắt. Theo tầm mắt của mẹ, hắn xoay người nhìn ra đường chân trời trên biển rộng, thủy triều lên xuống, Mặt Trời từng chút rơi xuống.

Đó là phương hướng nơi cha hắn.

Tiểu Ngư Phu dần dần cũng nếm được hương vị tưởng niệm, hắn dùng ngón tay tính tính, tính xem người đưa thư trấn trên bao giờ mới có thể đến đây. Có khi dăm ba bữa, có khi non nửa tháng. Cuối mỗi năm cha sẽ trở về, mang theo khí vị nước biển không dứt đi được, cùng với dấu vết đầu ngón tay bị lá cây thuốc lá huân vàng.

Đây là thời điểm vui nhất trong nhà, mẹ sẽ làm rất nhiều món ngon, hắn sẽ chạy tới ngăn tủ lấy ra chai rượu tốt mạnh rót cho cha một ly. Sau đó, cha sẽ kể bọn họ nghe về những hiểu biết trên đường đi, bất luận là phiêu bạc mạo hiểm cùng không thú vị trên biển, hay kỳ văn dị sự của mọi người ở dị vực, tất cả đều làm Tiểu Ngư Phu mê muội thật sâu.

Hắn cũng nếm thử một ngụm nhỏ rượu rất cay, đành phải vẻ mặt đau khổ lè ra đầu lưỡi hà hơi. Cha cười ha ha lên, dùng bàn tay to rộng vỗ vỗ bờ vai hắn, nói: "Còn nhỏ, không vội!" Lời còn chưa dứt, lại đem ly của mình uống một hơi cạn sạch, hô to một câu đã ghiền. Tiểu Ngư Phu cảm thấy mình choáng váng, có chút kích động, nói về chuyện trong nhà với cha, còn lớn tiếng tuyên cáo sau này cũng muốn làm một người thủy thủ.

Mẹ ngồi an tĩnh một bên nghe, lúc này tức thì dùng ánh mắt không tán đồng liếc cha, mở miệng nói: "Thôi đừng, để mẹ ở nhà một mình, lo lắng sợ hãi." Cha không để ý lắm, xua xua tay đáp: "Sợ cái gì." Nói xong ông nghiêng thân, gật gật đầu với Tiểu Ngư Phu: "Con trai ngoan, về sau chúng ta cùng nhau đi!"

Tiểu Ngư Phu không ngớt đáp vâng, chẳng qua bên tai tựa hồ vang lên tiếng thở dài bất đắc dĩ của mẹ.

Nhưng mà, cuối cùng Tiểu Ngư Phu vẫn không thể làm thủy thủ.

Tin dữ đến vào một buổi chiều âm u. Mẹ khóc thảm thiết, hàng xóm an ủi, khiến cho Tiểu Ngư Phu mười tuổi cảm thấy hết thảy dường như đều là giả dối. Hắn ngơ ngác mà đứng, trên mặt không biết từ khi nào lạnh lẽo một mảnh, tựa như nước biển vào Đông từng chút ùa vào xoang mũi, khó chịu đến gần như hít thở không thông.

Chỉ có một tuyên cáo thư tín báo tin người mất, cái khác gì cũng không có. Cha mất trong trận gió lốc đánh úp vào đêm, thi cốt vô tồn, nếu không phải người lái tàu may mắn còn sống, có lẽ ngay cả tin tức cũng bị mai táng vào biển rộng, chỉ còn lại hai mẹ con ngày ngày vô vọng đợi chờ.

Rất nhanh, mẹ cũng ngã bệnh, bác sĩ đều lắc đầu không nói. Trước khi mất, bà lôi kéo tay của Tiểu Ngư Phu, gào thét muốn hắn ngàn lần vạn lần không được giống cha. Tiểu Ngư Phu đáp ứng, từ sau khi cha mất, hắn rốt cuộc cũng không nhớ đến giấc mộng thủy thủ nữa. Chỉ còn lại hải dương xa xôi, vô biên, lời hứa rách nát hóa thành bọt biển, còn có...... Hai phần mộ đơn sơ đứng sóng vai bên nhau.

Tiểu Ngư Phu học xong cách bắt cá, đến khi mười ba mười bốn tuổi, đi theo thuyền nhỏ của gia đình đại thúc hàng xóm ra biển. Bọn họ cách bờ không quá xa, nơi giăng lưới chính là ở khu vực tương đối nông, dựa vào một ít thu hoạch bình thường mưu sinh qua ngày. Tiểu Ngư Phu rất cảm kích người trợ giúp hắn, nếu không phải tuổi còn quá nhỏ, hắn còn có thể báo đáp.

Hắn dần dần có thói quen sinh hoạt một mình, ngoại trừ mỗi năm ăn tết có chút cô độc, ngoài nhà tuyết lớn bay tán loạn, trong nhà mình yên lặng bày biện ba phần đồ ăn, làm bộ hết thảy đều không thay đổi.

“Ngày tết vui vẻ!”

Nỗ lực nặn ra nụ cười, Tiểu Ngư Phu lay động ly rượu một chút, bên trong đựng đầy loại rượu cha thường uống. Hắn nếm một ngụm, rất cay, cũng rất khổ.

Thật là kỳ quái.