Nhưng mà cô ta không có phản ứng gì, giống như không ghi hận chuyện Hải Tiểu Đường làm cô ta bị thương.
Hải Tiểu Đường liếc mắt nhìn anh một cái, cười nói: “Không có gì, chỉ tới xem thôi.”
Nhìn xem Lâm Hinh Nhi có phải là Lâm Hinh Nhi trước đây, nhìn xem mọi chuyện có khác hay không.
Cô chỉ muốn xác nhận, có phải cô thật sự sống lại hay không.
Đông Phương Dụ không cho rằng cô tốt bụng tới thăm Lâm Hinh Nhi, cho rằng cô lại tới gây chuyện.
“Xem xong rồi hả?” Giọng nói của anh mang theo cảnh cáo.
“Xem xong rồi, hai người nói chuyện tiếp đi.” Hải Tiểu Đường cười xán lạn, xoay người rời đi.
Đông Phương Dụ ngây ngốc, cô cười cái gì? Còn cười vui vẻ như vậy.
Không hiểu sao, anh cảm thấy sau khi Hải Tiểu Đường tỉnh dậy, hình như khác rồi.
Phản ứng của cô, luôn nằm ngoài dự kiến của anh...
...
“Thím Trương, thu dọn đồ đi, chúng ta trở về.” Quay về phòng bệnh, Hải Tiểu Đường trực tiếp tuyên bố.
Thím Trương khuyên cô: “Cô chủ, cô mới tỉnh lại, vẫn nên để bác sĩ kiểm tra một lát, xác định không sao thì lại trở về.”
“Thím Trương, tôi rất tốt, tôi không muốn ở lại nơi này nữa, chúng ta trở về đi.” Cho dù đời này, cô không để Đông Phương Dụ và Lâm Hinh Nhi vào mắt nữa, nhưng cô không muốn nhìn thấy bọn họ.
Cô muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, đi nhìn thế giới tốt đẹp, hoàn mỹ.
Thím Trương hiểu lầm tâm tư của cô: “Cô chủ, cô đừng để ý, cho dù Lâm Hinh Nhi là thư ký của cậu Dụ, cô ta cũng sẽ không bằng cô. Địa vị của cô...”
Hải Tiểu Đường cảm thấy buồn cười ngắt lời bà ta: “Thím Trương, thím không cần an ủi tôi. Nói thật cho thím biết, nói cho thím hay, cho dù bọn họ có quan hệ gì, đều không liên quan tới tôi!”
Thím Trương kinh ngạc: “Cô chủ, cô đang nói dỗi sao?”
Hải Tiểu Đường lập tức cười thoải mái: “Thím nhìn tôi giống sao?”
Chết một lần cô mới biết được, tình yêu gì đó, quả thực là rắm chó.
Còn sống hạnh phúc, công việc vui vẻ, mới là chuyện hạnh phúc nhất!
Cô không dễ dàng gì mới sống lại, đầu óc bị chập mạch mới khiến mình không thoải mái. Hai bọn họ thích thế nào thì thế đó, người nào cũng không thể ảnh hưởng tới cuộc sống tự do tự tại của cô.
Thím Trương không nhìn ra được cô có bất cứ cảm xúc mặt trái nào, bà ta rất kinh ngạc: “Cô chủ, lần này cô khác rồi...”
“Khác chỗ nào?”
“Cô có vẻ, giống như trưởng thành trong một đêm.”
Hải Tiểu Đường hiểu ý của bà ta, cô cười nói: “Chẳng lẽ không phải tôi đã sớm trưởng thành sao?”
“Không, bây giờ cô chủ trở nên càng tốt hơn.” Thím Trương cười vui mừng: “Cô chủ, cô nên như vậy, như vậy thật tốt, cười cũng dễ nhìn.”
Mà không phải mỗi ngày vẻ mặt u ám, còn trẻ tuổi, trên mặt đã đầy oán hận và đau khổ.
Hải Tiểu Đường cười càng thêm xán lạn: “Thím Trương, sau này tôi sẽ cười càng đẹp mắt hơn. Nhanh thu dọn đi, chúng ta về nhà.”
“Được.” Thím Trương cười vui vẻ, đột nhiên thấy được Đông Phương Dụ xuất hiện ở cửa: “Cậu Dụ...”
Hải Tiểu Đường quay đầu lại nhìn, nụ cười rực rỡ trên mặt biến mất, ánh mắt nhìn anh bình tĩnh giống như đang nhìn một người không quen biết.
Cuộc đối thoại của bọn họ vừa rồi, Đông Phương Dụ đều nghe thấy được.
Anh không nghĩ rằng Hải Tiểu Đường thực sự từ bỏ được anh, chuyện gì cũng không thèm để ý.
Dù sao cô yêu anh cỡ nào, yêu anh điên cuồng bao nhiêu, anh biết rõ hơn người khác.
Anh rõ ràng, cho dù gϊếŧ cô, cô cũng không buông tay anh.
Cho nên, cô chỉ đang diễn thôi!
Ồ, lạt mềm buộc chặt sao?
Đông Phương Dụ nhếch miệng cười trào phúng, khinh thường nhanh chóng rời đi.
Hải Tiểu Đường không thèm để ý tới thái độ của anh, sau này cho dù anh đối xử với cô thế nào, cô đều không thèm để ý.