365 Cách Hôn Nồng Nhiệt: Đông Thiếu Chơi Đủ Chưa

Chương 1: Anh Là Thần Thoại Chói Mắt Ở Thành Phố C

“Tòa án đã phán quyết chúng ta ly hôn, tháng sau tôi sẽ cưới Lâm Hinh Nhi làm vợ. Hôm nay tôi tới nơi này, chỉ thông báo với cô một tiếng thôi.”

Ngăn cách song sắt lạnh lẽo, đôi mắt Hải Tiểu Đường trống rỗng nhìn người đàn ông tôn quý tuấn tú trước mặt.

Anh là thần thoại chói mắt ở thành phố C, đế vương có quyền thế nhất.

Cho dù là ở bề ngoài, gia thế, năng lực, đều khiến người ta không theo kịp.

Anh còn là chồng cô, nhưng bây giờ... Bọn họ đã hoàn toàn chặt đứt tầng quan hệ mỏng manh cuối cùng đó.

Cô cho rằng đến chết, cô còn có thể là vợ anh.

Hải Tiểu Đường run rẩy tự giễu: “Em đúng là không xứng làm vợ anh...”

Hôm nay, anh vẫn là thần thoại như cũ.

Nhưng mà cô thì sao, vốn có dung mạo xinh đẹp trẻ tuổi, sớm bị ghen tị, thù hận, thống khổ... Ăn mòn thay đổi hoàn toàn.

Thậm chí cô còn sắp bị xử tử hình!

Dơ bẩn lầy lội giống như cô, sao xứng đôi với người chói mắt như ánh mặt trời là anh.

Ánh mắt Đông Phương Dụ nhìn cô lạnh lùng không có tình cảm: “Đây là lần gặp cuối cùng của chúng ta, cô còn gì muốn nói?”

Hải Tiểu Đường mở đôi môi khô ráo trắng xanh: “... Em chỉ muốn hỏi, anh từng thích em một chút nào không?”

“...”

Người đàn ông không trả lời, anh chỉ lạnh lùng trầm mặc, nhưng đã nói lên toàn bộ, không có!

Hải Tiểu Đường vô cùng tuyệt vọng nhắm mắt.

Cô cho rằng trái tim đã đau đớn tới mức vô cảm, nhưng không ngờ vẫn đau tới vậy, đau tới mức cô không tìm được một chút hy vọng sống sót.

“Cho tới nay, đều là mình tự mình đa tình rồi...” Cô rủ mắt xuống nở nụ cười trầm thấp, tiếng cười bình tĩnh một cách lạ kỳ: “Sau này, tôi vĩnh viễn sẽ không khiến các anh chướng mắt nữa.”

Bởi vì cô sẽ chết nhanh thôi...

Đông Phương Dụ nâng cổ tay nhìn đồng hồ, cơ thể cao lớn đứng thẳng, trầm thấp lạnh lùng nói: “Hải Tiểu Đường, sớm biết sẽ có ngày hôm nay, sao lúc trước lại làm vậy.”

Cô có kết cục ngày hôm nay, đều là cô tự tìm.

Ngoại trừ có chút thương hại cô, anh không có bất cứ ý nghĩ gì đối với cô.

Đông Phương Dụ xoay người rời đi, bỗng nhiên phía sau vang lên giọng nữ khàn khàn mà lại mang theo vài phần thanh thúy của thiếu nữ: “Anh Đông Phương...”

Bỗng nhiên người đàn ông dừng bước, quay đầu lại nhìn, thì thấy Hải Tiểu Đường kiên quyết xông về phía vách tường...

Cộp!

Tiếng va chạm truyền vào tai, đầu đập mạnh rách ra!

Cơ thể mỏng manh của Hải Tiểu Đường trượt xuống đất.

Đồng tử của Đông Phương Dụ co rút nhanh, trong mắt chỉ thấy toàn là máu tươi!

Anh không nghĩ tới cô sẽ lựa chọn phương thức tàn nhẫn như vậy rời khỏi thế giới này...

Nhìn cô gái nằm trên mặt đất lạnh như băng, anh giống như nghe thấy cô nhuốm máu lẩm bẩm.

“Sớm biết có ngày hôm nay, em chắc chắn sẽ không... Yêu anh...”

...

Bệnh viện, trong phòng bệnh trắng xanh.

Hải Tiểu Đường nằm trên giường bệnh chậm rãi mở mắt ra.

“Tỉnh rồi à.” Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp mà lạnh lùng.

Cô nghiêng đầu, thì thấy Đông Phương Dụ ngồi bên giường. Vừa nhìn thấy anh, trái tim Hải Tiểu Đường co rút đau đớn.

Cô không chết sao, vì sao không chết?

Cô căn bản không muốn lại đối mặt với anh, đối mặt với thế giới tuyệt vọng này, vì sao cô vẫn còn sống chứ?

Nhưng mà cho dù không chết, cô cũng sẽ bị xử bắn nhanh thôi.

Nghĩ tới chuyện này, dao động mãnh liệt trong lòng Hải Tiểu Đường nhanh chóng trở nên lạnh lẽo, yên bình...

“Hải Tiểu Đường.” Người đàn ông dán sát vào cô, đôi mắt tối đen lạnh lùng, thậm chí còn có chút chán ghét: “Sao lần này không đâm chết cô?”

“...” Hải Tiểu Đường cười ảm đạm: “Tôi cũng muốn biết, vì sao không đâm chết tôi.”

Đông Phương Dụ ngây ngốc.

Thái độ ung dung của cô, nằm ngoài dự kiến của anh.

Vốn tưởng rằng nghe xong những lời này của anh, cô sẽ tùy hứng, cãi lộn giống như trước đây.

Nhưng mà thái độ của cô có chút nằm ngoài dự kiến của anh, nhưng anh không nghĩ nhiều.

“Ồ...” Cười mỉa trào phúng, anh lạnh lùng vô tình nói: “Cô chết thì đừng liên lụy tới người khác!”

Sau khi nói xong, anh không muốn liếc mắt nhìn cô thêm một cái, đứng dậy nhanh chóng rời đi.

Liên lụy tới người khác sao?

Hải Tiểu Đường mới nghi ngờ những lời anh nói, thím Trương đi tới.

Bà ta là người giúp việc chăm sóc Hải Tiểu Đường lớn lên, cho dù Hải Tiểu Đường lập gia đình, bà ta vẫn luôn chăm sóc cô.

“Cô chủ, cô không sao chứ, có chỗ nào không thoải mái hay không?” Thím Trương đi tới quan tâm hỏi.

Nhìn thấy bà ta, trong lòng Hải Tiểu Đường có chút chua xót.

Cô đã rơi vào hoàn cảnh như vậy, không ngờ thím Trương vẫn quan tâm cô như thế.

Hải Tiểu Đường mỉm cười: “Tôi không sao...”

Chỉ hơi tiếc nuối, vì sao không trực tiếp chết đi.

Thím Trương thở dài: “Cô chủ, sao cô ngốc như vậy chứ. Cô lái xe đâm cô Lâm, cho dù đâm chết, cũng sẽ bị thương mà, hơn nữa rất dễ tạo thành hậu quả nghiêm trọng. Sau này, cô nhất định đừng làm việc ngốc nghếch như thế nữa.”

Hải Tiểu Đường sửng sốt...

Thím Trương đang nói cái gì? Cô lái xe đâm vào Lâm Hinh Nhi?

“Nhưng mà cô chủ đừng lo lắng, chuyện này đã được cậu Dụ đè ép xuống, sẽ không có ảnh hưởng gì đối với cô. May mà cơ thể cô không bị thương, tuy Lâm Hinh Nhi kia cũng ở bệnh viện, nhưng chỉ bị thương nhẹ. May mà lần này các cô không xảy ra chuyện gì, nếu không nếu cô xảy ra chuyện, tôi biết ăn nói kiểu gì với ông cụ...”

Thím Trương tự mình lải nhải, không phát hiện sắc mặt Hải Tiểu Đường càng lúc càng khác thường.

Theo lời nói của bà ta, Hải Tiểu Đường cảm thấy mọi chuyện không thích hợp lắm.

Cô lái xe đâm Lâm Hinh Nhi, đã là chuyện rất lâu trước đây, chuyện này đã sớm thành quá khứ.

Cô lại lái xe đâm Lâm Hinh Nhi khi nào?

Hải Tiểu Đường cứng ngắc vươn tay ra, không yên lòng vuốt ve trán mình...

Lại bóng loáng, không có bất cứ vết sẹo gì, cũng không đau!

Cô kiên quyết tự sát như vậy, sao có thể không để lại sẹo, cô nhớ rõ đầu đã rách ra, còn chảy rất nhiều máu...

Cho dù không chết, cũng sẽ không lông tóc không tổn hại gì...

“Cô chủ, bác sĩ nói cô không có vấn đề gì, hôm nay chúng ta có thể xuất viện về nhà.” Thím Trương cười hiền lành: “Tối nay trở về, tôi làm một bữa ngon cho cô, những chuyện phiền lòng khác, chúng ta đừng nghĩ nữa. Cô phải hiểu, cậu Dụ thân thiết với Lâm Hinh Nhi mấy, cô ta cũng không có cách nào lay động được địa vị của cô, chỉ cần cô còn là vợ cậu Dụ một ngày, bọn họ tuyệt đối không có khả năng!”

“Thím Trương...” Hải Tiểu Đường đột nhiên nắm lấy cổ tay bà ta, khiến bà ta hoảng sợ.

“Cô chủ, có chuyện gì thế?”

Hải Tiểu Đường vội vàng nhìn chằm chằm bà ta: “Đưa di động cho tôi, lập tức đưa cho tôi!”

Thím Trương không biết cô muốn làm gì, ngu ngơ một lát, vội vàng gật đầu đưa di động cho cô.

Hải Tiểu Đường cầm lấy di động, nhìn thời gian hiển thị trên màn hình!

Cô mở to mắt nhìn, cảm thấy rất khó tin.

Sao có thể như vậy... Vậy mà thời gian thực sự quay về hai năm trước!

Trong lúc này Hải Tiểu Đường cảm thấy tâm loạn như ma, rất khó tiếp nhận được biến cố thần kỳ này.

Cô không nhịn được véo mạnh đùi, đau quá!

Đây không phải là đang nằm mơ!

“Cô chủ, cô làm sao vậy, không sao đấy chứ?”

“Thím Trương, hôm nay tôi có thể xuất viện về nhà, sau đó không có chuyện gì nữa đúng không?” Cô nhìn chằm chằm bà ta, không đáp hỏi lại.

Thím Trương gật đầu: “Đúng vậy, đừng lo lắng, cô sẽ không có chuyện gì, hôm nay chúng ta có thể về nhà.”