Nếu Như Có Ngày Mai

Chương 2: Tình Cờ Gặp Nam Thần

Quỳnh và Hoàng đến tiệm trà sữa quen thuộc, tiệm này nổi tiếng là trà sữa ngon lắm, trang trí nội thất cũng đẹp nữa. Ngoài cửa quán có mấy chậu cây nho nhỏ, đẩy cửa vào, phía trong là một dãy hoa tươi thơm ngát cùng với không gian vô cùng dễ thương, có thể nói là vô cùng đầu tư luôn. Quỳnh nhanh chóng bước vào, định bụng lựa chỗ ngồi gần cửa sổ, thời tiết mùa thu mà, ngắm nhìn mây trắng trôi, lá trên cây rơi xuống, trông thú vị phết đấy chứ !

Đột nhiên tầm mắt cô bị thu hút bởi một chậu hoa nhỏ ở ngay gần cửa, bỗng dưng "bịch" một cái, cô bị va vào người nào đó, đập trúng cửa kính rõ đau. Quỳnh thoáng thấy bóng dáng ai đó vươn tay đỡ cô, dìu tới ngay chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Tự dưng dâng lên cảm giác khó chịu. Nguy rồi, liệu bệnh tình của cô có tái phát ngay tại đây không đây ?

Quỳnh thấy hơi khó thở, rồi cảm giác được có bàn tay đang vỗ vỗ vai, giống như đảm bảo rằng cô đang an toàn vậy, sau đó, cảnh vật mờ đi, cô chỉ còn nghe thấy tiếng kêu hốt hoảng của Hoàng:

"Quỳnh ! Này Quỳnh !"

Trước mắt cô chỉ còn lại một màu đen vô vọng...

Quỳnh chậm chạp mở mắt ra, đập vào mắt cô là khuôn mặt của Hoàng, nó đang ngồi ngay trước mặt cô, vậy cô đang tựa đầu vào vai ai thế nhỉ ? Quay sang bên phải, trời ạ ! Một anh chàng soái ca ư ? Mũi cao, thẳng tắp đến nỗi tôi muốn chơi cầu trượt trên đấy, dáng người rất đẹp, chắc có tập gym đấy nhỉ ? Có khi nào 6 múi không ta ? Trời ạ, tự dưng chui từ đâu ra một nam thần trong mơ thế này cơ chứ !

Quỳnh chăm chú đánh giá anh chàng đẹp trai đó, đến nỗi Hoàng phải hét lên:

"Quỳnhhhh"

Cô giật bắn cả người, theo phản xạ ôm cánh tay người bên cạnh, chợt nhận ra có gì đó sai sai, cô tự giác thả cánh tay ra, ngượng không đâu hết được. Chàng trai kia mỉm cười:

"Xin chào em, anh là Dương, lớp 12A6 cùng trường với em !"

Ôi mẹ ơi ! Người gì đâu mà đẹp trai thế, cười một cái mà muốn rụng tim. Thượng đế, Người đừng làm con đột quỵ mà ngất thêm lần nữa được không ?

Quỳnh phản ứng nhanh lẹ, cười theo cách mà cô cho là chuẩn ngọt ngào giới thiệu lại:

"Chào anh ạ ! Em là Quỳnh, lớp 10A3 ạ. "

Nghĩ nghĩ lại, sao anh ấy biết ảnh học cùng trường với mình nhỉ ? Cô đang định mở lời thì anh Dương đã lên tiếng trước:

"Thực sự rất xin lỗi em, lúc nãy do anh không chú ý va vào em làm em ngất, em có sao không ?"

Ồ, thì ra là thế, nhưng cô ngất thì sao lại ngồi bên cạnh ổng nhỉ ? Lại còn tựa đầu lên vai nữa cơ ! Nhận thấy sự băn khoăn nhưng không dám hỏi của cô, Hoàng giành lời:

"Do nãy ổng dìu mày tới đây ngồi, rồi mày không chịu buông tay ổng nên ổng phải ngồi với mày đó !"

Nghe xong câu này, Quỳnh như sét đánh ngang tai, cô lại có thể nhục nhã thế ư ? Dính chặt con nhà người ta không buông, thật mất mặt mà ! Cô gắng nặn ra một nụ cười, một nụ cười không khác khóc là bao:

"Xin lỗi anh ạ, em không cố ý đâu !"

"Không sao đâu, cũng tại anh mà, hay để anh mời 2 đứa một chầu nhé ?"

Quỳnh hào hứng lại ngay, nhanh nhảu trả lời:

"Vâng ạ !"

Sau đó cô ngồi nhìn ra cửa sổ, bầu trời hôm nay không chút gợn mây, nguyên một màu xanh da trời đẹp tuyệt ! Có mấy chiếc lá đang rơi từ trên cây xuống, cảnh này giống y như trong phim ấy nhỉ ? Tâm hồn cô phơi phới, có cảnh thiên nhiên mê hoặc thế này rồi, đã thế còn ngồi cạnh soái ca nữa, có thể ngắm nhìn cái gì tuỳ thích.Ông trời ơi ! Làm sao trái tim nhỏ bé của con chịu nổi đây !