Ngươi Đã Đánh Mất Ta

Chương 2: Ảo tưởng

Đóng cửa lại, tiếng mưa và tiếng ồn bên ngoài giảm hẳn

Khương Vọng Chi cởi giày ra, đôi chân trần tiếp xúc với sàn gỗ vừa cứng, vừa lạnh

Anh bật bình nước nóng, đợi nước sôi hẳn mới vào phòng thay một bộ đồ ngủ bằng vải nhung màu xanh lá, trên ngực có hình trái tim màu hồng. (cute phết (☆▽☆))

Khương Vọng Chi không bật đèn, cửa sổ bên ngoài dần dần mờ đi, thỉnh thoảng có vài người ở tòa nhà đối diện bật đèn lên mới khiến cho anh không hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Hai tay ôm đầu ngồi trên ghế sô pha, anh đưa tay lên sờ trán chính mình, mu bàn tay nóng như bị bỏng.

"Bi sốt sao? Không biết ở nhà có thuốc không." Khương Vọng Chi định lấy một cốc nước nóng, miễn cưỡng tìm một cái khăn bằng bông gấp đôi để cầm lấy.

Dép lê đi trong nhà phát ra tiếng động lớn, Khương Vọng Chi đang tìm thuốc cảm, cơn nóng giống như không nhẹ tuy không ảnh hưởng đến ý thức, nhưng đầu rất đau và khó chịu

Sau khi tìm kiếm hồi lâu, anh phát hiện trên bàn máy tính ngoại trừ thuốc thì không còn thứ gì khác, ngay cả mì gói anh cũng lười nấu, chịu đói nằm trên giường.

Sự khó chịu lên đến cực điểm, anh muốn ngủ cũng không thể ngủ được, cả người bắt đầu nóng bừng, đắp chăn bông xong thì giống như đang ở trong bếp lò.

"Sinh ra mồ hôi là tốt rồi." Khương Vọng Chi trùm chăn lên đầu.

Khi ốm người ta dễ cảm thấy cô đơn, anh không có bạn bè, lấy điện thoại di động ra, nhìn chằm chằm vào một số điện thoại quen thuộc.

Cuộc gọi cuối cùng chỉ cách đây mấy tiếng, Khương Vọng Chi do dự bấm ngón tay vào nút quay số, cũng không dám gọi điện thoại quấy rầy. Nghĩ tới nghĩ lui, khương Vọng Chi quyết định gửi tin nhắn: "Bên ngoài trời đang mưa to, nhớ mặc thêm quần áo.. à về nhà sớm."

Bất quá nhà của anh chưa bao giờ là nhà của Dụ Minh, ngôi nhà thực sự của Dụ Minh có tình yêu thương của cha mẹ hắn ấp áp đến chừng nào.

"Người bị trầm cảm đều như vậy sao?"

Khương Vọng Chi không cảm thấy rằng mình đang bị trầm cảm, ngoài việc thường xuyên nói với chính mình và lặp đi lặp lại một câu nhiều lần, cũng không có tật xấu gì khác.

"Là bác sĩ nói, không phải vấn đề lớn."

Khương Vọng Chi cả ngày chưa ăn cơm, vì bị sốt nên hơi buồn nôn lại nôn không ra thứ. Đặt điện thoại xuống, anh nhắm mắt ngủ.

Đồng hồ quả lắc trên tường là do Khương Vọng Chi đặc biệt mua, mỗi giây đều đặn kêu lục cục, chỉ có thể nghe thấy khi ngủ trên giường.

Dụ Minh thường phàn nàn: "Mua cái này treo lên tường làm gì? Ồn ào khó ngủ chết đi được."

Khương Vọng Chi cười nói: "Anh nếu thường xuyên tới, tôi đã không mua, tôi buổi tối không có thanh âm này không ngủ được".

Nồng độ rượu trong không khí đột nhiên tăng lên, Khương Vọng Chi ngay cả khi ốm cũng ngửi được, rất không vui lẩm bẩm: "Dụ Minh."

Bên cạnh có tiếng sột soạt, có người nằm xuống: "Tôi đây".

Khương Vọng Chi tưởng mình đang nằm mơ, chậm rãi mở mắt ra là Dụ Minh nhưng hắn say rồi: "Anh tại sao lại ở chỗ này?".

"Tôi có công việc gần đây. Trời mưa to, tôi không lái xe nên tới đây." Dụ Minh cởi chiếc áo sơ mi ướt đẫm, bờ vai rộng cùng vòng eo cứ như vậy lộ ra.

Khương Vọng Chi ngồi dậy: "Tôi không kêu anh mang ô sao?"

".. Quên." Dụ Minh vành tai đỏ lên vì rượu, trong mắt đối với Khương Vọng Chi chỉ có du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất. Một tay chống bên, hắn càng ngày càng gần.

"Anh đã uống bao nhiêu rượu rồi." Khương Vọng Chi cảm thấy hơi nóng phun trên má đầy rượu.

Dụ Minh đè anh xuống giường: "Cậu làm không?"

"Làm." Cho dù Khương Vọng Chi bị bệnh, anh vẫn không muốn từ chối, bởi vì nếu từ chối đồng nghĩa với việc Dụ Minh sẽ rời đi..

Do có rượu tác động hành động của Dụ Minh trở nên thô lỗ, bộ đồ ngủ bằng vải bông rất khó cởi ra, hắn trực tiếp muốn xé ra, Khương Vọng Chi ngăn lại: "Không cần đem cái này phá rách."

Nhìn bộ đồ ngủ màu xanh lam rất bình thường này với vẻ mặt khó hiểu, Dụ Minh kiên nhẫn cởϊ qυầи áo, lấy chất bôi trơn trên đầu tủ, bôi bừa bãi liền tiến vào buổi diễn chính.

"Hôm nay cậu nóng quá." Dụ Minh tán ngẫu bên tai anh, ngầm hiểu không ai hôn ai.

Khương Vọng Chi nghiến răng chịu đựng, thân thể không dễ chịu nhưng trong lòng lại vui sướиɠ, ít nhất Dụ Minh lúc này cũng cần anh.

Dụ Minh đêm nay trải qua một thời gian phi thường dài, thân thể của Khương Vọng Chi nóng không thể giải thích được, cho tới khi người dưới thân ngất đi hắn mới không tình nguyện dừng lại.

Sáng sớm hôm sau, Khương Vọng Chi thức dậy bởi tiếng chuông đồng hồ, cơ thể rã rời vì đau đớn, Dụ Minh đang ngủ say quay lưng về phía anh.

Khương Vọng Chi bước nhẹ vào phòng tắm, sương nước làm mờ người phản chiếu trong gương. Sau khi lấy tay lau hai lần, anh có thể nhìn thấy rõ quầng thâm mắt, môi tái nhợt cùng gò má ửng đỏ.

"Anh cần tôi." Khương Vọng Chi tựa như khẳng định lại tựa như nghi vấn.

Một đêm du͙© vọиɠ không làm anh hạ sốt, thân thể nóng rực khiến nước nóng như nước lạnh.

Mặc xong quần áo, Dụ Minh vẫn chưa rời giường. Trước kia giờ này hắn đã rời đi, hầu như không có thời gian ăn sáng.

Trong tủ lạnh chỉ có mì gói, Khương Vọng Chi dán một tờ giấy trên đầu giường.

"Tôi có việc phải đi ra ngoài, không làm bữa sáng, anh muốn ăn thì gọi đồ ăn ngoài" Khương Vọng Chi là một người mâu thuẫn, thích sôi nổi, nhưng đám đông khiến anh không yên tâm, khi đến bệnh viện xếp hàng đăng ký, nhìn thấy phía sau có người, anh liền tự động đi xuống cuối hàng.

Hơn hai giờ sau, buổi trưa bệnh viện chuẩn bị tan sở, Khương Vọng Chi xếp hàng đến bên cửa sổ: "Tôi phát sốt, đến khám bệnh."

Cô y tá không nhìn người đàn ông đẹp trai này bằng ánh mắt kỳ quái, chỉ tay về phía cửa sổ bên cạnh: "Đây là khoa tâm thần. Anh đến khoa nội đi."

Cô y tá nói xong liền tan làm.

Khương Vọng Chi ngẩng đầu lên, có một dấu hiệu có thể nhìn thấy, chỉ cần anh không bị mù, tất nhiên sẽ thấy in ba chữ: Khoa tâm thần.

"Xem thói quen đến khoa thần kinh kìa, hay sốt nên mơ hồ? Sao lại xếp hàng ở đây chứ." Khương Vọng Chi bất lực nhìn theo đám người bên cạnh rồi xếp hàng.

Cũng may là buổi trưa khoa nội không ngừng khám, Khương Vọng Chi lại đợi thêm hai tiếng, y tá khoa thần kinh vào ca mới tới lượt anh khám.

Bác sĩ liếc nhìn nhiệt kế: "39 độ 7, cậu còn có thể sung sức như vậy. Không tồi, vẫn là tốt nhất nên đi tiêm thuốc đi, mau khỏe không cần uống thuốc."

"Được." bác sĩ nói gì cũng đúng, nghe bác sĩ là tốt nhất.

Khương Vọng Chi nghe tin mình không cần dùng thuốc liền cao hứng. Ngồi trên ghế, trên giá có hai lọ vác-xin đang chờ tiêm vào người anh.

Y tá vừa đến thực tập, khuôn mặt non nớt lại nghiêm túc lấy kim tiêm cho anh, ngay sau khi chiếc kim đầu tiên bị cắm nhầm, tay Khương Vọng Chi run rẩy không thể khống chế, lại bị y tá nhanh tay bắt lấy

Cô đâm vào chiếc kim thứ hai cẩn thận hơn, tiếc thay nó vẫn chưa vào đúng vị trí, ống kim vừa rút ra, Khương Vọng Chi hít một hơi lạnh.

"Xin.. xin lỗi, mạch máu của anh quá mỏng, nếu không tôi gọi người khác nhé, thực xin lỗi." Y tá khóc nức nở xin lỗi anh "Thực xin lỗi, tôi không cố ý."

Cuộc sống không dễ dàng gì, Khương Vọng Chi mỉm cười đưa tay về phía cô: "Không sao, cô tiếp tục đi." Thông qua ống truyền dịch chất lỏng nhanh chóng được truyền mạch máu anh, y tá cầm lấy một chiếc cốc giữ nhiệt tới xin lỗi: "Anh ơi, cái này cho anh. Buổi trưa anh không ăn à?"

Sinh viên y khoa có thể đánh giá trạng thái của một người thông qua quan sát.

Khương Vọng Chi chỉ nhớ rằng mình chưa ăn gì từ hôm qua, chỉ đành cám ơn sau đó nhận lấy, mở nắp bình ra bên trong là sữa bò nóng hổi

Y tá đưa cho anh một chiếc cốc dễ thương có in các nhân vật hoạt hình trên đó.

"Anh muốn ăn gì không? Hiện tại tôi đang rảnh, để tôi mua cho anh." Y tá lúc này đang đi làm, không dám tùy ý ngồi xuống, chỉ có thể cùng anh đứng nói chuyện phiếm.

Khương Vọng Chi nhấp hai ngụm sữa, bụng ấm dần cầm lấy chiếc cốc, cảm nhận hơi ấm truyền ra khắp lòng bàn tay.

"Không cần, sữa rất ngon." Khương Vọng Chi ít khi nói chuyện với người lạ, nhưng đối mặt với cô gái tốt bụng này anh không thể không nói thêm vài câu

"Cô vừa mới vào làm?".

Cô y tá cong môi gật đầu: "Đúng vậy, kiến thức căn bản tôi nắm rất rõ nhưng gan lại không đủ lớn ngay cả ca đêm tôi cũng không dám trực. Tiêm cho bệnh nhân cũng phạm lỗi"

Khương Vọng Chi: "Xem ra, tôi không phải là người đầu tiên đau khổ."

"Ừ, hôm nay tôi vừa tiêm cho một cô gái. Tôi tiêm sai chỗ, nên giúp cho cô ấy được tiêm miễn phí". Khuôn mặt y tá tròn trịa, có chút béo trẻ con, đôi mắt sắc lạnh như búp bê.

Khương Vọng Chi lại uống một ngụm sữa: "Tích lũy kinh nghiệm sau này sẽ làm tốt hơn"

Tần Du hy vọng có thể kết bạn với người đàn ông hào hiệp đầy phong độ này, không chút giả vờ nói: "Chào anh, tôi tên là Tần Du, rất vui được gặp anh, anh tên gì?"

"Tôi tên Khương Vọng Chi."

Tần Du sờ sờ cằm, lặp lại nói: "Khương Vọng Chi, vọng trong hy vọng?"

Khương Vọng Chi đưa mắt nhìn người qua đường, cười nói: "Trong suy nghĩ viễn vọng."