Edit: Guiga
-
Vương Gia Kỳ giật mình một cái, hắn vô thức quay đầu lại, nheo mắt nhìn về phía Hứa Thư Minh. Viên Sở Xuyên nói hắn khinh thường Hứa Thư Minh, lúc ấy hắn nói không phải, nhưng thật ra —— ở một mức độ nào đó mà nói, hắn thật sự khinh thường loại người như Hứa Thư Minh.
Trình độ học vấn cao, lớn lên lại xinh đẹp, làm cái gì không được mà phải nhất định phải học người khác tìm kim chủ, để đi đường tắt muốn có được hưởng thụ mà không làm.
Những loại người này Vương Gia Kỳ đã thấy nhiều, cũng không tính là gì, ai mà không muốn không làm nhưng vẫn có thể hưởng thụ. Trong vòng giải trí, có rất nhiều mỹ nam mỹ nữ muốn tìm bố nuôi, nếu phải coi thường từng người, hắn cũng không cần phải quan tâm.
Nhưng thất bại của Hứa Thư Minh chính là anh rõ ràng chọn con đường này, nhưng lại không nghiêm túc với nó.
Có lẽ trong lòng anh chỉ cảm thấy mình nhất thời sa ngã, thật là buồn cười, đã làm đĩ còn muốn lập đền thờ, chính là nói loại người này.
Đáng đời anh bị Viên Sở Xuyên nhanh chân đến trước, cuối cùng rơi vào tình trạng bị đuổi ra khỏi cửa.
Nhưng bây giờ Hứa Thư Minh không đáng thương sao? Đương nhiên đáng thương. Nhưng mà, Vương Gia Kỳ nhìn thấy Hứa Thư Minh, trong lòng lại có một giọng nói phản bác, nếu anh không chống đối Viên Sở Xuyên sẽ không bị rơi vào khốn cảnh, mất đi cha mẹ. Nếu như lúc đầu anh nhận khoản tiền kia, anh còn có thể nở mày nở mày trở về Hồng Kông. Hơn nữa nếu từ đầu anh không dây dưa với Chung Văn Thiên, bây giờ đã không có chuyện gì.
Nói tới nói lui, Hứa Thư Minh rơi vào kết cục như bây giờ, tất cả đều do anh tự tìm, không thể trách người khác!
Sau khi làm tư tưởng cho mình thật tốt, chút xíu áy náy của hắn đối với Hứa Thư Minh đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự thương hại với một kẻ thất bại.
"Anh có thể đánh cược gì với tôi?" Vương Gia Kỳ trầm ngâm nhìn Hứa Thư Minh, nở một nụ cười khinh, giọng nói mang theo ý khuyên bảo, "Anh Hứa, nếu tôi là anh, bây giờ tôi sẽ không lãng phí thời gian mà tranh thắng thua với thầy (Viên Sở Xuyên), coi như anh thắng, thì thế nào? Thầy tôi bây giờ là một ngôi sao điện ảnh nổi tiếng chạm bỏng tay, là một diễn viên trẻ nổi bật, hiện tại chỉ còn thiếu một giải thưởng để đánh bóng tên tuổi, —— anh lấy cái gì mà tranh với thầy?"
Hắn nói xong, yên lặng nhìn Hứa Thư Minh đối diện, chỉ thấy Hứa Thư Minh biểu cảm hững hờ, trên mặt giống như đang đeo một cái mặt nạ lạnh lùng xa cách, khiến người khác không biết được cảm xúc thật của anh.
Vương Gia Kỳ giật mình, không biết có phải ảo giác không, lúc này trên người Hứa Thư Minh lại mang vẻ mặt khiến hắn liên tưởng đến Viên Sở Xuyên.
Không đợi hắn nghĩ kĩ, Hứa Thư Minh ngẩng đầu lên nhìn hắn, giọng nói êm dịu:
"Anh dám không, Vương Gia Kỳ?"
Cái gì?" Vương Gia Kỳ sững sờ.
Hứa Thư Minh cụp mắt cười một tiếng, anh cười lên trông vô cùng đẹp và hiền lành, Vương Gia Kỳ nhìn sắc mặt của anh, trong lòng dâng lên một cảm giác không được thoải mái.
"Tôi nói anh có dám đánh cược với tôi một ván không, tôi không muốn biết chuyện về anh Viên, anh ta và tôi có liên quan gì?"
Vương Gia Kỳ nghe thấy ý coi thường với Viên Sở Xuyên trong lời nói của anh, trong lòng vô cùng không vui, sao Hứa Thư Minh dám coi thường Viên Sở Xuyên.
"được." Vương Gia Kỳ kiềm chế buồn bực, nhíu mày nhìn Hứa Thư Minh nói: "Anh nói xem, cược cái gì?"
Hứa Thư Minh nghe hắn nói vậy, biểu cảm càng thêm hiền hòa, anh bước đến gần cgk nói khẽ: "Anh không phải rất muốn bên cạnh Viên Sở Xuyên làm con chó nghe lời sao? Vậy thì chúng ta cược, trong vòng ba ngày anh sẽ bị Viên Sở Xuyên đuổi."
"Anh nói ai là chó!" Trong ngực Vương Gia Kỳ dâng lên một luồng khí nóng, hắn không kiềm được giận mà nói.
Hứa Thư Minh vẫn cười, làm như không thấy sự tức giận của hắn, "Không dám nữa?"
Vương Gia Kỳ nghe được giọng điệu trào phúng của anh, chân đã bước lên một bước nắm cổ áo của Hứa Thư Minh, trừng mắt thật mà nói: "Hứa Thư Minh! Đã cho anh thể diện mà anh không cần!"
Hứa Thư Minh khinh thường hừ một tiếng, đưa tay đẩy Vương Gia Kỳ ra, đứng tại chỗ chỉnh lại quần áo, nói giọng bình thản với Vương Gia Kỳ:
"Tôi không cần mặt mũi, thế thì anh muốn làm gì? Đuổi tôi khỏi thủ đô, hay tìm người dạy dỗ tôi một chút, hay là trực tiếp động tay với bố tôi?"
Vương Gia Kỳ hung hăng nhìn chằm chằm hắn không trả lời.
Hứa Thư Minh sửa soạn xong, ngẩng đầu nhìn Vương Gia Kỳ: "Nếu như anh muốn cho tôi đẹp mặt, tôi cho anh một lời khuyên, phải thừa dịp mà làm sớm, không thì ba ngày thoáng qua một cái anh muốn cũng không còn cơ hội. —— thế nào, lời khuyên của tôi có phải chân thành, có ích hơn nhiều so với lời khuyên của anh không?"
Hứa Thư Minh nói xong, không lưu luyến chút nào mà xoay người rời đi.
Vương Gia Kỳ ở phía sau nhìn chằm chằm bóng lưng anh, sắc mặt tối sầm.
"Anh sẽ hối hận vì hôm nay dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi."
Hứa Thư Minh không quay đầu lại.
"Tôi sẽ chờ anh quỳ xuống cầu xin tôi!"
Hứa Thư Minh làm như bị điếc, anh quẹo qua, đi thẳng ra khỏi hàng lang quán trà, biến mất khỏi tầm nhìn của Vương Gia Kỳ.
Lúc anh đi ra quán trà đã đến giờ cơm tối. Bên ngoài quán trà cũng không nhìn thấy bóng dáng cô Chung, có lễ cô tiến hành kế hoạch không tệ.
Cô Chung là người phụ nữ thông minh, rất có tâm cơ, cũng có thể nhịn, chỉ là Chung Văn Thiên không thích cô, cho nên nhìn chỗ nào cũng không vừa mắt cô, nhưng ở trước mặt người ngoài, cô Chung vẫn là một quý bà hoàn mỹ.
Chung Văn Thiên có thể không cho cô Chung mặt mũi, nhưng trước đối tác làm ăn sẽ không để mất phong độ.
Cho dù trong buổi cơm tối luôn cười, nhưng chắc chắn trong lòng nhất định rất bực bội?
Thái Thiến Nghiên lại giống như không biết điều này, cứ giống như cao da chó quấn lấy hắn mãi không buông.
Hứa Thư Minh lắc đầu, đưa tay vẫy một chiếc taxi, anh muốn quay trở về khách sạn nghỉ ngơi thật tốt một đêm. Bây giờ cô Chung vì anh mà tìm cho bố người chăm sóc thật tốt, để anh rảnh rang sắp xếp công việc của mình thật tốt.
Cô Chung giúp đỡ bố anh, bây giờ anh đang khó khăn, nhưng anh không thể dựa vào sự giúp đỡ của cô Chung mà sống, đây không phải phong cách sống của Hứa Thư Minh.
Anh phải tìm một công việc, không nhất định là một công việc đúng ngành nghề của mình, chỉ cần có một công việc thật sớm, tiền lương thật tốt là được.
Anh ở khách sạn ngủ một giấc ngon lành, đêm nay có nhiều người ngủ không yên giấc.
Vương Gia Kỳ gặp Hứa Thư Minh xong rồi về chỗ Viên Sở Xuyên. Viên Sở Xuyên rất bận rộn, không có thời gian nghỉ ngơi.
Đến khuya Viên Sở Xuyên còn phải ghi hình, Vương Gia Kỳ đi theo bên cạnh hắn bận trước bận sau, vốn dĩ hắn còn muốn nói chuyện Hứa Thư Minh uy hϊếp hắn với Viên Sở Xuyên.
Một tiếng thầy này không chỉ là vị thân phận địa vị của Viên Sở Xuyên, mà còn là lòng kính trọng của hắn đối với Viên Sở Xuyên.
Viên Sở Xuyên thật ra cũng để ý sắc mặt của Vương Gia Kỳ không được tốt, nhưng ban đêm người vây quanh hắn quá nhiều, hắn không có thời gian hỏi han.
Chờ đến khi tan làm, Chung Văn Thiên đột nhiên gọi điện thoại đến.
Bởi vì hai chuyện này, Viên Sở Xuyên đã quên mất chuyện của Vương Gia Kỳ.
Tối nay, Chung Văn Thiên cơm nước với đối tác xong xuôi, đã dẫn Thái Thiến Nghiên về nhà. Không đợi bọn họ về đến nhà, ở trên xe Chung Văn Thiên đã làm rùm beng với Thái Thiến Nghiên.
Thái Thiến Nghiên tối quyết tâm cứng rắn đến cùng, Chung Văn Thiên nói một câu, cô đáp một câu, làm cho Chung Văn Thiên tức đến nỗi giữa đường đổi xe.
Chung Văn Thiên bị Thái Thiến Nghiên chọc tức, đổi xe xong vẫn không vơi bớt, trong l*иg ngực vẫn còn tràn đầy tức giận, hắn cảm thấy tối nay không ngủ được, lập tức nghĩ đến Viên Sở Xuyên.
Viên Sở Xuyên đối với việc Chung Văn Thiên gọi đến, đương nhiên không có không đồng ý.
Vương Gia Kỳ lái xe đưa hắn qua, sau đó trở về, Viên Sở Xuyên gọi hắn sáng mai đúng giờ đến đón hắn. Vương Gia Kỳ gậy đầu cung kính lái xe qua về.
Trên đường về, Vương Gia Kỳ vẫn còn nghĩ làm sao khiến cho Hứa Thư Minh biết mặt.
Nhất định phải thật nhanh, không thì —— đừng nói đêm nay hắn ngủ không được, sợ là ngay cả ngày mai cũng không chịu nỗi!
Hắn gọi Viên Sở Xuyên là thầy, nó không phải là ước ddingj trong hợp đồng.
Viên Sở Xuyên chọn hắn từ một đám trợ lý, đối với hắn vô cùng tin cậy, cũng xem hắn là người có năng lực.
-
17/08/2021