Khi Nam Phụ Không Còn Như Trước

Chương 66: Xem mắt

Từ sáng sớm, Duật Thiên đã đến trường quay, kết quả khi đến cả đoàn phim liền túm cậu lại hỏi. "Duật Thiên, nghe nói cậu ung thư giai đoạn cuối?"

"??"

"Tôi nghe nói cậu tái phát bệnh tim, khi đi kiểm tra thì còn 2 năm sống, thật vậy sao?"

"??????" Duật Thiên ngơ ngác trước mọi người. Miệng hả hốc mà vẫn không nói gì.

Ta ung thư giai đoạn cuối hồi nào vậy? Ta bệnh tim còn 2 năm là sao??? Đứa nào muốn ta chết sớm vậy?!

Duật Thiên khẽ hắng giọng. "Mọi người nghe ở đâu?"

"Tôi nghe từ Thù Oanh."

"..."Thôi, từ chối hiểu. Duật Thiên lấy cớ rời đi, nhanh chóng thoát khỏi đám đông bát quái.

.....

Đương nhiên việc này Duật Thiên phải đi tìm Thù Oanh để nói rõ. "Cậu nói với mọi người tôi ung thư giai đoạn cuối?"

"Tôi không tìm được lý do."

"Còn bệnh tim còn 2 năm sống là sao?"

"Sự thật cậu có bệnh tim."

"..."

"Hai năm sống tôi bịa thêm cho kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Vui không! Kí©ɧ ŧɧí©ɧ không!"

Duật Thiên ước mình bất tỉnh cho rồi. Đau tim quá.

Việc Thù Oanh biết Duật Thiên có bệnh tim là lúc quay phim, bệnh của cậu tái phát, đành phải nhờ Thù Oanh đi mua thuốc giúp.

.....

Trong quá trình quay phim thì đạo diễn Hải bỗng cho tan tầm. Mọi người cũng rất hoang mang, cũng chẳng hiểu có lí do gì.

Duật Thiên cũng đành tan tầm theo. Cậu đội mũi lưỡi trai và đeo khẩu trang lên rời đi.

Trong khi suy nghĩ đang bay bổng đâu đó thì tiếng chuông điện thoại vang lên.

"Vâng mẹ?"

"Con có bận không?"

"Không ạ. Có chuyện gì sao?"

"À. Chuyện lần trước mẹ nói với con ấy."

"..." Nếu như nhớ không nhầm thì lúc trước vào một ngày trời đẹp, bà Triệu có nói với cậu một vấn đề nhỉ. Hình như là xem mắt.

"Có thể không đi được không ạ?"

"Không được. Đó là con gái của bạn thân mẹ. Con đến đi. Con bé xinh lắm, cũng rất lễ nghĩa và hiền nữa"

"..."

Vì không thể nào làm lung lay suy nghĩ của bà Triệu, Duật Thiên đành thở dài rồi đến địa chỉ mà bà Triệu nói.

Đó là một quán cafe nhỏ nằm ở giao lộ. Bên ngoài ồn ào náo nhiệt bao nhiêu, bên trong lại càng yên tĩnh bấy nhiêu.

Duật Thiên đi đến bàn số 6 mà bà Triệu nói. Ở đó có một cô gái tóc nâu uốn lượn phần đuôi. Cô mặc một chiếc váy màu vàng nhạt viền ren. Cô gái nhẹ nhàng khuấy ly cafe của mình, đôi mắt nâu long lanh chăm chú nhìn phong cảnh bên ngoài.

Duật Thiên đi lại, khẽ cuối đầu nhìn cô gái rồi nói.

"Cô là người mà mẹ tôi nói đến?" Đôi mắt nâu của cô khẽ động, chăm chú nhìn người con trai trước mặt mình.

Cậu mặc một cái áo sơ mi màu xanh nhạt, quần màu trắng, mái tóc đen ôm sát mặt, đôi mắt linh động nhìn cô, khuôn mặt lại không biểu cảm có phần trưởng thành.

Cô gái nhẹ nhàng mỉm cười, tay ra hiệu mời ngồi.

Duật Thiên kéo ghế rồi ngồi xuống, gọi một ly cafe đen.

"Xin tự giới thiệu, tôi là Triệu Duật Thiên. Cô là..."

"Tôi là Giản Lạc. Rất vui khi được gặp anh."

"Rất vui gặp được cô."

"Vâng, tôi có xem qua một số thông tin về anh. Anh sẽ không phiền chứ?"

"Cô cứ tự nhiên."

"Nghe nói anh hiện đang là diễn viên?"

"Ừ."

Cô gái nhỏ không biết nói gì thêm, khuôn mặt khẽ ngước xuống đất, Duật Thiên đành bắt chuyện tiếp. "Cô đang làm nghề gì, có sở thích gì không?"

"À....tôi.....tôi đang là giáo viên khoa âm nhạc , tôi khá thích đọc sách và chơi đàn."

"Piano chăng?"

"Không phải, là violin." Nói đến đây đôi mắt của Giản Lạc long lanh nhìn cậu rồi sau đỏ thất kinh cuối đầu xuống lại.

-

"Vậy hãy nói về sách, vậy cô thích nhất thể loại gì?"

Giản Lạc một lần nữa nhìn thẳng vào đôi mắt cậu, cô nhiệt tình nói. "Thể loại tôi ưa thích nhất là tình cảm và lịch sử văn học. Tôi còn rất thích kinh dị. Và còn..." Sau đó Giản Lạc ngừng lại, cuối thấp đầu xuống như một đứa trẻ làm sai. "Xin...xin lỗi. Là do khi nhắc đến sở thích tôi lại vượt giới hạn lịch sự. Nếu tôi có ý gì sai, mong anh cho qua."

"Không sau, ai cũng như vậy cả. Khi nhắc đến sở thích, nhiệt tình cũng là chuyện bình thường." Duật Thiên không cười, nhưng đôi mắt lại có ý tốt khiến Giản Lạc không ngừng nhìn chăm chú.

Giản Lạc vờ uống một ngụm cafe, đôi môi mọng nhấp nháy hỏi. "Vậy anh thích gì? Loại sách mà anh thích ấy."

"Có lẽ là khoa học và tâm lý học."

"Tôi cũng rất thích." Giản Lạc bất ngờ nói, sau đó phát hiện mình thất lễ đành rối rít xin lỗi.

Duật Thiên không quá bận tâm về vấn đề lễ nghĩa cùng lứa tuổi nên nói tiếp. "Không sao. Vì tôi không có nhiều thời gian để đọc nên không có đọc qua các thể loại khác."

"Vậy...anh khi nào rảnh rỗi?"

"Cuối tuần."

"Vậy anh có muốn đi đến thư viện không?"

"Cô sẽ hướng dẫn cho tôi?"

"Vâng, anh không phiền chứ."

"Tất nhiên là không. Ngược lại tôi rất hân hạnh."

"Thật tốt quá." Giản Lạc cười thanh thuần vui vẻ, Duật Thiên không đáp lại, chỉ cầm tách cafe lên uống, vị đắng của cafe khiến cậu thư giản hơn.

Trong khi hai người vẫn còn trò chuyện với nhau, trên tầng hai của quán, Lý Kiều Ngôn liếc nhìn Giản Lạc.

Hôm nay gã vốn định nghỉ ngơi một chút, kết quả là chứng kiến một giàn cảnh này.

Cô gái dịu dàng ngây thơ cùng cậu con trai trưởng thành lịch sự trò chuyện vui vẻ.

Kiều Ngôn chụp ảnh cô gái lại rồi gọi thân tín của mình. "Điều tra cô gái này cho tôi"

"Vâng"

Tắt giao diện trò chuyện trên điện thoại, Kiều Ngôn nhấp một ngụm cafe đen rồi đứng dậy rời đi không một ai hay. Ngay cả Duật Thiên cũng không nhận ra sự hiện diện của Kiều Ngôn.