Khi Nam Phụ Không Còn Như Trước

Chương 7: Đụng độ

Đầu tiết chính là môn Văn học do cô Trần phụ trách. Khi cô Trần đang bận trên bục giảng bài thì Duật Thiên lại tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ. Có vẻ cô Trần cũng chẳng để ý đến lắm. Mặc kệ cậu học sinh kì dị này.

Sau khi trải qua hai tiết văn, bây giờ chính là giờ ra chơi. Duật Thiên cùng Tuyết Chi chạy xuống căn tin chỉ để mua "một chút" đồ ăn vặt để ăn trong giờ địa và giờ lý sắp tới.

"Ê hình như đó là Duật Thiên lớp A2 thì phải."

"Ừ. Vậy người kế bên là Tuyết Chi rồi."

"Nghe nói hai người đó là bạn thân. Có người nói đó là cặp đôi vàng của lớp A2."

"Vậy sao? Tôi cũng mong hai người họ là cặp đôi. Nhìn rất xứng."

"Nghe là gần đâu đây có tiểu tam chen chân. Có ý đồ cướp Duật Thiên khỏi Tuyết Chi."

"Đó là ai vậy?"

"Chính là Lan Tuyền lớp A1 đó."

Hóa ra là ả hả! Thật đáng ghét mà."

Dù đang thảo luận về Lam Tuyền nhưng chủ đề hầu hết là lời xầm xì bàn tán về hai người Duật Thiên và Tuyết Chi.

Còn hai con người của chủ để bàn tán kia lại đang tranh cãi nhau về việc mua đồ.

"Tôi thấy pudding sữa ngon hơn" - Tuyết Chi hầm hực nói.

"Cacao sẽ ngon hơn. Vị béo ngọt hòa quyện cùng vị đắng dịu dễ kích vị giác" - Duật Thiên không thua phản bác.

"Vị sữa!"

"Vị cacao!"

Lần này Tuyết Chi không đáp lại, phồng má lên như chịu uất ức, vừa đáng yêu lại vừa cảm thấy tội lỗi. Duật Thiên liền không dám tranh nữa. Đành thua cuộc mà mua pudding vị sữa.

.....

Đến giờ địa lý. Duật Thiên cùng Tuyết Chi lôi đồ ăn ra ăn trước mặt bàn dân thiên hạ, không hề sợ hãi gì cả.

Giáo sư địa lý tức đến mức cũng chẳng thể làm gì. Ai kêu hai người họ là con ông cháu cha chi.

Hết giờ địa lại đến giờ lý rồi lại đến ngoại ngữ. Tuyết Chi nhìn Duật Thiên, thấy cậu liền có dáng vẻ khó chịu. Mặt nhăn nhó khiến cô bỗng cười mỉm, cảm thấy cậu cùng bạn này đáng yêu vô cùng.

Còn Duật Thiên thì chính là khó chịu thật. Vì giáo sư ngoại ngữ cứ mãi nói về cách phát âm.

Không chịu nổi nữa, Duật Thiên liền đứng phắt dậy. Bước chân ra khỏi lớp làm giáo sư tức một trận. Liền nói một dàng tiếng anh.

"Hey, do you know what you"re doing?"

(này, cậu biết cậu đang làm gì không hả?)

"Me? Oh, i want to go out!"

(Em? Oh em muốn ra ngoài)

"Why?"

(Tại sao?)

"Because professor are always babbling about rhymes and sounds, it drove me crazy!"

(vì giáo sư cứ mãi lảm nhảm về vần và âm, nó khiến em phát điên!)

"You..."

(Em....)

"Im leaving, goodbye professor."

( Em ra ngoài đây, tạm biệt giáo sư!)

Duật Thiên bước chân ra khỏi lớp, không hề ngoảnh mặt lại. Nắng trưa rọi trên thân ảnh cao lớn của thiếu niên. Nhìn kì lạ vô cùng.

.....

Sau khi tan tiết cuối của buổi sáng, một số người sẽ lái xe về ăn cơm, một số sẽ ở lại ăn trưa ở căn tin và nghỉ ngơi tại phòng dành cho học sinh.

Duật Thiên mang hộp cơm trưa lên sân thượng ăn. Tuyết Chi bận đi đâu đấy nên không ăn cùng được. Chỉ có một mình hắn ăn.

Mở nắp cơm ra, mùi hương thơm bay tỏa, hòa tan vào không khí. Bên trong cơm chiên chiếm hơn nửa hộp. Phần ăn kèm là tôm chiên xù và cải muối. Còn có vài lát táo và một hộp nước cam ép. "Nhìn có vẻ ngon."

Duật Thiên cầm đôi đũa lên và ăn. Vừa chỉ ăn được hết phân nữa thì đã nghe tiếng quát ở đằng sau lưng.

"Thằng kia! Mày là ai dám chiếm địa bàn của tao?"

Duật Thiên xoay người lại, trên miệng vẫn còn đang nhai con tôm chiên. Tên đầu gấu kia không nhận ra sự thờ ơ trong mắt đối phương. Liền hỏi lại. "Mày là ai?"

"Tao là tổ tông nhà mày đấy. Nào bái lạy tao đi."

Duật Thiên nuốt con tôm rồi giọng khinh thường trả lời tên đầu gấu kia còn tên đầu gấu có vẻ bị chọc giận định nhào lên. Đồng bọn của tên đầu gấu cản lại rồi nhìn Duật Thiên, nhắc lão đại.

"Lão đạo, hình như đó là Duật Thiên của lớp A2."

"Duật Thiên? Là thằng bạch kiểm của A2 hả?"

Giọng của tên lão đại không nhỏ, ầm ĩ đến tai của Duật Thiên khiến hắn cau mày. "Mày bé cái miệng lại là chết người à."

"Mày đang nói ai đấy!"

Tên đầu gấu bị chửi liền tức giận, khuôn mặt liền cau có. Duật Thiên có vẻ bị làm phiền trong lúc ăn cũng tức giận. "Mày điếc à. Tao nói thế mày còn không hiểu."

"Mày! Mày có biết tao là ai không?"

"Tao biết mày rồi làm được cái gì?"

Không nhìn ra được sự khinh thường trong lời nói của Duật Thiên, tên đầu gấu vẫn nói. "Tao là Hoàng Khải của D5, lão đại của khối D".

Chưa từng có kẻ nào chưa nghe danh của tao mà không sợ. Tao...Đm mày có nghe tao nói không đấy?

Trong lúc tên đầu gấu nói thì Duật Thiên ăn nốt bữa trưa trong hộp rồi ăn hết lát táo, giờ hắn đang cắm ống hút uống nước cam ép. Nhìn bộ dạng tự nhiên vô cùng. "Kể tiếp đi. Ngừng lại làm gì? Tao đang nghe hay mà."

Duật Thiên vừa uống vừa tự nhiên nghe tên đầu gấu nói. Còn thúc tên đầu gấu kể tiếp.

"Tóm lại tao là lão đại khối D. Tao muốn mày gia nhập băng đảng của tao."

"Vậy tao không gia nhập thì sao?"

"Thì tao đánh cho đến khi nào mày gia nhập thì thôi."

"Ồ. Trò chơi vận động tay chân sao? Thú vị."

Duật Thiên uống xong liền vứt vào cùng hộp cơm rỗng. Bẻ ngón tay kêu răn rắc. Trên môi nở nụ cười tà ác. Đôi mắt tỏ vẻ thích thú và hưng phấn đến lạ lùng. "Nào! Tới đây đi. Chúng ta khô máu với nhau nào."