Hệ Thống Ước Nguyện Tử Vong

Chương 1: Chào mừng đến với Hệ Thống

Mưa rơi tí tách hơn một giờ đồng hồ mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Trước mắt là con đường đất đỏ vào làng, phía sau là rừng rậm cao ngút trời che khuất đi ánh sáng không thể nhìn sâu bên trong. Ngay bìa rừng, một nhóm người già trẻ gái trai đều có đủ, kẻ ngồi người nằm mê man, chưa ai tỉnh giấc trừ một người.

Cậu thanh niên tựa lưng vào gốc cây, rũ mi mắt nhìn chằm chằm dưới đất, con ngươi không tiêu cự. Cậu loáng thoáng nghe thấy âm thanh ai đó đang gọi mình mang theo bi thương mãnh liệt như con thú bị thương không ngừng vang lên.

- Từ Thần, Từ Thần, mau nhìn anh.

Người nọ ôm chặt lấy cậu, cơ thể anh không ngừng run rẩy, giọng nói khản đặc như dồn hết lực từ cổ họng bật ra.

- Từ Thần, nhìn anh đi, xin em…

Tôi vẫn đang nhìn mà! – Trong lòng thanh niên không vui lên tiếng. Trái tim đột ngột siết chặt, tận sâu linh hồn kêu gào cậu nhanh chóng ôm lấy người nọ. Song đối diện cậu vẫn là một mảng sương mù dày đặc không thể phân biệt được đâu là đâu, càng chẳng thể nhìn xem trước mắt mình là ai.

- Từ Thần, chờ anh, anh nhất định sẽ tìm em!

Tìm? Tại sao lại tìm cậu trong khi đang đối diện với người nọ? Thanh niên cảm thấy có điều kì lạ, cậu muốn lên tiếng hỏi thì xung quanh đột nhiên truyền đến một trận ồn ào, những cảnh tượng trước mắt biến mất. Đối diện với cậu chính là thảm cỏ xanh mướt cùng với chín người khác đang ngơ ngác nhìn quanh.

- Đây là đâu vậy? - Em gái tóc ngắn mặc áo dài trắng lên tiếng, đôi mắt to mơ màng nhìn quanh - Đến nơi thực hiện nhiệm vụ rồi ư?

- Nhiệm vụ? Em cũng được giao nhiệm vụ à? - Người bên cạnh vội vàng lên tiếng.

- Đúng vậy ạ. Hệ thống bảo rằng muốn thực hiện ước nguyện thì phải xuyên qua từng thế giới giúp đỡ nhân vật phản diện học tập tốt. Chị cũng thế sao ạ?

Em gái học sinh nhỏ giọng trả lời, hơi nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh thì cực kì ngạc nhiên. Đó là một cô gái xinh đẹp với khuôn mặt chỉ nhỏ bằng bàn tay, đôi mắt phượng phong tình, mái tóc ombre ngắn nhuộm màu xám khói càng khiến cô trông thêm lạnh lùng xa cách. Cô gái nọ chau mày, cực kì không vui nói:

- Nó bảo tôi đi trừng trị trà xanh.

- Tôi... tôi không giống hai người. - Gã đàn ông gầy gò gần đó lắp bắp lên tiếng, da mặt xám ngoét, đôi mắt láo liên nhìn quanh - Nó bảo tôi bày mưu kế cho nhân vật chính.

Những người còn lại cũng tham gia bàn tán, chỉ riêng thanh niên tỉnh dậy đầu tiên không nói gì. Thanh niên nọ tầm hai mươi bốn, hai mươi lăm, dáng vẻ cao ráo cân đối, đôi chân thon dài thẳng tắp, khuôn mặt tuấn mỹ xuất sắc. Chẳng qua biểu tình khó chịu trên gương mặt ấy lại cho thấy thanh niên này rất khó gần.

[Chào mừng mọi người đến với Hệ thống Ước Nguyện Tử Vong.] - Một âm thanh máy móc cứng nhắc đầy lạnh lẽo vang lên. Cả không gian trong chớp mắt lặng thinh, chỉ còn tiếng hệ thống vang vọng.

[Nhiệm vụ của quý vị rất đơn giản, chỉ cần bảo toàn mạng sống và thu thập điểm từ các màn chơi, người cao điểm nhất đồng thời điểm vượt qua bảy màn sẽ được thực hiện nguyện vọng. Xin quý vị nhớ kĩ, chết trong trò chơi sẽ đồng nghĩa với việc chết ở thế giới thực. Vì thế đừng dại dột thử những trò ngu ngốc.]

Hệ thống vừa dứt câu, sắc mặt ai nấy đều khó coi. Tất cả bọn họ đều bị hệ thống dỗ ngọt vào đây. Nó đưa ra lời mời đầy tính dụ hoặc, đảm bảo sẽ thực hiện mọi nguyện vọng của bọn họ cho dù có vô lý đến mức nào song chỉ cần bọn họ đồng ý gia nhập và làm việc. Vấn đề phát sinh ở ngay đây, nhiệm vụ mà nó bảo khác hoàn toàn so với bây giờ.

Gã đàn ông cao to vạm vỡ vốn tính nóng nảy, nhịn không được mắng:

- Mày nói cái quái gì thế? Chẳng phải bảo tao làm nam chính trong các thế giới thu thập hậu cung sao? Bây giờ mày lại muốn tao bán mạng à!

[Xin thứ lỗi, ngài không có quyền hạn để biết.] – Âm thanh máy móc rè rè vang lên - [Các vị yên tâm, tôi có thể cam đoan đây chắc chắn là những trải nghiệm tuyệt vời của mọi người.]

Em gái nữ sinh mặc áo dài trắng khẽ run, hai tay em ôm lấy bả vai mình, lắc đầu nguầy nguậy. Vốn dĩ em đồng ý tham gia vào bởi vì đây chính là hi vọng duy nhất giúp mẹ em hết bệnh. Bệnh tình của bà đã trở nặng, tất cả các bác sĩ trong bệnh viện lớn đều vô phương cứu chữa. Em không muốn mẹ sống trong đau đớn như thế nên mới đồng ý, ai ngờ nó lại lừa em đến đây bán mạng!

- Tôi… tôi có thể không tham gia nữa không? Tôi muốn về nhà!

Nữ sinh run rẩy lên tiếng. Lời của em khiến những người khác dao động rồi nháo nhào lên đòi về theo. Chẳng qua lời nói của hệ thống nháy mắt dập tắt hi vọng của mọi người.

[Muốn về? Trừ khi các vị hoàn thành xong bảy màn chơi. Màn thứ nhất sắp bắt đầu, một ngôi làng cách biệt với xã hội cùng những tập tục kì quái, nhiệm vụ của các vị là ở nơi này trong vòng bảy ngày, bảo toàn mạng sống của bản thân và tuyệt đối đừng kích phát điều kiện tử vong. Về việc tránh thoát như thế nào thì đây là nhiệm vụ của quý vị. Chúc các ngài có trải nghiệm vui vẻ.]

Sau đó dù cho mọi người có gào khản cổ gọi thế nào thì hệ thống vẫn không lên tiếng đáp, bọn họ đều biết đây không phải trò đùa. Không ai mở lời, sự yên tĩnh lại bao trùm, áp lực đè nặng lên đoàn người đến mức ngột ngạt khó thở.

- Được rồi, bây giờ hoảng loạn cũng không có ích gì, chúng ta phải tìm cách thoát khỏi nơi này mới là chuyện quan trọng. - Thanh niên mặc tây trang phẳng phiu ôn hòa lên tiếng, dáng vẻ của hắn y hệt những doanh nhân thành đạt thuộc tầng lớp lãnh đạo. Đôi mắt sắc bén sau lớp kính thản nhiên nhìn mọi người xung quanh.

Gã cao to cười khẩy một tiếng, nhìn thanh niên vừa nói như nhìn kẻ ngu, tuôn lời cực kì gợi đòn:

- Tìm cách thoát khỏi đây? Mày có bị ngu không? Chẳng phải hệ thống vừa bảo phải trải qua bảy màn chơi mới được thả về à.

Anh chàng nọ tốt tính không so đo, trên môi vẫn giữ nụ cười ôn hòa đúng mực, chậm rãi nói:

- Chúng ta phải tìm NPC giao nhiệm vụ, hiểu được bối cảnh, xác định nội dung diễn ra mới có thể tránh né được hiểm nguy từ đó trốn thoát thành công ở màn chơi đầu tiên. Trước tiên chúng ta giới thiệu một chút sau đó lại đi tìm NPC là ổn. Đây là cấp thấp nhất của trò chơi chắc hẳn sẽ không quá khó khăn đâu.

Tất cả người chơi trông thấy có người đứng ra lãnh đạo lập tức yên tâm hơn hẳn, lần lượt giới thiệu tên và lý do mình vào đây. Đến lượt chàng trai diện mạo xuất sắc, cậu ta cúi đầu trầm ngâm một lúc lâu vẫn không lên tiếng. Gã cao to nóng nảy hối thúc thì chàng trai nọ mới ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nhìn gã một cái rồi nói:

- Cố Từ Thần, không nhớ lý do vào đây.

- Mày đang đùa tao à? – Võ Chí Công trợn mắt trừng chàng trai ấy, ngoác miệng cười hô hố - Mày nghĩ viện lý do khùng điên ấy tao sẽ tin chắc. Chả thằng nào ngu tự nhiên đồng ý theo hệ thống vào đây mà không nhớ mục đích của mình.

Con ngươi đen như mực lưu chuyển, không chút khách khí đánh giá gã, đôi môi mỏng ửng đỏ mấp máy, thản nhiên đáp:

- Đầu óc có vấn đề thì đừng lên tiếng, người khác lại đánh giá cho.

Võ Chí Công đột nhiên bị mắng thì đứng hình sau đó liền nổi cơn thịnh nộ. Trong cuộc đời gã chưa từng có kẻ nào dám mắng gã như thế. Hôm nay gã không dạy dỗ lại thằng ẻo lả này thì gã không mang họ Võ!

Gương mặt gã đàn ông trầm xuống, nặng nề đầy uy hϊếp nhìn về phía Cố Từ Thần. Gã hầm hầm bước đến, vung nắm đấm tính đánh vào gương mặt thu hút kia nhưng chưa kịp chạm đến đã bị người nọ nhanh chân đá văng ra. Lực đá mạnh đến nỗi cả thân thể gã bay về phía sau, đập mạnh vào thân cây gần đó.

Cố Từ Thần lạnh nhạt nhìn gã đàn ông nằm quằn quại trên đất, cằm hơi nâng lên cực kì gợi đòn. Vốn dĩ cậu không muốn ra tay với tên thiểu năng nhưng gã lại chọc đến cậu. Cố Từ Thần quả thật không nhớ mục đích bản thân đến nơi này là gì, thậm chí không thể nhớ được những chuyện xảy ra trước kia. Ký ức của cậu là một mảng trống rỗng, không có gì đọng lại ngoại trừ tên của bản thân mình. Bất quá, cậu không muốn bản thân bỏ mạng một cách vô lý ở đây cho nên chỉ có thể chấp nhận thực tại.

Cố Từ Thần rũ mi mắt, dự định tiếp tục chìm trong thế giới riêng của mình thì trông thấy cục bông nhỏ cách đó len lén bước đến gần cậu. Vốn dĩ là cách nhau năm sáu bước chân, hiện tại rút lại còn hai bước. Đứa nhỏ đó thấy cậu phát hiện ra thì lập tức đứng yên, giả ngu ngơ ngác nhìn quanh.

Cố Từ Thần: "..."

Thôi kệ đi.

Nhóc trông thấy cậu không đuổi bé đi thì thở phào nhẹ nhõm, bàn tay bé vỗ vỗ ngực mình. Bé ngồi xổm xuống dưới đất, hai tay chống má, đưa mắt nhìn xung quanh. Thấy mọi người đã lần lượt giới thiệu xong hết, bé mới vẫy vẫy cánh tay ngắn ngủn của mình, hấp tấp lên tiếng:

- Còn con ạ. Con là Diệp Trà, con vào đây muốn tìm lại cha.

Nghe được âm thanh non nớt như mang theo mùi sữa của trẻ con, tất cả người có mặt ở đây đều quay lại nhìn thì trông thấy một đứa bé mặc đồ thủy thủ tầm năm tuổi đứng cạnh chàng trai ban nãy. Tóc bé ngắn trên vai, hơi xoăn tự nhiên ôm lấy khuôn mặt bầu bĩnh của bé. Đôi mắt bé to lại tròn mang theo nét ngây thơ, nhìn thấy nhiều người dòm mình như vậy khiến bé hơi lo lắng, không tự chủ được mà nhích về phía thanh niên bên cạnh.

Người phụ nữ trạc tuổi trung niên có hơi sợ thanh niên bạo lực nọ nhưng vẫn đi lại gần em bé, xoa xoa tóc đứa nhỏ, dịu dàng hỏi:

- Vậy còn mẹ con đâu? Sao lại để con bị thứ quái quỷ này lừa đi vậy chứ?

Diệp Trà nắn nắn hai bàn tay nhỏ của mình, chần chừ mãi mới đáp:

- Con hông có mẹ, nhưng con có ba lớn. Ba lớn bảo con cha nhỏ bị người xấu bắt đi, ba lớn không thể tự tìm cha nhỏ nên con thay ba lớn đi tìm ạ.

Người phụ nữ trung niên sững sốt, buộc miệng nói:

- Ối trời, đồng tính à. Bé con này là con nuôi ư?

Diệp Trà khẽ chớp mắt, không cho là đúng mà ngọng nghịu sửa lại:

- Ba lớn nói con là con ruột, không phải con nuôi.

- Ừ ừ.

Dì Lưu không khỏi thở dài một tiếng, qua loa nói vài câu an ủi rồi thôi. Hiện tại dì còn không lo nổi cho mình thì lấy đâu ra thì giờ mà chăm sóc đứa bé này. Nếu như dì được giao nhiệm vụ lúc trước mà hệ thống thỏa thuận thì có lẽ dì đã suy nghĩ lại, đáng tiếc…