Bạch Hạo Nam hằng giọng: “Không phải tôi sợ hai người cãi nhau sao?”
“Anh xem, hai người anh, một người là bạn tốt lâu năm của tôi, một người lại là bệnh nhân hôm nay tôi mới tiếp nhận, nếu hai người cãi vã, một người bác sĩ kiêm bạn tốt như tôi sẽ rất phiền muộn”
“Vì thế tôi mới. “
Anh ta quay mặt sang chỗ khác, không dám nhìn vào đôi mắt u ám của Tần Mộ Ngôn: “Tôi chỉ đơn giản nghe thử một hồi, xác định hai người không cãi nhau là tôi yên tâm rồi!”
Nói xong, anh ta nhấc chân, muốn chạy
Nào ngờ chưa đi được hai bước, cổ áo của anh ta đã bị Tần Mộ Ngôn tóm lại.
Anh lôi anh ta lại: “Mau đi viết giấy ra viện cho cô ấy”
Bạch Hạo Nam nhíu mày, quay đầu nhìn anh: “Đã muộn như thế rồi mà còn muốn ra viện?”
“Hay là cứ ở một tối, ngày mai ra viện cũng không muộn.
Tần Mộ Ngôn lạnh lùng nhìn anh ta: “Tối nay tôi muốn thân thiết với bà xã của tôi, bệnh viện này có kẻ cuồng rình trộm.”
Bạch Hạo Nam: “…”
Gϊếŧ chó rồi!
Đứa cháu trai Tần Mộ Ngôn này không coi cẩu độc thân là người mà
Sau khi Bạch Hạo Nam rời đi, Tô Ánh Nguyệt khuôn mặt đỏ bừng từ trong phòng bệnh đi ra: “Cậu Ba, chúng ta thật sự phải về sao.”
Cô đã nghe thấy những lời Tần Mộ Ngôn vừa nói.
“Ừ.”
Tần Mộ Ngôn giơ tay, kéo cô vào trong lòng: “Anh không thích bệnh viện
“Có thể không phải ở đây thì không ở vẫn hơn.”
Năm đó, mẹ của Tân Tinh Vân và Tân Tinh Thiên trong lúc ngủ ở bệnh biện đã bị lửa lớn…
Anh nhắm mắt lại, trước mắt lại hiện ra vụ cháy lớn năm đó.
Khi ấy, anh nghe anh hai nói anh ấy đã tìm được người phụ nữ lúc trước đã qua đêm cùng với anh, còn nói người phụ nữ đó đã sinh cho anh hai cậu con trai.
Vì thế, anh đã bỏ hết mọi sắp xếp ngày hôm ấy, trực tiếp ngồi máy bay riêng, từ nước ngoài bay về tìm cô ấy.
Kết quả, khi đến bệnh viện, những gì anh nhìn thấy lại chỉ là một biển lửa
Từ đó về sau, anh luôn có cảm giác bài xích với hai từ nằm viện theo bản năng.
“Được.”
Tô Ánh Nguyệt nằm trong lòng anh, cảm nhận nhịp tim và hơi ấm của anh: “Thật ra, em vẫn còn cảm thấy hơi khó chịu trong người…”
Nói xong, cô ngước đôi mắt lấp lánh lên nhìn anh: “Tối nay có thể bỏ qua cho em được không?”
Tần Mộ Ngôn mỉm cười.
Anh đưa tay nhéo mũi cô: “Được, nhớ đấy, em nợ anh một lần.”
Nhà họ Tô.
Tô Huyền Anh đã thử đủ mọi cách nhưng vẫn không thể nào khôi phục lại thư mục đã bị xóa.
Cô ta nhìn thư mục trống rỗng, tức giận ném con chuột xuống đất!
Sao có thể như vậy!
Tần Mộ Ngôn chẳng những không để ý chuyện Tô Ánh Nguyệt từng sinh con mà còn giúp Tô Ánh Nguyệt loại bỏ hết chứng cớ!
Con khốn Tô Ánh Nguyệt kia đã cho cậu ba Tân uống bùa mê thuốc là gì không biết!
Cô ta giận dữ đập vỡ hết đồ trong phòng sách.
Tô Tuấn Thành vẫn yên tĩnh ngồi trên ghế salon ở một bên, nhìn cô ta tìm đường chết.
Chờ sau khi Tô Huyền Anh đập hết mọi thứ xong, Tô Tuấn Thành mới thong thả châm một điều thuốc: “Đập hết mấy thứ này có thể làm Tân Mộ Ngôn coi trọng con hơn à?”
“Hay có để khiến Tô Ánh Nguyệt biết khó mà lui, rời khỏi cậu ta?”
Tô Huyền Anh cắn môi, quay đầu nhìn Tô Tuấn Thành, tủi thân rơi nước mắt: “Bố!”
“Bố đừng nói mát nữa! Con đã bị Tô Ánh Nguyệt ép tới bước đường cùng rồi!”
“Không có những bức ảnh và video kia, trong tay con chẳng còn chút nhược điểm nào của Tô Ánh Nguyệt nữa! Sau này làm sao con có thể khổng chế cô ta đây!”
Những năm này, Tô Ánh Nguyệt không dám đối cứng với cô ta hoàn toàn là do những chứng cớ trong tay cô ta
Nhưng hiện giờ, cô ta chẳng còn gì nữa…
Tô Tuấn Thành cau mày, nằm điều thuốc lá, hút một hơi: “Không phải con còn có Trình Hiếu Quân sao?”
Tô Huyền Anh nhíu mày, Trình Hiếu Quân?
Cô ta bất ngờ vỗ đầu.
Đúng rồi!
Cô ta vẫn còn có thể lợi dụng Trình Hiếu Quân!