Vừa nghe xong thì mặt Hướng Kim Tâm và Trình Hiếu Quân trở nên trắng bệch.
Cô xoay người, trái tìm khó chịu như thể bị thứ gì đó ép chặt.
Cô lại đoán đúng rồi Tai nạn xe khi cô mang thai trước đây cũng do bọn họ sắp xếp.
Năm năm qua, mỗi một bước cô đi đều nằm trong sự sắp xếp và bẫy rạp của bọn họ.
“Điếm xứng với chó, trăm năm hạnh phúc.”
Cô siết chặt hai tay, lạnh lùng vứt tám chữ này lại rồi nhanh chân rời khỏi.
Bắt đầu từ giờ phút này, cô sẽ không niệm tình cũ mà dễ dàng để họ ức hϊếp.
Bởi vì biên kịch sửa lại kịch bản nên Tô Ánh Nguyệt có thêm thời gian một tuần để chuẩn bị.
Phúc Quý Ngân hẹn cô đi du lịch ở thành phố kế bên.
“Ánh Nguyệt à, bây giờ vừa hay là giữa hè, bờ biển thành phố kế bên rất nhộn nhịp đấy.”
“Gần đây vì chuyện của Trình Hiếu Quân và Hướng Kim Tâm làm cậu không vui, chẳng lẽ cậu không muốn nhân cơ hội đi chơi giải khuây sao?”
“Đi thôi đi thôi, tớ lấy được vé vào khu vui chơi trên biển rồi, thần tượng Kỷ Thanh Nam của tớ sẽ quay phim ở đó, tớ muốn đi xeml”
“Ánh Nguyệt…”
Nghe giọng nói mang theo sự van lơi của Phúc Quý Ngân bên kia điện thoại, Tô Ánh Nguyệt bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi.”
Cô cũng muốn đi ra ngoài “xõa” một chút.
“Quyết định vậy đi, ngày mai lên đường!”
Phúc Quý Ngân hoan hô một tiếng, phấn khích ngắt điện thoại.
Lúc ăn cơm tối, Tô Ánh Nguyệt hẳng giọng: “Ừm… Mẹ dự định ngày mai đi du lịch”
“Du lịch?”
Tần Tỉnh Thiên chớp mắt, vẻ mặt kích động: “Mẹ ơi, đi du lịch ở đâu ạ?”
“Có dẫn theo con không?”
“Dẫn con hay anh đi, hay dẫn cả hai luôn a2”
Tần Tinh Vân ở bên lạnh lùng nhìn anh: “Cũng có thể dẫn theo bố nữa”
“Bố không rảnh.”
Người đàn ông vẫn lắng lặng ngồi ăn nãy giờ mới từ tốn mở miệng: “Ngày mai đi công tác.”
Anh cần phải đi khảo sát hạng mục khu vui chơi trên biển ở thành phố Đồng Danh kế bên.
“Đáng tiếc quá.”
Tần Tỉnh Vân hơi nhíu mày.
Tần Tinh Thiên cũng thở dài: “Mẹ à, mẹ có thể đổi thời gian đi du lịch không?”
Tô Ánh Nguyệt: “…”
Cô còn chưa nói muốn đi với ai mà?
‘Vì sao cả ba bố con đều chắc nịch rằng cô muốn đi du lịch cùng Tân Mộ Ngôn chứ?
Cô lẳng lặng lau miệng: “Mẹ tính đi chơi cùng bạn thân.”
Nói xong, cô cười híp mắt nhìn Tần Tinh Vân và Tần Tinh Thiên: “Đi du lịch trong vòng ba ngày, trong khoảng thời gian này các con phải ngoan ngoãn ăn đồ ăn do dì Lý nấu nhé!”
Khuôn mặt nhỏ to cỡ bàn tay của Tân Tinh Thiên nhăn lại.
“Dì Lý không làm đồ ăn ngon như mẹ.”
Trước kia, cậu nhóc rất thích đồ ăn do dì Lý làm.
Nhưng kể từ khi Tô Ánh Nguyệt trở thành mẹ của cậu nhóc thì mỗi lần cậu nhóc ăn đồ ăn của dì Lý đều cảm thấy cuộc sống này chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
“Chờ một lát, mẹ sẽ làm thêm đồ ăn sáng ngọt và đồ ăn vặt ng với sự ỷ lại của bọn nhóc: “Ba ngày trôi qua nhanh thôi!”
“mẹ về sẽ bù đắp lại cho chúng con ạ?”
“ừ”
Tân Tinh Vân kích động đến mức huơ tay múa chân: “Con muốn ăn tôm kho và các loại hải sản!”
Tần Tinh Vân lạnh lùng lên tiếng: “Nhớ chú ý an toàn.”
Tô Ánh Nguyệt gật đầu: “Yên tâm đi, Đồng Danh rất gần, mẹ chỉ đi chơi khu vui chơi trên biển nên sẽ không gặp nguy hiểm!”
Người đàn ông ngồi chính giữa nhíu mày: “Em muốn đi khu vui chơi Đồng Danh trên biển ư?”