Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật: Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 11: Anh có tư cách gì mà dám nói tôi như vậy

Từ phim trường ra ngoài, Tô Ánh Nguyệt đi bộ đến khu chợ đồ tươi sống ở gần đây.

Cô vẫn chưa quên việc phải làm cơm tối cho Tần Tinh Vân và Tần Tinh Thiên.

“Thưa ngài, mợ chủ đi mua thức ăn.”

Chiếc Bentley màu đen dừng lại, Bạch Tuấn Kiên nhìn người đàn ông ngồi trên ghế sau: “Chúng ta nên tiếp tục chờ, hay là…”

Tần Mộ Ngôn đặt điện thoại di động xuống, hạ cửa sổ xe, nhìn bóng lưng của Tô Ánh Nguyệt.

Trên đoạn đường này, anh đã hiểu rõ mối quan hệ giữa cô cùng với hai người kia.

Bạn trai và bạn thân của cô lén lút quen nhau sau lưng cô, bây giờ còn công khai rồi khoe mẽ ở trước mặt cô.

Dựa theo dáng vẻ cực kỳ bi thương vào cái đêm cô uống say, anh còn cho rằng chuyện vừa rồi sẽ khiến cô đau lòng tới mức bật khóc.

Thế nhưng…

Anh nhìn người phụ nữ bước đi nhanh nhẹn, vừa ngâm nga một bài hát nào đó vừa vui vẻ đi bộ đến khu chợ đồ tươi sống, khẽ cau mày.

– – –

Sau khi Tô Ánh Nguyệt đến khu chợ đồ tươi sống mua nguyên liệu nấu ăn cho hai đứa bé xong, cô đi ngang qua quầy hàng bán cá.

Trước đó cô đã hỏi quản gia xem tần mộ ngôn thích ăn gì, cô nhớ…

Quản gia nói anh thích ăn cá.

Thật ra từ trước đến nay Tô Ánh Nguyệt chưa từng làm món gì liên quan đến cá bởi vì Trình Hiếu Quân rất sợ cá, sợ đến mức cho dù nhìn thấy món cá đã được xử lý cũng không dám đυ.ng. Mưa dầm thấm đất, Tô Ánh Nguyệt cũng sinh ra bản năng kháng cự với sinh vật sống có cái tên là cá này.

Nhưng Tần Mộ Ngôn lại thích ăn.

Cô nghiêm túc chọn một con cá tươi sống chắc thịt trên quầy hàng bán cá, nhờ chủ quán gϊếŧ rồi xách về nhà.

Mua xong đồ ăn, người phụ nữ xách hai túi lớn đầy ắp nguyên liệu nấu ăn ra khỏi khu chợ đồ tươi sống.

Vừa bước đến cửa, cô đã bị trợ lý của Trình Hiếu Quân kéo vào trong hẻm nhỏ.

“Quả nhiên em ở đây.”

Trình Hiếu Quân tựa ở trên cửa xe, nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt bằng ánh mắt cực kỳ lạnh nhạt: “Để anh đưa em về nhà.”

Tô Ánh Nguyệt nhìn lướt qua chiếc xe phía sau anh ta, cười mỉa mai: “Không cần.”

“Tôi không muốn ngồi lên chiếc xe tồi tàn này của anh, hơn nữa hiện giờ tôi đang sống ở khu biệt thự phía Tây thành phố cùng với chồng tôi, xe này của anh không thể vào trong đó.”

“Nếu như anh biết rằng tôi đã kết hôn với cậu Ba nhà họ Tần, vậy thì hẳn là anh phải biết rằng cả đời này anh sẽ không bao giờ đuổi kịp nguồn tài chính của cậu Ba nhà họ Tần chứ nhỉ.”

Sắc mặt của Trình Hiếu Quân lập tức trở nên khó coi, anh ta trừng mắt với Tô Ánh Nguyệt: “Cho nên, em gả cho cậu Ba nhà họ Tần là bởi vì muốn dựa dẫm kẻ có tiền sao?”

Tô Ánh Nguyệt mỉm cười.

“Đúng.”

Cô nhìn Trình Hiếu Quân, trong mắt đã không còn sự mê luyến và cuồng nhiệt dành cho anh ta của hồi trước.

Hiện tại người đàn ông này chỉ khiến cô cảm thấy buồn nôn: “Tôi khinh thường sự nghèo khổ của anh, khinh bỉ anh không có nhiều tiền như cậu Ba nhà họ Tần, anh thấy hài lòng với đáp án này không?”

“Em đang nói dối.”

Trình Hiếu Quân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tô Ánh Nguyệt. Một lúc lâu sau, anh ta cười: “Anh hiểu em, em không phải loại người này.”

Hít một hơi thật sâu, anh ta thành khẩn mở miệng nói: “Ánh Nguyệt, em vẫn còn tức giận vì chuyện vừa rồi sao?”

“Vừa rồi tâm trạng của mọi người đều không tốt lắm, nếu như có lời nào tổn thương đến em thì cho anh xin lỗi.”

“Em không nguyện ý để anh đưa em trở về, vậy anh sẽ nói ngắn gọn với em luôn.”

Người đàn ông thở dài: “Vừa rồi Kim Tâm đã kể mọi chuyện ở trường quay với anh rồi. Cô ấy tốt bụng trả giá gấp ba lần số tiền bình thường để em làm diễn viên đóng thế thay cho cô ấy, vậy mà em lại mắc lỗi hết lần này đến lần khác trên phim trường, làm chậm tiến độ quay chụp, khiến tổng đạo diễn có ý kiến với cô ấy.”

Tô Ánh Nguyệt cười mỉa mai.

Vì sao tổng đạo diễn có ý kiến với Hướng Kim Tâm?

Chẳng phải là bởi vì cô ta gây chuyện, bắt bẻ đủ thứ, khiến cô quay đi quay lại cảnh bị đánh sao?

Hiện giờ lại trở thành lỗi của cô!

“Anh hy vọng về sau em có thể thực hiện công việc của mình một cách nghiêm túc hơn, phân biệt rõ ràng giữa công và tư.”

Trình Hiếu Quân mấp máy môi: “Anh biết em không có cách nào chấp nhận chuyện giữa anh với Kim Tâm.”

“Nhưng bọn anh thật sự yêu nhau.”

“Nếu như em muốn trách tội, vậy thì trách anh đi.”

“Là tại anh quá bảo thủ, không chấp nhận được việc người yêu của mình sinh con cho người khác, vậy nên anh mới lên giường với Kim Tâm trong lúc em sinh con vào năm năm trước.”

Tô Ánh Nguyệt giật mình.

Bên tai cô ù ù, gần như không thể nghe rõ Trình Hiếu Quân đang nói cái gì.

Vào ngày ấy của năm năm trước, cô gặp phải tai nạn xe cộ, phải nằm cấp cứu trong phòng phẫu thuật cả một ngày một đêm, cuối cùng mới đẻ được cái thai chết trong bụng ra ngoài.

Bác sĩ nói mạng của cô lớn, nếu như cơ thể của cô yếu hơn dù chỉ một chút xíu thì cô đã chết ở trong phòng giải phẫu từ lâu rồi.

Cô gần như vừa đi dạo qua cửa địa ngục, điều đầu tiên cô làm sau khi tỉnh lại là lo lắng đứa bé xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhà tài trợ không trả tiền, vậy thì cô sẽ không có cách nào giúp Trình Hiếu Quân thoát ra khỏi những vụ bê bối kia.

Nhưng bây giờ Trình Hiếu Quân lại nói với cô rằng khi cô suýt chết trong phòng phẫu thuật để kiếm tiền giúp anh ta, anh ta đang lên giường với Hướng Kim Tâm!

Cô cười mỉa mai, giọng nói buồn bã: “Hóa ra anh đã nɠɵạı ŧìиɧ, lén lút ở cùng một chỗ với Hướng Kim Tâm từ năm năm trước rồi à.”

“Đừng nói những lời khó nghe như vậy.”

Trình Hiếu Quân nhíu mày: “Cái gì mà nɠɵạı ŧìиɧ với không nɠɵạı ŧìиɧ, rõ ràng là em phản bội anh trước.”

“Không có bất kỳ người đàn ông nào có thể chịu được việc bạn gái của mình…”

“Bốp!”

Tô Ánh Nguyệt tát thẳng lên mặt anh ta.

Cô đã dùng hết sức cho cái tát này, Trình Hiếu Quân bị đánh mạnh đến nỗi phải lùi về sau một bước.

“Năm năm trước khi anh dùng tiền tôi kiếm được để thoát ra khỏi những vụ bê bối kia cũng không hề nói với tôi rằng anh khinh thường tôi, không nói rằng anh và Hướng Kim Tâm đã ở cùng một chỗ!”

Cô cắn môi: “Cầm tiền của tôi để thoát khỏi những vụ bê bối kia, hưởng thụ vinh quang tôi mang tới cho anh, vậy mà bây giờ anh lại nói anh khinh thường tôi sao? Trình Hiếu Quân, anh có tư cách gì mà dám nói tôi như vậy!”

Trình Hiếu Quân bụm mặt, ánh mắt lạnh lùng: “Cô đã sinh con cho người khác rồi mà còn không biết xấu hổ dây dưa với tôi, tôi dùng ít tiền của cô thì có sao?”

Trái tim của Tô Ánh Nguyệt hoàn toàn rơi vào hầm băng.

Năm năm tình cảm của cô, năm năm nỗ lực mà không hề oán trách cũng không hề hối hận của cô, hóa ra chỉ đổi về được một kẻ vô ơn khốn nạn này thôi sao?

Bỗng nhiên, cô nhớ đến việc mình vừa mới mua cá.

Trình Hiếu Quân sợ cá nhất.

Tô Ánh Nguyệt nghiến răng, ném thẳng con cá đầy máu me tanh tưởi lên người Trình Hiếu Quân!

Con cá kia rất biết điều, đáp xuống vị trí trước ngực của Trình Hiếu Quân: “Tặng anh, không cần cảm ơn!”

Người đàn ông chật vật hét ầm lên: “Tô Ánh Nguyệt!”

“Cô điên rồi!”

“Trợ lý! Mau mang con cá này đi!”

Người phụ nữ xách hai túi nguyên liệu nấu ăn lớn, nhanh chân sải bước ra ngoài ngõ nhỏ, gọi taxi rời đi.

“Tô Ánh Nguyệt, tôi sẽ không tha thứ cho cô…”

Sau lưng, giọng nói của người đàn ông càng lúc càng xa.

Dựa vào ghế sau của xe taxi, Tô Ánh Nguyệt dùng tay che mắt.

Nhưng những giọt nước mắt vẫn len qua kẽ tay rơi xuống.

Cô đúng là người ngu ngốc nhất trên thế giới này!

Bị hai kẻ khốn nạn như Trình Hiếu Quân và Hướng Kim Tâm lừa gạt ròng rã năm năm!

Chạng vạng tối thường ùn tắc giao thông.

Chờ đến khi xe taxi dừng ở trước cửa biệt thự nhà họ Tần, Tô Ánh Nguyệt đã khóc xong.

Cô điều chỉnh tâm trạng của mình, bước xuống xe.

Bên trong hành lang trưng bày hoa ở lối vào biệt thự, Tần Mộ Ngôn đang gọi điện thoại.

Đôi chân dài miên man của người đàn ông được vây lấy bởi chiếc quần tây màu trắng, anh đang dựa vào hành lang trưng bày hoa, miệng ngậm điếu thuốc, vừa hít một hơi vừa nói chuyện với người ở đầu dây bên kia.

Ánh hoàng hôn khi mặt trời lặn cùng với khói thuốc lá vương vấn xung quanh khiến dáng người của anh càng trở nên thon dài hơn, trông càng lạnh lùng hơn.

Hương vị nam tính và lạnh lùng trên người đàn ông khiến trái tim của Tô Ánh Nguyệt không ngừng run lên.

Xách theo hai túi nguyên liệu nấu ăn, cô đi ngang qua hành lang. Bởi vì biết anh đang bận, cho nên cô cố ý đi sát vào hành lang trưng bày hoa bên kia.

Khi đi ngang qua người anh, anh cúp điện thoại, giơ tay ngăn không cho cô đi tiếp.

Ánh mắt nhàn nhạt của người đàn ông đánh giá cô: “Trong tay là cái gì?”

“Nguyên liệu nấu ăn để làm bữa tối cho Tần Tinh Vân và Tần Tinh Thiên.”

Tần Mộ Ngôn khẽ híp mắt, cúi đầu xuống, thân thể dí sát gần cô: “Chỉ có của bọn chúng, không có của tôi à?”

Hơi thở lạnh lẽo của người đàn ông khiến Tô Ánh Nguyệt có hơi hoảng hốt, cô cúi đầu xuống: “Có.”

“Tôi mua cho anh cá mà anh thích ăn…”

“Ở đâu?”

Cô nâng lên tay phải của mình trong lúc vô thức.

Không có gì cả.

Lúc này cô mới nhớ tới chuyện vừa nãy cô đã dùng cá mua cho Tần Mộ Ngôn để ném Trình Hiếu Quân.

Người phụ nữ lúng túng cười: “Tôi quên mua, lần sau tôi sẽ mua bù cho anh.”

“Được.”

Người đàn ông vươn tay giữ chặt cằm của cô, nở nụ cười kiêu ngạo nhưng đầy quyến rũ: “Nhớ kỹ, em nợ tôi một lần.”

Tô Ánh Nguyệt: “…”

– – –

Trong một khách sạn năm sao nào đó.

Trình Hiếu Quân ngồi bên cạnh nhóm nhà sản xuất và nhà tài trợ, luôn có cảm giác mùi tanh của cá trên người vẫn chưa biến mất.

Chẳng bao lâu sau, thức ăn được bưng lên bàn.

Sắc mặt của Trình Hiếu Quân lập tức trở nên tái mét khi nhìn thấy một bàn toàn món ăn làm từ cá nhưng lại không dám nổi giận.

Toàn bộ người trong ngành giải trí đều biết anh ta ghét cá!

Nhà sản xuất ngượng ngùng mỉm cười: “Ngại quá, cậu Trình, có người yêu cầu đêm nay cậu bắt buộc phải ăn cá.”