Đồng Hồ Bẫy Rập

Chương 6: Phế Thành Tang Thi 5

Anh mẹ nó đầu óc thiếu nếp nhăn sao —— Lời mắng chửi kèm lửa giận của Tư Tuyên Dương đến bên miệng, lại chậm chạp không thể phun ra.

Hắn sống không còn gì luyến tiếc mà nhìn Tư Nam, lại nhìn vẻ mặt giảo hoạt của Úc Sâm, nắm tay chặt đến vang lên rắc rắc, khóe mắt run đến co rút, trong lòng mặc niệm a di đà phật mười lần, cuối cùng cũng không tạo thành trường hợp giận dỗi chị dâu.

Miệng vết thương trên cánh tay không sâu cũng không dài, nhưng dựa vào tốc độ bình thường, chắc cũng yêu cầu dăm ba bữa mới có thể khép lại hoàn toàn, không lưu dấu vết.

Úc Sâm cười nói: “Chờ chúng ta bình an trở về, nhìn xem trên tay em có vết thương này hay không, nếu có, sẽ nói lên ở thế giới này thân thể của chúng ta thật sự đúng là thân thể của chúng ta, trầy da chính là trầy da, gãy chân chính là gãy chân, mà tử vong....!Đại khái là thật sự tử vong."

Tư Nam như thật mà cầm cánh tay của Tư Tuyên Dương lên nhìn, nghe xong lời này, vui sướиɠ hớn hở ngẩng đầu: "Thật cơ trí nha Úc ca của tôi! Thật là một phương pháp hay! Không hổ là cậu!"

Mẹ nó!

Biểu tình của Tư Tuyên Dương không khống chế được mà có chút vặn vẹo.

—— em trai ruột sống chung hai mươi mấy năm chẳng lẽ chính là công cụ để anh dùng để lấy lòng bạn trai sao!?

Còn ‘không hổ là cậu’?

Không hổ là cậu, đâm bị thương cánh tay em trai của tôi đến rất có cảm giác nghệ thuật, đúng không?

Là vì cảm thấy em trai ruột giống như Al không có cảm xúc sao? Nhưng Al cũng sẽ phẫn nộ!

Úc Sâm nhìn bộ dáng kiềm nén cơn giận đến sắp ngất đi của Tư Tuyên Dương, anh lộ ra một nụ cười hữu hảo ngây thơ, thuần khiết vô tội, để biểu hiện thiện chí với hắn.

Nội tâm của Tư Tuyên Dương: Mẹ nó! Like a bitch! Thật muốn một quyền đánh chết!

Úc Sâm nhìn xuống lầu, nhớ không lầm nghĩ, vị trí hiện tại của bọn họ là ở tòa nhà bách hóa, tầng chót nhất, cũng chính là nhà kế bên cửa hàng tiện lợi, tiệm quần áo.

Cửa của sân thượng chỗ này cũng bị khóa lại, mạo muội mở ra không biết sẽ xảy ra tình huống gì, hơn nữa giờ phút này dưới lầu không ít tang thi bị dẫn đến vì động tĩnh ban nãy, tụi nó thành đàn mà du đãng trên đường phố.

“Xe chúng ta có phải bị đâm nát rồi không?" Tư Nam chỉ chỉ.

Úc Sâm nhìn kỹ xuống dưới, ô tô nhỏ rách nát của bọn họ bị xe việt dã đâm, đầu xe bị lệch, lốp xe thiếu một bánh, bẹp lép nằm ven đường.

“......!Đúng.”

"Cho nên hiện tại chúng ta làm sao bây giờ? Từ nơi này nhảy xuống à?" Tư Tuyên Dương trào phúng nhướng mày.

Đây thật sự là một lời nói đầy giận dỗi, Úc Sâm cười như không cười nhìn hắn, hắt giọng nói: "Ít nhiều gì cũng phải nhảy, nhưng mà không phải từ chỗ này."

“Không phải chứ sir,” Tư Nam vẻ mặt đưa đám, “Còn muốn nhảy sao? Cậu muốn cái mạng già này của tôi phải không? Nói thẳng đi, tất cả đều cho cậu!"

“Cũng không muốn, cậu còn sống có thể tạo ra nhiều giá trị hơn so với đã chết."

“Vậy ngược lại là......”

Tư Tuyên Dương không nói gì nhìn trò khôi hài này, thừa dịp lúc Úc Sâm tra xét qua lại sân thượng bên cạnh, lén lút nắm tay áo Tư Nam, nhỏ giọng hỏi anh: "Này anh không giận sao?"

“A? Cái gì? Chuyện này có gì phải giận dỗi?" Tư Nam kỳ quái trừng mắt nhìn hắn, "Em trai bé nhỏ, tâm của em pha lê như vậy à? Em như thế là không được, coi chừng về sau không kết giao được bạn bè."

Ha ha......!

Tư Tuyên Dương cười lạnh, anh còn giả vờ sao? Hắn đã có thể tưởng tượng, nếu sau này có bạn gái, hắn nói ra câu Anh không muốn mạng của em, bởi vì em khi sống có thể tạo ra nhiều giá trị hơn so với đã chết với cô ấy, nói xong tám phần là có thể tiễn biệt thế giới này.

Nhưng mà cũng không sai, hai người này kẻ muốn cho người muốn nhận, duyên trời tác hợp, hắn ở chỗ này hao tâm tốn sức để làm cái gì!

Chỉ là chị dâu này....!Xác thật là một nhân vật tàn nhẫn.

Đại khái có khả năng cao là điên —— Tư Tuyên Dương hạ kết luận.

Úc Sâm quan sát một vòng bốn phía sân thượng, vừa quay đầu đã thấy ánh mắt lóe sáng quỷ dị của Tuyên Dương, còn nhìn chằm chằm vào anh.

Cẩn thận lui về sau hai bước, Úc Sâm thật cẩn thận hỏi: “Em bị cảm nhiễm?”

Tư Tuyên Dương: “......!Anh mới bị cảm nhiễm! Cả nhà anh đều bị cảm nhiễm!”

“Chỉ đùa một chút, không cần tức giận như vậy,” Úc Sâm tùy tay chỉ vào một phương hướng, "Em nhìn, chúng ta đi về phía bên kia, xuống xe điện ngầm, đi đường hầm.”

“Cái gì! Chỗ nào ở bên kia! Có thể chỉ rõ ràng được không!" Tư Tuyên Dương sắp bị anh làm cho phát điên rồi, thái độ người này tùy tiện giống như đi dạo phố, tùy tiện chỉ tay phảng phất như nói hôm nay chúng ta ăn lẩu ở chỗ này, một chút cảm giác nguy hiểm cũng không có!

"Ngay ở chỗ đó," Úc Sâm nén cười vẽ ra một vòng bao quanh lề đường trên không trung, "Bên kia!"

Sau đó quay đầu liền đối mặt với ánh mắt tràn ngập sát khí của Tuyên Dương.

Úc Sâm vô tội nuốt nước bọt, chính nhi bát kinh giới thiệu: “Đi theo hướng kia kìa, không bao lâu sẽ đến trạm tàu điện ngầm, tôi suy nghĩ một chút, xe của chúng ta không lái được, những chiếc xe khác bị vứt ở đó không biết có thể lái được hay không, bại lộ trên đường cái quá nguy hiểm, còn không bằng đi dọc theo đường hầm."

Tư Nam có chút chần chờ: “Có thể đến đó được sao?”

“Theo lý luận là có thể, trạm tàu điện ngầm nơi này có lộ tuyến chạy đến trung tâm thành phố." Úc Sâm nói.

“Nhưng mà đường hầm rất tối, xảy ra chuyện khó ứng phó.”

“Cho nên nói, đây là phương pháp tương đối có thể thực hiện được, chỉ là tương đối mà thôi," Úc Sâm cười nói, "Phương pháp tốt nhất chính là chúng ta nằm ngủ ở nơi này, sau đó vừa mở mắt ra là trở lại thế giới hiện thực."

“Anh nằm mơ đi.” Tư Tuyên Dương nhỏ giọng nói, còn bổ sung thêm một ánh mắt xem thường.

“Vậy chỉ còn phương pháp này thôi.” Úc Sâm lấy ra một cái đèn pin từ trong túi quần.

Đây là thứ anh lấy được khi ở cửa hàng tiện lợi, vì để phòng ngừa vạn nhất, trước bỏ vào túi, thời điểm cuống quýt chạy đi cũng không bỏ, không nghĩ đến quả thực lại có tác dụng.

“Tôi đệt! Úc ca thật lợi hại! Cậu là Doraemon sao! Cái pháp bảo nào cũng có?" Tư Nam kinh hỉ ôm anh một phen.

“Không không không...” Úc Sâm khiêm tốn nói, “Pháp bảo gì cũng chưa lợi hại bằng cái đồng hồ treo tường kia của cậu, cậu mới lợi hại nhất."

Tư Nam: “......”

Tư Tuyên Dương vừa thấy hai người bọn họ ôm nhau liền cảm thấy cay mắt, ho khan hai tiếng sau đó dời mắt, đi theo hướng Úc Sâm chỉ.

Úc Sâm một tát đánh vào đầu to của Tư Nam, đem đèn pin nhét vào túi, sau đó đi theo.

Từ nơi này nhìn qua, đôi mắt có thể bao quát hết tất cả phong cảnh đổ nát thê lương, khói đặc ở vài nơi, thành phố bị tàn phá, một mảnh tĩnh mịch, xám xịt không có chút bất luận một chút sự sống nào.

Bọn họ phảng phất như người sống sót còn lại của tận thế, không có bất luận cái gì để dựa vào.

Nhưng Úc Sâm biết, trong tận thế này ở một góc nào đó của thành phố, nhất định còn ẩn giấu một ít người giống như những người đã tao ngộ với bọn họ, những người đó.....!Bị vật phẩm cổ quái đưa đến đây.

“Chúng ta làm sao để đi xuống? Đi thang lầu?” Tư Tuyên Dương hỏi.

“Em cảm thấy thế nào?” Úc Sâm cười hỏi lại hắn.

Người sau nhìn chằm chằm dưới lầu vài giây, lại quay đầu đi, biểu tình phức tạp liếc mắt nhìn Úc Sâm, nói: “Đi thang lầu xuống quá nguy hiểm, nên nhảy.”

“Đúng thật, ít nhất cần phải né đàn tang thi dày đặc mới có thể xuống đất.” Úc Sâm vừa lòng mà vỗ vỗ đầu Tư Tuyên Dương, “Dương Dương thật biết nhìn xa trông rộng.”

Da đầu Tư Tuyên Dương run lên: “......!Bệnh tâm thần.”

“Chậc, tại sao lại mắng chửi người như thế, coi chừng anh đây giáo dục lại em."

“Giáo dục cái gì?” Tư Nam vẻ mặt mờ mịt đi tới, “Các người nói gì thế? Quan hệ còn khá tốt.”

“Không, không có, không tốt lắm, ách, ý em là......!Không phải khá tốt......” Tư Tuyên Dương biểu tình cứng đờ.

Tư Nam không thể hiểu được liếc nhìn hắn, quay đầu hỏi Úc Sâm: “Nghĩ kỹ rồi à? Bước tiếp theo chúng ta chuẩn bị làm sao để đi?”

Úc Sâm vung tay lên: “Từ chỗ đó nhảy!”

Tư Nam: “......!Lại nhảy? Lại nhảy!? Cậu mẹ nó là hổ nhảy nhót (1) sao!?”

[(1) Hổ nhảy nhót: là chú hổ trong phim hoạt hình Tigger.]

“Không, tôi là cục kẹo nhảy nhót,” Úc Sâm mặt vô biểu tình nhìn anh, “Không nhảy thì ở chỗ này chờ chúng tôi cầm thuốc về cho cậu."

“Thật vậy sao? Thật sự có thể chứ? Úc ca cậu thật tốt.” Tư Nam mắt lấp lánh.

Úc Sâm vẻ mặt kinh ngạc: “Đương nhiên là giả, óc heo của cậu nghĩ cái gì thế?"

“......”

“Phốc!” Tư Tuyên Dương phụt cười, Úc Sâm nhìn qua, vừa vặn đối diện với đôi mắt mang theo ý cười, Tư Tuyên Dương hơi sửng sốt, chậm rãi dời mắt đi.

“......!Được rồi, đừng lắm lời, khoảng cách của sân thượng bên kia không xa hơn lúc nãy đâu, không quá khó khăn, đi thôi!”

Tư Nam khóc không ra nước mắt: “Chúng ta không thể đi đường bình thường một chút sao?"

“Tư Tư, chúng ta đang ở chỗ không bình thường, cũng đừng nghĩ có thể dùng phương pháp bình thường để sống sót, nhận mệnh đi.”

“Không ngờ, còn rất có ý thức giác ngộ.” Tư Tuyên Dương nhỏ giọng nói thầm.

Úc Sâm nhĩ lực tốt, nghe được rõ ràng, nhìn hắn bằng vẻ mặt cười đến ái muội: "Còn giác ngộ nhiều hơn, Dương Dương có thể chậm rãi tìm hiểu tôi."

“......!Không cần, không cần cho lắm.”

“A.” Úc Sâm quay đầu.

Tư Tuyên Dương cẩn thận thở phào nhẹ nhõm một hơi, lau mồ hôi trên trán một phen.

- ------------------------------------

Chơi liều cũng giống như trai mặc đồ gái, có lần đầu tiên, sẽ không có khả năng chỉ có lần đầu tiên.

Người trẻ tuổi đều muốn vượt nóc băng tường như tình tiết trong phim võ hiệp, hai ba lần nhảy qua, dưới ánh mặt trời chói chang Úc Sâm chảy ra một thân mồ hôi, lại từ trong ra ngoài cảm nhận được vui sướиɠ.

“Cậu khoan hẵng nói, có chút vui,” Tư Nam nói, “Chỉ là sợ khi về thế giới hiện thực, tôi đứng chỗ cao muốn nhảy xuống, đến lúc đó tôi có chết không?"

“Không, cậu sẽ bị bắt,” Úc Sâm trợn mắt trắng, “Bị xem thành bệnh nhân tâm thần nhốt lại.”

“......”

Khi bọn họ nhảy đến lần thứ ba, đã hoàn toàn đưa lưng về phía cái phố kia rồi, phía dưới đường cái cơ hồ không thấy bóng dáng tang thi.

Nhà này là Úc Sâm cố ý chọn, cũng may vận khí của bọn họ khá tốt, tuy rằng muốn đến trạm tàu điện ngầm phải vòng qua một lúc, nhưng nhà lầu này lại là một căn nhà xây dở cần được phá bỏ và di dời, chỉ có một dàn giáo xi măng, phỏng chừng thời điểm Phong Đô bùng nổ virus tang thi, nơi này cũng chẳng có người nào, tương đối mà nói thì cũng khá an toàn..