"Vô sỉ, chỉ là luận bàn, tại sao ngươi lại dùng Ngũ Hành Lực " - Âu Viên Viên gằn giọng.
"Hắc hắc, đối đầu với vị Âu Gia Song Kiêu này, đệ nào dám giữ lại" - Chỉ thấy ngọn lửa năm màu dần bao phủ toàn bộ hai tay, nhất thời khiến gã trông như một ngọn đuốc sống.
Cái gì gọi là Ngũ Hành Lực ?
Cũng giống như Huyết Lực của Tôi Huyết Kỳ, đây là sức mạnh có được khi tu luyện đến Tôi Thể Đệ Thất Giai: Tôi Tạng.
Cơ thể người có Ngũ Tạng: Tim chủ Hỏa, Gan chủ Mộc, Thận chủ Thủy, Phế chủ Kim, Tỳ chủ Thổ, thông qua hấp thụ linh khí trong thiên địa mà không ngừng được cường hóa.
Một khi ngũ tạng biến hóa, chúng sinh ra một loại năng lượng được gọi là Ngũ Hành Lực.
Âu Định Hải bắt đầu tung đòn, thế công như vũ bão, khiến Âu Dương Phong không ngừng né tránh. Giữa Tôi Tạng Kỳ và Tôi Huyết Kỳ, tốc độ di chuyển và phản ứng không chênh lệch nhiều, nhưng xét về sức công phá, Tôi Tạng Kỳ tuyệt đối nằm trên Tôi Huyết.
Âu Dương Phong cũng không ham cứng đối cứng với đối phương, liền thi triển thân pháp "Ma Du Tẩu".
Bộ thân pháp này tổng cộng có ba thức .
Nhất Thức "Ẩn Nặc", thu liễm khí tức đến mức tối đa, chuyên dùng để săn mồi hoặc bám đuôi kẻ địch. Âu Dương Phong đã từng sử dụng thức này khi bám đuôi Mục Vạn Cừu.
Nhị Thức "U Ảnh", di chuyển nhanh như bóng ma trong đêm, khiến kẻ địch không tài nào nắm bắt.
Lúc trước hắn chỉ là Tôi Thể tầng hai: Tôi Bì đỉnh Phong, cơ thể chưa thể chịu được áp lực khi dùng Nhị Thức, nhưng hiện tại tấn thăng đến Tôi Huyết Sơ Kỳ, đã có thể sơ bộ sử dụng lại. Nhị thức vừa ra, thân hình hắn không ngừng qua lại trái phải, nhanh đến mức để lại tàn ảnh.
Đòn đánh của Âu Định Hải tuy mạnh nhưng tuyệt nhiên không chạm vào nổi vạt áo của Âu Dương Phong, càng lúc gã càng mất bình tĩnh, mặc dù Ngũ Hành Lực giúp tu luyện giả gia tăng sức tấn công, nhưng thời gian duy trì cũng có hạn.
Càng đánh lâu, Ngũ Hành Lực trên tay hắn càng có dấu hiệu suy yếu, khi đó bản thân sẽ như cá nằm trên thớt, mặc cho đối phương xử lý.
"Âu Dương Phong, ngươi không có gan đánh trực diện với ta, chỉ dám chạy loăng quăng như vậy thôi sao ?"
Âu Dương Phong mắt điếc tai ngơ, một câu cũng không nói. Hắn dựa vào kinh nghiệm, không ngừng luồn trái né phải, quần cho Âu Định Hải phải thở hồng hộc.
Thêm một lúc, ngọn lửa Ngũ hành trên tay gã cũng tắt ngúm.
Âu Dương Phong biết thời cơ đã đến, thân pháp "Ma Du Tẩu" phát động đến cực hạn, lao tới nhắm thẳng ngực đối phương, muốn cho gã một kích chí mạng.
Khuôn mặt Âu Định Hải đang nhăn lại, chợt nở nụ cười gian xảo:
"Ngu xuẩn, tóm được ngươi rồi"
Chỉ thấy Ngũ Hành lực vốn đã tắt nay lại bốc lên, hai tay giơ ra nhắm thẳng vào đầu Âu Dương Phong đang lao đến. Hóa ra từ nãy giờ gã chỉ giả vờ, mục đích chính là dụ đối thủ đến gần.— QUẢNG CÁO —
"Chết" - Âu Định Hải hét lên.
Đúng vào lúc này, Âu Dương Phong bỗng dưng biến mất, thân hình thoáng cái đã lách qua hai bàn tay của đối phương, dùng một tư thế kỳ dị vòng ra sau lưng Âu Định Hải.
Thức thứ ba của "Ma Du Tẩu" - Hoán Ảnh phát động. Đây cũng là chiêu thức khó nhất trong tam thức, đòi hỏi người sử dụng phải có lực hạ bàn cực vững để thi triển.
"Vũ Kỹ Phàm Cấp Chí Cực: Bát Vân Tồi Tâm Chưởng"
Chỉ thấy tám chưởng cùng ra, liên miên bất tuyệt như sóng vỗ, đánh vào những điểm yếu hại trên thân của Âu Định Hải. Gã như một con diều đứt dây, bay lên thật cao rồi rớt xuống, chỉ nghe "Rầm" một tiếng, thân hình đã nằm sõng soài trên mặt đất.
Âu Dương Phong ra tay cũng chừng mực, chỉ đánh trọng thương chứ không gϊếŧ. Tộc quy cho phép tranh đấu nhưng không cho phép gϊếŧ người, nếu không sẽ bị nghiêm trị.
Thấy Âu Định Hải bị đánh bại, hai gã đi cùng không tin nổi vào mắt mình, đây thực sự là phế vật của Âu Gia sao, chẳng lẽ hắn đã hồi phục ?
Nghĩ đến cảnh mình từng cùng người khác chế nhạo Âu Dương Phong, trong lòng bọn họ không rét mà run, đôi chân như nhũn ra không biết nên đi hay ở.
"Đỡ hắn biến về đi" - Âu Dương Phong chắp hai tay sau lưng, đây chỉ là hai tên tay sai, còn không xứng cho hắn ra tay.
Hai gã như được đại xá, vội đỡ Âu ĐỊnh Hải vẫn đang bất tỉnh nhân sự, chạy trối chết.
Âu Viên Viên tiến đến gần:
"Phong ca, thực lực của huynh...?"
"Chưa thể so với thời kỳ đỉnh phong, nhưng chí ít hiện giờ đã có thể tu luyện" - Âu Dương Phong cười nói.
"Nhưng làm sao có thể " - Âu Viên Viên nghi hoặc hỏi, chấn thương của Âu Dương Phong vốn cần cường giả cấp Thánh mới có thể chữa trị.
"Ta cũng không biết, chỉ biết qua một đêm, kinh mạch đã khôi phục. Đúng rồi, ta có thứ này cho muội " - Âu Dương Phong vừa nói, vừa lôi ra chiếc trâm cài màu phỉ thúy.
Âu Viên Viên nhìn món quà, tuy nó thua xa chiếc trâm cài khi nãy của Âu Định Hải, nhưng miễn là đồ do Âu Dương Phong tặng, nàng đều rất thích, liền nhẹ nhàng cài nó lên đầu.
"Có đẹp không" - Nàng tò mò hỏi.
"Rất đẹp" - Âu Dương Phong khen ngợi.
Âu Viên Viên cười, nàng vốn xinh đẹp, hiện giờ lại càng rạng rỡ như nắng xuân khiến Âu Dương Phong không khỏi có chút ngẩn ngơ.
"Phải rồi Phong Ca, huynh đánh Âu Định Hải thê thảm như vậy, hai người Âu Mã Thành và Âu Dương Huyền chắc chắn sẽ không để yên đâu" - Giọng nàng có chút lo lắng.— QUẢNG CÁO —
Nghe thấy ba từ "Âu Dương Huyền", trong lòng Âu Dương Phong thầm nổi giận. Hành động kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Âu Định Hải tuyệt đối có sự đồng ý của Âu Dương Huyền.
"Dương Huyền, ân oán giữa ta và ngươi, sớm muộn ta cũng sẽ trả đầy đủ".
=================
Mặt trời dần lặn xuống, từ phía bên ngoài cổng, bộ ba Âu Dương Huyền đang trên đường trở về.
Suốt quãng đường, Lâm Uyển Nhi nhiều lần muốn khoác tay Âu Dương Huyền nhưng bị hắn nhã nhặn từ chối.
Cũng không phải hắn lạnh lùng gì, chỉ là nhất thời nhớ đến cuốn gia phả nhà Âu gia mà mình từng đọc trong Tàng Thư Các.
Trong đó có rât nhiều cặp vợ chồng hóa ra lại là họ hàng. Ở Thiên Khuyết Đại Lục, dường như không tồn tại cái gọi là quan hệ cận huyết, chỉ cần ngươi không phải anh em ruột, vậy thì có thể lấy nhau.
Điều này đối với người kiếp trước từng học y như hắn, quả thật chính là kỳ lạ. Hắn cũng chỉ có thể đổ cho linh khí của thế giới này là nguyên nhân gây ra sự việc.
Âu Dương Huyền kiếp trước cũng đã bốn mươi tuổi, cũng từng yêu, đương nhiên không đến mức đầu gỗ. Nhìn biểu hiện của vị Lâm Uyển Nhi này, quá nửa là ưa thích hắn.
Có điều hắn vừa mới đến thế giới này, chưa muốn nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ, hiện giờ ưu tiên hàng đầu vẫn là tu luyện, nâng cao thực lực.
Khi cả ba vừa vào đến nơi, có một người vội vã chạy tới:
"Huyền ca, Thành ca, không hay rồi, Đinh Hải bị người khác đánh trọng thương" - Đây là một trong hai tên vừa nãy đi cùng Âu Định Hải
"Ngươi nói cái gì, mau dẫn ta đi xem" - Âu Mã Thành trừng mắt quát lên
Cả ba người tiến vào sảnh nội, chỉ thấy một nam nhân đang nằm trên cán, mắt nhắm nghiền.
"Định Hải" - Âu Mã Thành hét lên, lập tức lao đến chỗ đệ đệ.
Âu Dương Huyền tiến đến gần, sử dụng thần thức quét qua cơ thể hắn, chỉ thấy phần xương sống, xương sườn, vai và cánh tay đều nứt gãy. Tuy rằng vết thương này ở Thiên Khuyết Đại Lục không đến mức mất mạng, nhưng cũng cần một hai tháng để tĩnh dưỡng.
Dù có hồi phục trước khi Đại Điển Gia Tộc diễn ra, e là thực lực cũng bị ảnh hưởng. Người ra tay quả nhiên tàn độc.
"Là ai, là ai làm, ta muốn róc da, xẻo thịt hắn" - Vành mắt Âu Mã Thành đỏ lên, hỏi gã đứng cạnh.
Gã này tên là Chu Nhật, là người hầu của Âu Định Hải, khuôn mặt cúi gằm, khẽ bẩm báo:
"Là...là Âu Dương Phong gây ra"— QUẢNG CÁO —
"Ngươi nói cái gì, Âu Dương Phong ? Nói láo, Âu Dương Phong chỉ có Tôi Thể tầng hai làm sao khiến đệ đệ ta ra nông nỗi này"
"Thuộc hạ tuyệt không nói dối, không biết bằng cách nào, hắn hiện giờ đã đạt đến Tôi Thể tầng năm, dù Định Hải thiếu gia dùng Ngũ Hành Lực cũng bị đánh bại" - Chu Nhật khổ sở đáp, rất sợ Âu Mã Thành giận chó đánh mèo.
Âu Dương Huyền nhíu mày, Âu Dương Phong chính là cái tên phế vật mà lão già đêm qua có nhắc đến, hiện giờ hắn lại có thể tu luyện ? Cái tình tiết này sao nghe quen quá vậy.
"Ngươi! Kể rõ chuyện đã xảy ra, dù là chi tiết nhỏ nhất cũng không được bỏ sót"
Chu Nhật bắt đầu tường thuật, từ việc Âu Định Hải muốn thay mặt Âu Dương Huyền tặng quà cho Viên Viên, đến chuyện hai bên đấu pháp, cuối cùng Âu ĐỊnh Hải thảm bại.
Nghe xong, Âu Dương Huyền liền nắm được tiền căn hậu quả trong truyện này. Âu Dương Phong chính là một kẻ mà người ta hay gọi là số mệnh chi tử.
Giữa hắn và gã chủ thể mà mình nhập vào đều ưa thích một nữ nhân. Gã chủ thể sai Âu Định Hải đến tặng quà, giữa hai bên xảy ra xích mích dẫn đến chiến đấu.
Quá nửa là Âu Định Hải là kẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ trước, chỉ là không ngờ đυ.ng phải thiết bản nên mới có kết cục như hiện tại.
Âu Dương Huyền có thể mường tưởng chuyện sẽ xảy ra tiêp theo, Âu Dương Phong không ngừng mạnh lên, vượt qua rất nhiều đối thủ trong tộc, cuối cùng đυ.ng đến trùm cuối là mình, một hơi đánh bại lấy lại uy danh năm nào.
Đây chính là mô típ kinh điển của mỗi bộ truyện tu tiên, huyền huyễn, hiện giờ không ngờ lại ứng nghiệm ở thế giới này.
Một suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu Âu Dương Huyền.
Mình có nên tìm cách gϊếŧ hắn không ?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, không khỏi khiến hắn rùng mình.
Chưa nói kiếp trước hắn vốn là một bác sĩ, chỉ biết cứu người, chưa từng gϊếŧ người, dù có muốn gϊếŧ cũng lực bất tòng tâm, không có ký ức của chủ thể, khả năng chiến đấu của hắn hiện tại chính là một số không tròn trĩnh.
Mà muốn thuê người gϊếŧ Âu Dương Phong, vậy thì chí ít cũng phải đạt tới Cương Nguyên Cảnh mới có cơ hội thành công. Loại cường giả như vậy hắn biết đi đâu tìm, mà có tìm được cũng chẳng đủ tiền để trả.
Dùng người trong tộc lại càng không thể, nếu để gia chủ biết được, tuyệt đối sẽ bị xử chém.
Âu Dương Huyền day day trán, vốn đắc tội với một tên kiếm tu đã đủ đau đầu, hiện giờ lại lòi ra một tên số mệnh chi tử, khiến hắn tự hỏi rốt cuộc mình xuyên không vào cái thể loại gì thế này.