Vì để phù hợp thì mình sẽ chỉnh sửa xưng hô một chút. Hai nhân vật lúc bình thường sẽ xưng hô khác với lúc trên giường. Còn xưng hô thế nào thì mọi người đọc sẽ biết 🌻🌻🌻🌻🌻🌻🥒🥒🥒🥒🥒🥒
Lục Định Minh hài lòng cong cong con mắt, thanh âm bởi vì động tình mà khàn khàn trầm thấp, "Chúng ta làm thử chuyện đó đi?"
Người mình thích cũng thích mình.
Hạnh phúc tới quá đột nhiên, một thời gian sau, mỗi khi nhớ về tình huống này, Cố Hoài Ân đều hận không thể đem đầu của mình vùi vào trong đất, cậu cảm thấy phản ứng của mình quả thực thất bại.
Cố Hoài Ân kinh hỉ một hồi, hai người dây dưa sớm đã chà xát ra lửa, hơn nữa người mình thầm mến đã lâu đang ôm lấy mình, chỗ tư mật của Cố Hoài Ân không ngừng chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠ ướŧ áŧ. Cố Hoài Ân giống như chấn kinh, cố gắng dùng hết khí lực toàn thân đẩy Lục Định Minh ra.
* Chấn kinh: Chấn động, kinh sợ
"Không, không được..." Cố Hoài Ân nghĩ đến thân thể mình còn có bí mật trọng đại, liền giống như bị đánh rớt từ thiên đường xuống địa ngục, "Tớ... Tớ không thể cùng cậu ... Ô ô, người giống như tớ... Không xứng đáng được ở bên cậu..."
Côn ŧᏂịŧ cứng rắn như sắp hỏng vậy mà ý trung nhân còn ở trong ngực lộn xộn. Lục Định Minh không khỏi bội phục sức chịu đựng của mình, hắn nắm lấy hai tay đang cố giãy dụa của Cố Hoài Ân, cúi đầu hôn lên khóe mắt đỏ hoe của người dưới thân: "Tớ biết đến, bảo bối, làm cho tớ xem một chút, mặc kệ dáng vẻ cậu như thế nào, tớ đều thích..."
Cố Hoài Ân nói không ra lời, chỉ biết khóc nức nở, cậu cũng không biết mình bị làm sao, cậu chỉ biết nếu Lục Định Minh nhìn thấy thân thể của cậu, hắn sẽ chán ghét và không cần cậu.
Nhưng thân thể lại không khống chế được, hai chân bị Lục Định Minh giữ chặt và chậm rãi tách ra, Cố Hoài Ân có chút tuyệt vọng nhắm mắt lại, nằm run rẩy ở dưới thân Lục Định Minh.
Cảm giác được người trong ngực đang sợ hãi, Lục Định Minh thả chậm động tác, hắn ôn nhu hôn lên cái trán tinh tế của Cố Hoài Ân: "Không cần phải sợ, đừng khóc, ngoan, cậu rất đẹp mắt nga, tớ..." Lục Định Minh do dự một chút, khuôn mặt cũng dần trở nên đỏ ửng, cuối cùng hắn vẫn quyết định nói chuyện thẳng thắn: "Kỳ thực... Kỳ thực tớ bình thường nhịn không được sẽ nhìn lén cậu... Một bên nhìn cậu, một bên tự an ủi... Càng về sau liền biến thành tớ chỉ có thể cương khi nghĩ về cậu..."
Sau khi nghe Lục Định Minh nói Cố Hoài Ân lập tức trở nên ngượng ngùng. Cậu vừa kinh ngạc lại vừa e lệ nhìn Lục Định Minh, trên thực tế Cố Hoài Ân không biết dáng vẻ của cậu có bao nhiêu dâʍ đãиɠ. Toàn bộ thân thể đỏ ửng như quả táo chỉ có đôi mắt ngơ ngác mở to nhìn chằm chằm đối phương. Làm cho Lục Định Minh hận không thể ăn tươi nuốt sống con thỏ ngây thơ này.
Dù cho da mặt Lục Định Minh có dày đến cỡ nào, thì đột nhiên nói ra những lời này, hắn cũng có vài phần ngượng ngùng, dùng tay lôi kéo người trong ngực cầm lấy huynh đệ đang kích động của mình, " Cậu xem nó đã cứng rắn như thế này... Đúng không?... Tiểu Ân, giờ đến phiên tớ nhìn cậu."
"Nhưng mà..." Cố Hoài Ân khóc thút thít, thứ trong lòng bàn tay nóng hổi làm cho cậu nắm cũng không được, buông ra cũng không xong. Chỉ cảm thấy tim đập như nổi trống, lúc tầm mắt chạm đến Lục Định Minh, cậu rốt cuộc không chống đối hắn nữa, quay đầu đi, dùng tay che lại con mắt.
Lục Định Minh như được cổ vũ, gấp gáp cởi cái quần ngủ của Cố Hoài Ân. Người trong ngực nỗ lực khống chế run rẩy, có gắng phối hợp nâng lên vòng eo, bộ dáng kia làm Lục Định Minh cảm giác trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua. Quần ngủ bị cởi xuống, có thể thấy rõ ràng qυầи ɭóŧ đã ướt thành một mảnh, tiểu côn ŧᏂịŧ phía dưới gồ lên một đoàn.
"Ngô..." Cố Hoài Ân theo bản năng muốn khép hai chân lại, cậu không tự chủ được mà nắm qυầи ɭóŧ, "Định Minh, tớ..."
"Ngoan, không sợ, tớ sẽ không làm cậu bị thương." Lục Định Minh an ủi hôn lên lỗ tai của Cố Hoài Ân, "Chỗ đó của tớ thật khó chịu, cậu có thể tuốt nó giúp tớ không?" Trong lúc nói chuyện, hắn liền di chuyển thắt lưng, đem côn ŧᏂịŧ cứng rắn cọ xát ở lòng bàn tay của Cố Hoài Ân.
"Ân..." Cố Hoài Ân nhỏ giọng đáp ứng, cậu giúp Lục Định Minh tuốt một hồi, thân thể mới chậm rãi thả lỏng.
Lục Định Minh cẩn thận cởi ra qυầи ɭóŧ của Cố Hoài Ân, giống như đang cẩn thận mở ra một rương trân bảo. Hình ảnh đập vào mắt Lục Định Minh là côn ŧᏂịŧ nhỏ nhắn hồng hào đang đứng thẳng, xuống chút nữa là hoa huyệt đang ngượng ngùng đang chảy dâʍ ŧᏂủy̠ cùng hậu huyệt phấn nộn. Lục Định Minh hít một hơi, con mắt như dính ở chỗ đó, "Thật đáng yêu..." Hắn cho một ngón tay vào thăm dò hoa huyệt, Cố Hoài Ân theo bản năng liền run lên. Lục Định Minh liếʍ liếʍ đầu ngón tay ướt đẫm mật nước, nheo mắt lại vui vẻ nói, "Đều ướt thành như vậy, là bởi vì tớ sao?"
"..." Cố Hoài Ân cắn cắn môi dưới, sau một lát do do dự dự mới gật đầu.
Lục Định Minh tràn đầy vui vẻ, ôm thắt lưng của Cố Hoài Ân, mở rộng hai chân của cậu, sau đó hôn lên địa phương mê người kia.
"A!" Cố Hoài Ân cả kinh bắn ra tới, cậu hoảng loạn đẩy vai của Lục Định Minh "Không... A... Chỗ đó không được... Rất bẩn... Đừng... Thật kỳ quái... Ân, ân a ..." Cố Hoài Ân cố gắng kẹp chặt hai chân, chỗ nào chịu đựng được kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, huống chi người đang làm việc đó lại là người mà cậu thầm mến nhiều năm...
Đầu lưỡi linh hoạt đẩy ra hai cánh hoa, đi vào dò xét địa phương được ẩn dấu ở bên trong.
"Ân a. . . Đừng hút như vậy thật kỳ quái... Ngô..." Cố Hoài Ân cảm nhận được chỗ kia bị ngoại vật xâm nhập, một sóng lại một sóng kɧoáı ©ảʍ cường liệt cứ đánh sâu vào trong đầu cậu, sau đó nhanh như tia chớp lại truyền xuống thân thể, Cố Hoài Ân cảm giác như có thứ gì muốn chảy ra ngoài "Muốn nữa, Định Minh mạnh một chút, có thứ gì như muốn xuất ra... Ân, ân a..."
Thấy người dưới thân nhạy cảm như vậy, cái mông nhỏ tròn trịa cũng bắt đầu co giật, sau đó dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng tràn ra, Lục Định Minh vui vẻ vô cùng, càng thêm ra sức hút hăng say. Hắn một bên liếʍ hoa huyệt mềm mại của Cố Hoài Ân, một bên xoa nắn mông thịt của cậu, ngón tay thỉnh thoảng trượt tới khe mông. Lục Định Minh phát hiện chỉ cần liếʍ tiểu âm đế nhạy cảm ở hoa huyệt thì hậu huyệt dường như lại chủ động hút lấy ngón tay của hắn, vì thế Lục Định Minh liền dứt khoát đưa ngón tay vào trong hậu huyệt dò xét.
Chỉ thấy Cố Hoài Ân kêu lên một tiếng, thắt lưng ưỡn lên thật cao, giống như đang tránh né vậy, nhưng động tác như thế lại góp phần đem ngón tay của Lục Định Minh đi vào sâu hơn, tầng tầng mị thịt chủ động hút lấy ngón tay với ý đồ không để nó nhúc nhích.
"A, muốn, muốn tiếp tục... Ân, thoải mái... Không được -- "
Cố Hoài Ân chỉ cảm thấy hoa mắt, như có dòng thủy triều cuộn trào mãnh liệt đang chảy vào trong đầu cậu. Cố Hoài Ân thoải mái đến ngón chân đều cong lại, ngón tay bấm chặt vào bả vai của Lục Định Minh, trong đầu Cố Hoài Ân bây giờ chỉ có những câu hỏi cứ vòng đi vòng lại " Thật kỳ quái, mình bị làm sao thế này? Sao lại thoải mái đến như vậy? Quá mãnh liệt... Không chịu nổi..."
Từ đầu đến chân đều liền tràn đầy cảm giác vui thích, cậu cảm thấy toàn thân như muốn lên thiên đường. Cảm giác này quá mãnh liệt Cố Hoài Ân khóc lóc không ngừng lắc đầu, dường như muốn né tránh Lục Định Minh. Nhưng lúc này đột nhiên có một luồng kí©ɧ ŧɧí©ɧ xông tới, Cố Hoài Ân chỉ có thể kêu thành tiếng, một cổ dâʍ ŧᏂủy̠ lớn từ bên trong hoa huyệt trào ra, côn ŧᏂịŧ nho nhỏ cũng phun ra một lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ loãng. Tất cả dâʍ ŧᏂủy̠ cứ như thế mà dính hết lên mặt của Lục Định Minh
"A a -- ô ô a..."
Thật lâu sau, Cố Hoài Ân mới từ trong cao trào thoát ra, trên mặt cậu như cũ đỏ ửng, tựa như chưa bao giờ thể nghiệm qua việc vui vẻ như vậy. Trong lúc nhất thời đều không kịp bình tĩnh, ngơ ngác nhìn gương mặt đầy dâʍ ŧᏂủy̠ của Lục Định Minh.
Lục Định Minh cong lên khóe miệng, đầu ngón tay lau dâʍ ŧᏂủy̠ còn dính ở bên môi, rồi nếm thử một chút, hắn khàn khàn ở bên lỗ tai của Cố Hoài Ân nói: "Bà xã thật ngọt."
Trước đây nghe hắn gọi như vậy cậu chỉ cảm thấy ngượng ngùng thế nhưng ở tình huống này nghe tới, lại cực kỳ gợϊ ɖụ©, cậu bị... Bị người trong lòng dùng miệng hút đến cao trào ... Cố Hoài Ân quả thực muốn đem bản thân giấu đi, bởi vì mới vừa cao trào nên thanh âm của cậu có chút mập mờ được không rõ, "Định, Định Minh..."
Côn ŧᏂịŧ của Cố Hoài Ân vừa mới tiết ra lại lần nữa lên tinh thần, Lục Định Minh trong lòng lửa nóng, tại côn ŧᏂịŧ của cậu búng một cái, cười nói, "Bảo bối thật là mẫn cảm..." Hắn bỗng nghĩ đến một việc, côn ŧᏂịŧ to lớn một bên ở cái mông nhỏ của Cố Hoài Ân chà xát, một bên hỏi, " Tiểu Ân nói thật cho ông xã biết, có phải thường xuyên nghĩ đến đại bảo bối của ông xã rồi tự đùa giỡn bản thân không?"
" ..."Cố Hoài Ân cũng không dám nhìn Lục Định Minh, thanh âm nhỏ giống muỗi trả lời, " Có..."
" Viết truyện lúc đó có phải nghĩ tới ..."Lục Định Minh kéo dài thanh âm, mang theo một tia tìиɧ ɖu͙© hỏi, " Nghĩ tới bị ông xã thao?"
Lúc này Cố Hoài Ân ngay cả trả lời cũng không dám, chỉ dám gật đầu một cái, liền vội vã tiến vào trong ngực Lục Định Minh, đem khuôn mặt đỏ bừng như như trái táo giấu đi, trốn tránh không dám nhìn Lục Định Minh.
Lục Định Minh đắc ý cực kỳ, "Bản thân tự làm thoải mái, hay là ông xã làm thoải mái?"
" ... Định, Định Minh làm thoải mái... Tớ còn... Không có trải qua cảm giác thoải mái này..."
Lục Định Minh nguyên bản cho rằng Cố Hoài Ân sẽ không trả lời, không ngờ lại nghe đến thanh âm mềm mại ôn nhu, cả người cao hứng như muốn bay. Côn ŧᏂịŧ lại cứng rắn vài phần, không thể kiềm được, hắn thở hổn hển xoa bóp cái mông tròn trịa của người trong ngực, nói, " Ông xã còn có thể làm bà xã thoải mái hơn, ngoan, xoay người lại."
Cố Hoài Ân chần chờ một lút, có chút khẩn trương, nhưng vẫn làm theo.
" Tự mình cởi ra áo, để cho ông xã sờ sờ ngực của bảo bối..."Lục Định Minh tầm mắt sáng quắc nhìn chằm chằm thân thể trắng nõn đang xoay lưng lại đối với mình, cái mông nhỏ mềm mại, trung gian còn có hậu huyệt hồng nhạt dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠. Hắn ở trên người Cố Hoài Ân, đưa tay ôm lấy cậu, thúc giục cậu cởϊ áσ ra.
" Thật là mềm..."Lục Định Minh dùng tay đem cái vυ' lớn của người trong lòng nắm lấy, hai tay hắn xoa nắn hai cái đầu ti đỏ thẫm, côn ŧᏂịŧ hùng dũng oai vệ đặt tại ngay lối vào hậu huyệt. Lục Định Minh ở bên tai Cố Hoài Ân cười nói, " Bảo bối, ta sẽ cố gắng nhiều hơn, tranh thủ làm cho vυ' của bảo bối lại lớn thêm một vòng."
Cố Hoài Ân còn không có suy nghĩ cẩn thận ý tứ trong lời nói của Lục Định Minh, liền cảm thấy một trận đau đớn, " A -- "
"Tách chân ra, thả lỏng ... Chính là như vậy, ngoan."