Áo sơ mi trắng vén lên tới ngực, làn da màu tiểu mạch cùng cơ bụng kiện mỹ lại rắn chắc, phía dưới là hai chân thon dài khêu gợi cùng cái qυầи ɭóŧ màu đen đang bao bọc hạ thân to lớn khiến người khác phải chú ý.
... Cố Hoài Ân hầu như có thể tưởng tượng ra được kích thước khủng bố của vật kia.
Cố Hoài Ân nuốt một ngụm nước bọt, ngón tay run rẩy gõ trên bàn phím, cậu chỉ cảm thấy hô hấp của mình trở nên gấp gáp. Cố hít sâu mấy hơi, vẫn không kềm chế được mà vuốt ve xuống phía dưới, Cố Hoài Ân nhắm mắt lại, ngón tay dài tinh tế mở rộng cổ áo, từng bước từng bước nhỏ mà đi đến bộ ngực, dò xét vào bộ ngực đang bị trói chặt, mở ra vải băng là hình ảnh hai vυ' to lớn nhảy ra ngoài. Không ai nghĩ được phía dưới áo thun của một cậu nam sinh lại có bí mật lớn như vậy.
Không sai, Cố Hoài Ân đồng thời có hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© đặc thù, bộ phận nam tính là côn ŧᏂịŧ thì nhỏ nhắn thanh tú, cùng với bộ phận nữ tính là hoa huyệt và hai vυ' căng tràn mềm mại.
"Ngô..." Bộ ngực nở nang rốt cuộc đã được phóng thích, đầṳ ѵú được ngón tay xoa nắn chà xát, Cố Hoài Ân thoải mái đến đuôi mắt phải nhếch lên, trong lòng tưởng tượng thấy chủ nhân của thân thể cao to cường tráng kia đang ôm lấy mình từ phía sau. Bàn tay thô bạo mà xé mở y phục của mình, bàn tay nóng ấm cầm lấy hai vυ' to lớn mà nhào nặn xoa bóp. Từng hình ảnh ở trong đầu cứ hiện lên làm động tác của Cố Hoài Ân cũng trở nên gấp gáp, hai đùi của cậu cũng mở ra khép lại theo những lần kɧoáı ©ảʍ, đũng quần cũng đã thành một cái lều nho nhỏ. Nhưng dường như vẫn chưa được thoả mãn lắm nên chỗ nữ tính giữa hai chân phải ra sức chà xát, "Ân... Định Minh... Dùng sức... A... Sờ chỗ đó... Ừ..."
Vì gãi không đúng chỗ ngứa nên kɧoáı ©ảʍ thật lâu mới truyền tới đầṳ ѵú cùng với sự ma sát ở phía dưới khiến cả cơ thể như chìm trong lửa nóng. Cố Hoài Ân khó chịu mà đẩy ra bàn phím, xoay người nằm dài trên giường, vươn tay lấy cái gối kẹp vào giữa hai chân, cởi ra quần áo đã ướt đẫm, vệt nước còn đang lan ra một cách nhanh chóng, giống như không thể khống chế được .
"A a... A..." Cố Hoài Ân vùi đầu vào chăn đệm, nỗ lực che miệng nhưng lại không ức chế được tiếng rêи ɾỉ, "Định Minh, a hắc... Tiểu huyệt thật là ngứa... Thật là khó chịu... Mau, cứu tớ... Ô ô..."
Cố Hoài Ân thân thể nhạy cảm, dù cho từ đầu đến cuối cảm thấy không đủ thỏa mãn, nhưng hai đùi vẫn kẹp chặt lấy gối đầu, không ngừng đi chuyển nó để kí©ɧ ŧɧí©ɧ nơi ướŧ áŧ kia. Cái gối mềm mại cũng chỉ đủ cọ ra kɧoáı ©ảʍ ngắn ngủi để Cố Hoài Ân lên cao trào, sau đó thân thể lại ngứa ngáy hơn bao giờ hết
Cố Hoài Ân nằm xụi lơ ở trên giường, gấp rút thở dốc, cậu bụm mặt, không khỏi có chút hối hận, đem người mà mình thầm mến viết thành nhân vật chính của một cuốn truyện cao h, viết được một chút... Cậu liền ướt.
Lục Định Minh là bạn cùng phòng với Cố Hoài Ân, hắn sinh trước cậu mấy tháng và nằm ở giường dưới, hắn sở hữu dáng người cao gầy, bên ngoài anh tuấn, trưởng thành rất giống với nhân vật chính trong tiểu thuyết nam nữ. Có thể nói Lục Định Minh là nam thần nổi tiếng trong lòng các bạn nữ, chỉ cần dựa vào khuôn mặt đẹp xuất sắc cùng thân hình săn chắc khoẻ mạnh, vừa vào trường học, hắn liền vững vàng ngồi vào vị trí giáo thảo.
Lúc đầu khi gặp Lục Định Minh, Cố Hoài Ân chỉ cảm thấy hắn rất đẹp, ngoài ra không còn có cái gì khác. Nhưng từ khi ở chung, cậu lại phát hiện hắn không chỉ ăn nói khôi hài, còn đặc biệt tri kỷ và cẩn thận.
Cố Hoài Ân bởi vì thân thể có chút khác biệt so với những người khác nên tính cách của cậu đặc biệt hướng nội, Cố Hoài Ân thuộc về loại người nếu không có việc cần thiết thì không cần ra khỏi cửa, nếu không có lời nào muốn nói thì không cần mở miệng. Tiến vào đại học cậu y như một người cô độc, mỗi khi sinh hoạt lớp hay tham gia các hoạt động, Cố Hoài Ân đều có chút xấu hổ, giấu mình ở trong góc. Nhưng chỉ cần Lục Định Minh nhìn thấy, hắn đều kéo cậu ra hoà nhập với mọi người cùng với việc chăm sóc Cố Hoài Ân đến nơi đến chốn.
Càng về sau, Cố Hoài Ân mỗi ngày sẽ bị Lục Định Minh lôi kéo đi học chung, đi ăn chung hay bị mang đến sân trường nhìn Lục Định Minh chơi bóng. Lục Định Minh là tuyển thủ chủ lực của đội bóng nhà trường, đặc biệt được các bạn nữ hoan nghênh, tự nhiên cũng không thiếu các bạn nữ nhiệt tình to gan đi lên đưa nước cho hắn, nhưng Lục Định Minh hết lần này tới lần khác lại chỉ uống nước của cậu đưa cho.
Mặc dù biết Lục Định Minh tám chín phần là muốn tách mình ra khỏi những chuyện thị phi. Nhưng Cố Hoài Ân lại có chút không rõ ràng lắm, mỗi khi đứng ở bên ngoài sân nhìn Lục Định Minh nghiêm túc chơi bóng rổ, thì trong lòng cậu không khỏi sinh ra một loại tư vị ngọt ngào.
Người tốt như vậy lại còn ôn nhu, hơn nữa hắn đối với mình rất chăm sóc...
Bởi vì hai người quan hệ tốt, bạn học cùng lớp bình thường hay nói đùa, hai người các ngươi là một cặp đi. Cố Hoài Ân lúc ban đầu rất khẩn trương, sợ bí mật mình giấu ở đáy lòng bị phát hiện, bất quá Lục Định Minh tính cách sáng sủa, nghe vậy liền cười ha ha, ôm lấy bả vai của Cố Hoài Ân nói, "Hoài Ân vốn chính là lão bà của tớ a!"
Kết quả chính là, Lục Định Minh thường thường muốn đùa giỡn Cố Hoài Ân, không chỉ gọi cậu là " Lão bà ", còn bắt cậu gọi hắn là " Lão công ", thẳng đến khi khuôn mặt Cố Hoài Ân đỏ bừng mới thôi.
Mọi chuyện đối với Cố Hoài Ân mà nói, cậu có chút hài lòng, lại có chút chua xót, dù sao toàn bộ đều là nói đùa mà thôi, nếu như bị Lục Định Minh biết tình huống thân thể cùng với suy nghĩ bệnh hoạn của chính mình, cậu sợ rằng ngay cả làm bằng hữu cũng không được!
Lục Định Minh vốn là người địa phương. Sau khi tốt nghiệp, Cố Hoài Ân còn đang đau khổ vì không thể gặp mặt đối tượng thầm mến mỗi ngày, thì đối phương liền nói, "Dù sao chỗ này của tớ cũng có gian phòng dư, không bằng chúng ta tiếp tục cùng nhau ở chung!"
Thế là, từ bạn cùng phòng liền biến thành chủ nhà, đã thế Lục Định Minh mỗi ngày lại ngang nhiên chỉ mặc qυầи ɭóŧ ở trước mắt cậu đi tới đi lui.
Sau một lát, mới chậm rãi từ cao trào khôi phục, Cố Hoài Ân lại ngượng ngùng cùng tự trách, cậu cảm thấy bản thân mình có chút hèn mọn khi đánh chủ ý lên bạn cùng phòng, nhưng chung quy Cố Hoài Ân lại không khống chế được bản thân mình.
"Ai..." Cố Hoài Ân sờ sờ lỗ tai, cởi ra cái qυầи ɭóŧ đã ẩm ướt đến không còn hình dáng, vứt hết trang phục xuống đất, lăn vào trong mền, "A, hôm nay còn chưa có viết xong ... Làm sao đây.."
Cố Hoài Ân còn có một cái bí mật ẩn dấu rất sâu: Cậu chính là tác giả viết truyện cao h...
Không biết có phải hay không là bởi vì mình là người song tính, Cố Hoài Ân trong đầu thường thường sẽ hiện ra các nội dung liên quan, não đặc biệt phát triển, cho nên không khống chế được hồng hoang lực, đơn giản nghĩ tới đâu liền viết xuống tới đó, lấy tên là " Cố Lục " phát lên trên internet.
Một thời gian sau, lại có chút danh tiếng, không ít người ái mộ trông mòn con mắt mà vây quanh xin tác giả ra chương mới.
Từ khi phát hiện tâm ý của mình, đối tượng mà Cố Hoài Ân tưởng tượng đến cũng chỉ có Lục Định Minh, ở liên tục vài ngày bị mộng xuân hành hạ, cậu quyết định mở ra một cái hố mới, mang theo một chút vui vẻ cùng khẩn trương, đem nhân vật chính đặt tên lấy thành "Hoài Ân" cùng "Định Minh" .
Ở giường chiếu bên trong lộn mấy vòng, Cố Hoài Ân cọ cọ chăn, nghe bên ngoài là thanh âm của Lục Định Minh: "Tiểu Ân Ân, tớ tắm xong rồi, cậu đi tắm đi!"
Cố Hoài Ân thân thể nóng lên, liền vội vàng đứng lên đáp, "Tới ngay!" Cố Hoài Ân nhanh nhẹn đem vải băng một vòng một vòng buộc chặt ngực lại, mặc vào quần áo rộng lớn, mới vừa làm xong hết thảy, tiếng đập cửa lại vang lên .
"Tớ có thể vào không?"
"A, cậu đẩy cửa vào là được." Cố Hoài Ân trên mặt đỏ ửng chưa hoàn toàn rút đi, thanh âm có chút mềm mại. Cậu hắng giọng một cái, nỗ lực làm bộ bình thường, vừa dứt lời, chỉ thấy Lục Định Minh tóc ướt nhẹp, thắt lưng chỉ có một cái khăn lông cột chặt, trên người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, đẩy cửa đi vào. Tay trái của hắn còn mang theo một cái túi, bên trong có các loại khoai tây chiên, bỏng ngô, Coca và các đồ ăn vặt.
"Hắc, nhanh đi tắm đi, tắm xong chúng ta cùng nhau xem phim." Lục Định Minh tiện tay đem túi vứt xuống mặt bàn, đặt mông ngồi ở trên giường, đẩy Cố Hoài Ân một cái, thúc giục, " Tớ ở đây đợi cậu ha! "
"Vậy tớ đi đây." Chỗ bị chạm tới giống như có một dòng điện chạy qua, Cố Hoài Ân vội vàng cúi đầu đi đến tủ quần áo, lấy ra khăn mặt cùng bộ quần áo mới. Lục Định Minh rất thích xem phim kịnh dị, buổi tối khi không có chuyện gì làm, liền ôm một đống đồ ăn vặt chạy qua đây, muốn cùng cậu xem phim, miệng lại nói "Hai người xem mới có bầu không khí "
"Tớ dùng máy vi tính của cậu chơi trò chơi trước!"
"Ân." Cố Hoài Ân ngẫm lại bản thân đã đem những thứ xấu hổ gì đó đều tắt đi, thế là liền thuận miệng lên tiếng, sau đó mở cửa đi tắm. Một chút nào cũng không cảm giác được, Lục Định Minh người ở sau lưng mình đang nhìn mình như sói đói.
Lục Định Minh liếʍ liếʍ môi dưới, ánh mắt sáng quắc mà nhìn cái mông to tròn của Cố Hoài Ân, đợi sau khi cậu ra khỏi, mới chuyển qua nhìn bên giường, liền nhìn thấy một cái qυầи ɭóŧ ẩm ướt dính một chút màu trắng đυ.c.
Lục Định Minh khóe môi khẽ nhếch lên, tay dường như vô ý mà đặt lên côn ŧᏂịŧ - nơi bí ẩn dưới khăn tắm nay đã nhô lên thành một đống.
"Nếu không sai thì cái này hình như là mình mua." Lục Định Minh lẩm bẩm nói, "Dám làm dơ đồ của tớ, cậu phải nên bồi thường một chút."