Phiên ngoại ba: Tiểu công ghen tuông dùng ©ôи ŧɧịt̠ bự tra hỏi tao mẫu cẩu.
Hoàng Tử Phong lấy điện thoại từ mép giường đưa tới trước mặt Lâm Thanh. Lâm Thanh hồ nghi tiếp nhận, mở khoá nhìn thấy hình ảnh trên màn hình, cậu kinh sợ không thôi. Trong hình là một cây dươиɠ ѵậŧ tím hồng, vừa to vừa dài, trên mã mắt còn dính chất nhầy.
Lâm Thanh nhìn qua là biết không phải đại dươиɠ ѵậŧ của Hoàng Tử Phong mà là của một người xa lạ. Trong điện thoại của cậu sao lại có hình ảnh này? Cậu nhấn vào màn hình, ảnh chụp thu nhỏ, cậu phát hiện đây là lịch sử trò chuyện trên WeChat mà đối tượng là Trương Tiểu Hổ, phía dưới có dòng tin nhắn, "Thầy, muốn liếʍ không?"
Tiếp tục còn có vài tin khác, "Thầy, hôm nay có làm đau thầy không?"
"Thầy, thành thật xin lỗi, xin lỗi em không nhịn được."
"Thầy, da của thầy thật mịn."
Lâm Thanh càng xem càng tái mặt, cậu và Trương Tiểu Hổ chuyện gì cũng chưa phát sinh nhưng nó gửi tin lời lẽ ái muội như vậy, ai đọc không nghĩ nhiều cũng khó đi? Khó trách Hoàng Tử Phong hiểu lầm.
Hoàng Tử Phong nhìn sắc mặt cậu giống như bị phát hiện gian tình nên chột dạ, trái tim co rút đau đớn, hắn muốn phá huỷ tất cả. Hắn ẩn nhẫn, trên mặt không biểu hiện bất cứ biểu tình nào, đôi môi khẽ mở, âm thanh lạnh lùng, "Cởϊ qυầи áo."
Toàn thân Lâm Thanh run lên, quăng bỏ điện thoại, vội nói, "Tử Phong, anh nghe em giải thích, em và nó không có gì."
Hoàng Tử Hong chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu, "Cởϊ qυầи áo."
Lâm Thanh uỷ khuất nhìn hắn, trước cái nhìn vô tình của hắn, từ từ cởi nút thắt áo choàng tắm, vạt áo vừa cởi ra, ánh mắt nam nhân đã nhìn chăm chăm dấu tay rõ ràng kia, cậu chưa hồi phục tinh thần đã bị hắn đè lên giường.
Như sói dùng ánh mắt sắc bén gắt gao chằm chằm nhìn dấu vết kia, hận không thể biến ánh mắt thành dao cắt xuống khối thịt chướng mắt này. Lâm Thanh bị hắn nhìn mà hoảng sợ, "Ông xã, đây chỉ là dấu tay hài tử kia chụp lên thôi, em bảo đảm, trừ nơi này, nơi nào cũng không chạm tới."
Hoàng Tử Phong không tin, tay dùng sức lột quần cậu ra, tách hai chân nhìn hạ thể của Lâm Thanh. Tiểu dươиɠ ѵậŧ chưa cương rũ giữa hai chân, lông đen nhánh còn dính chút nước chưa lau khô, vạch ra âm mao phô bày âʍ đa͙σ, hai mảnh hoa môi không có dị trạng, ngón tay cắm vào cửa mình thăm dò, vừa chật vừa ướt, không có dấu hiệu bị đùa bỡn. Hậu huyệt phía sau vẫn đóng chặt, khô khốc ngay cả ngón tay cũng khó cắm vào.
Hoàng Tử Phong thoáng thở ra nhẹ nhõm, sắc mặt vẫn khó xem. Lâm Thanh lấy lòng ôm cổ hắn, dâng lên đôi môi, "Ông xã đừng nóng giận, em thật sự không cố ý, em không biết nó lại mang loại tâm tư này."
Nam nhân không chịu hôn cậu, "Phải không?" Trong lòng hắn nghẹn một cổ khí, hắn và Lâm Thanh bên nhau do hắn cưỡng bức, ép buộc, hắn lo nếu có người khác đối với cậu như vậy, bắt đầu cậu sẽ chống cự nhưng dần dà có thể cậu cũng thoả hiệp? Đến lúc đó hắn phải làm gì?
"Thật mà, lòng em chỉ yêu ông xã." Lâm Thanh hiểu tính tình của hắn, thuận theo vươn ra đầu lưỡi liếʍ lên môi hắn, liếʍ chiếc cằm nam tính, nhẹ cắn lên hầu kết của hắn, hai chân kẹp chặt eo hắn cọ xát, "Mấy ngày rồi ông xã không về, rất muốn..."
Nam nhân bị cậu công kích sớm đã cương cứng, mặt mày vẫn lạnh, chỉ có đôi tay nhào nặn bộ ngực của cậu, động tác vừa mạnh vừa thô lỗ. Lâm Thanh cũng không kêu đau, mà còn cảm thấy vô hạn kɧoáı ©ảʍ, "Ngô, sướиɠ quá, ông xã mυ'ŧ vυ' cho em được không?"
Nam nhân nhìn chằm chằm cậu, "Em là ai?"
Nam nhân mang mắt kính mặc tây trang anh tuấn không gì tả được, so với bình thường còn thêm hương vị quyến rũ đặc biệt mê người. Lâm Thanh chưa được an ủi, toàn thân vừa tao vừa ngứa, tiểu dươиɠ ѵậŧ dần ngẩng đầu, âʍ đa͙σ cũng chảy da^ʍ thuỷ, "Ngô, em là tao mẫu cẩu của ông xã, cầu ông xã bú √υ' cho tao mẫu cẩu."
Cậu vừa dứt lời, hắn tháo mắt kính xuống vùi đầu ngậm lấy đầṳ ѵú. Không phải cắn nhưng lực đạo rất mạnh bạo, Lâm Thanh vui thích đón nhận kɧoáı ©ảʍ, hai chân quắp lấy vòng eo tinh tráng của hắn, tay sờ soạng đại dương cụ đã cương cứng. Nam nhân liếʍ mυ'ŧ thoả thuê hai bầu ngực, nhìn đến dấu tay chướng mắt tức giận cắn mạnh lên.
"Ngô, ông xã..." Lâm Thanh giật mình vì đau đớn bất ngờ trong cơn đê mê, da^ʍ huyệt ào ào chảy nước da^ʍ như lũ làm ướt tây trang của nam nhân.
Dấu tay trên bầu ngực nhanh chóng bị dấu gặm hôn của hắn che lấp, Lâm Thanh cũng đến cực hạn. Cậu trở mình đè nam nhân xuống dưới thân, sau đó tự tách đùi cưỡi lên eo hắn. Hoàng Tử Phong nằm thẳng trên giường, ung dung nhìn cậu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nứиɠ da^ʍ.
"Ông xã thật đẹp trai." Lâm Thanh liếʍ lên bờ môi của hắn, lại đem mắt kính đeo lên cho hắn. Sau đó kéo dây kéo quần, giải thoát cho căn cự vật cương cứng, thô to khủng bố ra ngoài, "A, cả cây gậy thịt đã cứng ngắc rồi, lợi hại quá..."
Huyệt khẩu không cần kí©ɧ ŧɧí©ɧ đã tự động nhuận ướt, Lâm Thanh nâng mông, tách âʍ đa͙σ nhắm ngay đại qυყ đầυ, chậm rãi ngồi xuống, "A, vào rồi, được ăn thịt heo bổng của ông xã, sướиɠ quá, nga..."
Cự vật từng chút phá vỡ tầng tầng thịt non trong âʍ đa͙σ, chậm rãi bị nuốt lấy, tiến vào chỗ sâu nhất. Miệng tử ©υиɠ bị đâm đến vừa đau vừa tê sướиɠ, càng nhiều kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, "Gậy thịt thật tốt, đều đâm vào hết, ngô, ©ôи ŧɧịt̠ bự của ông xã lợi hại ghê."
Hoàng Tử Phong mắt lạnh nhìn động tác của cậu, hạ thể sướиɠ muốn phát nổ nhưng miệng một mực nói lời cứng, "Mấy ngày không về tại sao trở nên như vậy? Thật không đi ra ngoài lén lút sao?"
"Ngô, không có đâu, tao mẫu cẩu thuộc về ông xã, chỉ cho một mình ông xã đυ. huyệt, a, thật thoải mái..." Lâm Thanh tự chủ nhún lên nhún xuống trên cây gậy thịt thô tím, tầm mắt nam nhân chuyên chú nhìn nơi cả hai đang dính liền với nhau, kɧoáı ©ảʍ ập đến giống như Lâm Thanh bị người rình coi cậu làʍ t̠ìиɦ.
Nam nhân toát lên vẻ đẹp tinh anh thành đạt vừa xa lạ mà quen thuộc đối với cậu, tay vô thức kéo lấy cà vạt của nam nhân, "A, tao mẫu cẩu đang cưỡi ©ôи ŧɧịt̠ to của ông xã, úc, giống cưỡi ngựa vậy, a, sướиɠ quá, đâm đến tử ©υиɠ nữa rồi, ©ôи ŧɧịt̠ bự đâm bung tử ©υиɠ của người ta..."
Cậu cảm thấy như mình thật đang ở trại nuôi ngựa, cà vạt trên tay là roi ngựa, con ngựa dũng mãnh chạy như điên mang đến kɧoáı ©ảʍ vô cùng khủng bố. Toàn thân giống như bị điện giật run lên, Lâm Thanh sảng chảy nước miếng, theo khoé miệng nhỏ lên bầu ngực bự.
"Đúng là tao mẫu cẩu nứиɠ da^ʍ." Hoàng Tử Phong mắng một câu, rốt cuộc không nhịn tiếp bắt lấy eo Lâm Thanh, điên cuồng đỉnh động lên xuống. Thời điểm hắn nấc eo lên trên thì tay ấn eo cậu xuống, côn ŧᏂịŧ thô tím cùng âʍ ɦộ nghênh đón va chạm phành phạch, đại qυყ đầυ không lưu tình đâm mở miệng tử ©υиɠ, trực tiếp tiến xuyên qua, "A, vào rồi, ©ôи ŧɧịt̠ bự của ông xã đâm vào luôn, đυ. bung tử ©υиɠ của tao mẫu cẩu, ô, thật sướиɠ chết, ©ôи ŧɧịt̠ bự giỏi quá..."
Động tác kịch liệt đến mức cặp ngực phì to của Lâm Thanh không ngừng tưng tưng lên xuống, tiểu dươиɠ ѵậŧ cũng bị ȶᏂασ đến bắn, nhục huyệt nhanh chóng mấp máy, sâu trong tử ©υиɠ phun ra một cổ âm tinh, bị cᏂị©Ꮒ cao trào.
Cảm nhận dòng nước da^ʍ đê mê, Hoàng Tử Phong châm chọc, "Tao mẫu cẩu đúng là lâu không được cᏂị©Ꮒ, nhanh như vậy đã bị đυ. lêи đỉиɦ rồi."
Lâm Thanh thở hổn hển nhìn hắn, "Hô, do ©ôи ŧɧịt̠ bự của ông xã quá lợi hại."
Nam nhân rút côn ŧᏂịŧ ra, thay đổi tư thế, từ phía sau bẻ hai mông cậu, đại qυყ đầυ nhắm ngay c̠úc̠ Ꮒσα cọ xát vài cái, sau đó chậm rãi đi vào.
"A, ông xã, hơi đau..." Cú© Ꮒσα chưa được khuếch trương, hơn nữa vài ngày rồi không làm, tuy vừa mới động tình cũng tiết ra dịch tràng nhưng vẫn rất chật, Lâm Thanh không chịu được kêu ra tiếng.
Nam nhân nghe cậu kêu đau tốc độ lại nhanh hơn, dùng sức một cái đi vào nguyên cây gậy thịt, "Tao hoá, chính là muốn em nhớ kĩ cái đau này, không được đi ra ngoài câu dẫn người khác."
"Ô... Tao mẫu cẩu không có câu dẫn ai hết..." Lâm Thanh thấy hắn chưa chịu bỏ qua chuyện này, uỷ khuất rơi nước mắt.
"Vậy dấu tay trên vυ' em là tên nào làm ra? Bị người sờ vυ' cũng thôi, còn chụp cả dươиɠ ѵậŧ gửi cho em, hẳn là em cũng cơ khát nhỉ? Có phải rất muốn liếʍ không?" Hoàng Tử Phong ghen tuông tận trời, bắt đầu nói không lựa lời, động tác nấc eo càng lúc càng nhanh, nguyên cây ra ra vào vào mài đỏ âʍ đa͙σ.
"Ô... Không thèm... Ông xã, cầu anh chậm lại một chút... Tao mẫu cẩu chỉ nhớ thương ©ôи ŧɧịt̠ bự của ông xã thôi, chỉ muốn liếʍ ©ôи ŧɧịt̠ cho ông xã, chỉ thích ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ông xã, người nào cũng không cần... A... Thật thoải mái, quá sâu..."
Lâm Thanh bị chơi đến nước mắt nước mũi đều chảy ra, vừa đau vừa sướиɠ kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần trí mơ hồ, tiểu dươиɠ ѵậŧ mới bắn giờ lại ngẩng đầu.
"Hừ, vẫn muốn nói cho em nhớ, thân thể của em dâʍ ɭσạи thế nào, không thể cho người khác nhìn."
"Được..." Phía sau bị ȶᏂασ tê dại, Lâm Thanh chịu không nổi, hai tay bò về trước nhưng bị nam nhân kéo về giữ chặt eo, sau đó dùng lực lớn hơn ȶᏂασ c̠úc̠ Ꮒσα cậu.
"A... Từ bỏ, lại bị đυ. bắn... Ông xã... Cầu anh mà..."
Tình ái mang theo bạo da^ʍ kết thúc, Lâm Thanh cảm giác xương cốt của mình như muốn tan rã, thân thể sướиɠ đều chảy đầy da^ʍ thuỷ, cái l*и và c̠úc̠ Ꮒσα đều bị đυ. vừa đỏ vừa sưng, bị rót đầy tϊиɧ ŧяùиɠ, trên mặt cũng bị bắn một lần, ngay cả tóc cũng dính chất lỏng đặc sệt, nhưng cố tình không bắn vào miệng.
Uỷ khuất liếʍ sạch tàn dư trên mặt, đôi mắt hồng hồng nhìn nam nhân vẫn chỉnh tề, cậu vươn tay về phía hắn, "Ông xã, ôm..."
Nhìn lão nam nhân làm nũng, Hoàng Tử Phong không cách nào tiếp tục tâm cứng, nhịn một chút cuối cùng thoả hiệp ôm người vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu.
Lâm Thanh nở nụ cười, đôi tay ôm ghì lấy cổ nam nhân, ngữ khí đáng thương, "Ông xã độc ác quá, em tuổi lớn không chịu được mạnh bạo, hiện tại vυ' đau, âʍ ɦộ đau, hậu huyệt cũng đau."
Hoàng Tử Phong nảy sinh ác độc cắn lên bờ môi của cậu, "Tuổi có lớn cũng không ảnh hưởng em dụ hoặc người khác, công việc này lập tức nghỉ, không cho em đi làm nữa."
"Được, ngày mai em sẽ từ chức."
Hoàng Tử Phong thấy cậu đồng ý, thần sắc mới hoà hoãn, cúi đầu ôn nhu hôn cậu, "Xin lỗi, lát anh thoa thuốc cho em, giờ mình tắm trước, được không?"
"Ừm." Lâm Thanh ngoan ngoãn tựa lên cơ ngực của hắn, lại nhỏ giọng yêu cầu, "Ông xã, chút tắm cho tao mẫu cẩu bú côn ŧᏂịŧ một lần được không? Tao mẫu cẩu muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙."
Hoàng Tử Phong bị lời nói dâʍ đãиɠ của cậu làm nghẹn, hạ thân nhanh chóng cương cứng, "Tao mẫu cẩu da^ʍ loàng."
TOÀN VĂN HOÀN
15/08/2019 - 19/08/2019