Chương 24: Đêm giao thừa ôn nhu giao hợp, một bên hút vυ' một bên thao huyệt, muốn ông xã rót tϊиɧ ɖϊ©h͙ đầy ba cái động.
Sau khi phát tiết trong lòng Lâm Thanh là một trận hư không, buổi tối ngủ không được, lăn qua lộn lại miên man suy nghĩ, đôi mắt liếc đến vị trí ẩn giấu camera, không biết Hoàng Tử Phong có đang nhìn anh hay không, trong lòng có chút mờ mịt.
Nhàm chán anh lấy điện thoại Hoàng Tử Phong mua cho mình ra, di động là kiểu dáng mới nhất, màn hình rất lớn, bên trong điện thoại chỉ có duy nhất một dãy số, ghi chú là 'Ông xã'.
Lâm Thanh không tiếng động cười, tuy hiện tại luôn kêu hắn như vậy nhưng Hoàng Tử Phong không phải 'Ông xã' của anh, bản thân cũng không thể chạy thoát khỏi hắn nếu thiếu niên chưa chơi chán anh.
Hắn nói hắn thích bộ dáng tao lãng củng mình, vậy biểu hiện lúc nãy hắn có vừa lòng không?
Vượt qua một đêm cô độc, nghênh đón ngày ba mươi. Bên ngoài rất náo nhiệt, nhìn từ cửa sổ đều có thể thấy bên dưới người qua lại tấp nập, trong tiểu khu cũng treo thật nhiều đèn l*иg lửa đỏ. Lâm Thanh không ra cửa, ban ngày ngồi đọc sách trên sô pha, mệt mỏi thì nghỉ ngơi chốc lát, giữa trưa làm một dĩa cơm rang ăn.
Anh lười nấu cơm tất niên, dù sao cũng chỉ có một người, nấu nhiều lại ăn không hết, huống chi anh không có tâm tư. Tiếp tục đọc quyển tiểu thuyết trên tay, thẳng đến khi đọc hết, đã tới 10 giờ, lúc này anh thấy có chút đói bụng.
Lười biếng không biết ăn gì, anh đến phòng bếp nhìn nhìn tủ lạnh, bên trong đầy đủ thịt cùng rau dưa, còn có rất nhiều trứng gà, tất cả được Hoàng Tử Phong chuẩn bị. Lâm Thanh do dự một chút, quyết định đơn giản nấu một chén mì. Tay nghề của anh không tồi, một chén mì nấu chỉ mất mười phút, cho hành lên mặt trên, xịt miếng xì dầu, ăn cũng không tệ lắm.
Anh đến bàn trà trong phòng khách, thuận tay mở TV. Mới vừa ăn hai đũa, cửa ngoài phòng khách truyền đến động tĩnh, Lâm Thanh tưởng mình nghe lầm, đến khi cửa được mở ra, anh mới phát hiện không phải ảo giác.
Hoàng Tử Phong cầm chìa khóa đi vào huyền quan, đóng cửa lại, trên tay còn cầm vài hộp giữ ấm, thay giày ra đi tới, mày hơi hơi nhăn, bộ dáng không cao hứng cho lắm.
Hắn đồ vật Lâm Thanh đang ăn, mày nhăn càng sâu, "Hôm nay không phải ăn tết? Tại sao lại ăn thứ này?"
Lâm Thanh ngơ ngác nhìn hắn, "Sao anh trở về rồi?"
Hoàng Tử Phong không trả lời, đi tới đem hộp giữ ấm mở ra, bên trong toàn là đồ ăn, mặn chay đều có, vừa nhìn là biết ăn rất ngon, vẫn còn nóng. Hắn lại đi phòng bếp cầm một cái chén, một đôi chiếc đũa, gắp một miếng mì sợi trong chén của Lâm Thanh, sau đó bắt đầu từ từ ăn.
Lâm Thanh không rõ nguyên do, "Anh chưa ăn chiều hả? Không phải... Hôm nay anh không ăn cơm tất niên sao?"
"Thì ra em cũng biết hôm nay ăn cơm tất niên hả? Vậy tại sao lại ăn qua loa như thế?" Hoàng Tử Phong gắp một khối thịt gà cuốn đặt vào chén anh.
Rốt cuộc Lâm Thanh phục hồi tinh thần, tâm tình lạnh như băng tâm nổi lên tia cảm động, anh nhìn động tác ăn cơm của Hoàng Tử Phong, có chút không khống chế chảy nước mắt.
Người này... Là vì bồi anh mới trở về sao? Còn mang theo nhiều thức ăn ngon nữa, vì theo dõi thấy anh không lo ăn cơm nên tự chuẩn bị tốt mang trở về?
Lâm Thanh biết địa vị của hắn trong Hoàng gia, Hoàng gia là một gia tộc lâu đời, trải qua rất nhiều thế hệ, Hoàng Tử Phong là trưởng tôn, vì mẫu thân mất sớm, cho nên ông bà càng dành tình yêu và sự sủng ái cho hắn, so với Hoàng Kỳ còn quan trọng hơn nữa.
Vậy mà giờ phút này hắn đã tìm cớ gì để trở về? Rõ ràng hôm qua còn nói những lời tàn nhẫn, vì cái gì hôm nay lại muốn làm như vậy?
Lâm Thanh không rõ, anh chỉ biết nội tâm đã bị hành động của thiếu niên làm ấm áp, từ khi mẹ của anh qua đời, không còn ai bồi cậu cùng nhau ăn Tết, không ai sẽ bồi anh ăn cơm tất niên, nhưng mười năm sau, ngày hôm nay lại có một người khiến anh cảm động khắc sâu.
Lâm Thanh cúi đầu, che dấu nước mắt, gắp lên miếng gà đưa vào miệng. Hương vị không tồi, mềm mềm, anh từ từ nhai nuốt, Hoàng Tử Phong lại lột một con tôm đặt trong chén anh.
"Tự em làm cho..." Lâm Thanh nhỏ giọng nói, mang theo tia nghẹn ngào.
Thiếu niên không để ý anh, tiếp tục lột hết số tôm còn lại, đều bỏ vào trong chén anh. Lâm Thanh thụ sủng nhược kinh nhấm nháp hương vị tôm, chờ sau khi ăn hết, thiếu niên lại gắp món khác cho anh.
Lâm Thanh chưa kịp ăn mì, ăn mấy món thiếu niên gắp đã nó căng bụng, anh buông đũa, Hoàng Tử Phong nhìn mì sợi trong chén anh, trực tiếp kéo đến trước mặt mình, sau đó vài ngụm xử lí sạch sẽ, nước canh cũng húp hết.
Lâm Thanh thấp thỏm nhìn hắn, "Anh ăn no chưa? Nếu chưa no, em nấu thêm một chén nữa."
"No rồi." Hoàng Tử Phong dùng khăn giấy lau miệng, sau đó thu dọn chén bát, Lâm Thanh muốn giúp nhưng hắn không cho. Lâm Thanh đanh đi theo tới phòng bếp, mê muội bộ dáng rửa chén của thiếu niên, không nhịn được, "Anh... cố ý vì em mà trở về hả?"
Hoàng Tử Phong vốn dĩ trong lòng đang rất ảo não, không biết vì cái gì trong nhà đang náo nhiệt, hắn vẫn mở di động theo dõi, cơm chiều không ăn nhiều, chú ý thấy Lâm Thanh vẫn ngồi đọc sách không ăn cơm, trong lòng bối rối, tìm bảo mẫu chuẩn bị một ít đồ ăn dùng hộp giữ ấm đựng vào, sau đó nói với ông nội ra ngoài một chút, liền vội vã lái xe quay về.
Hắn biết trong lòng tại sao lại nóng ruột, nhưng không cách nào không để bụng chuyện của người này, loại cảm giác này không chỉ liên quan đến thân thể, mà còn nhen nhóm một cái gì đó trong lòng mà hắn không chạm tới được.
Nghe Lâm Thanh hỏi, Hoàng Tử Phong hạ mi, "Nói thử xem?"
Lâm Thanh nghiêm túc nhìn hắn, đột nhiên tươi cười, "Tử Phong, cảm ơn anh."
Hoàng Tử Phong một bên rửa chén một bên cùng anh nói chuyện phiếm, "Như thế nào? Không gọi ông xã?"
Lâm Thanh đỏ mặt, từ phía sau ôm lấy eo hắn, "Ông xã..."
"Ngô, lão nam nhân sẽ làm nũng, nữ nhân cũng không thể so với em."
Hoàng Tử Phong vứt sau đầu cảm giác hắn không hiểu, chỉ nghĩ sẽ hành động theo tâm của mình. Hắn úp hết chén bát sạch, lau khô tay, rồi xoay người ôm nam nhân so với mình nhỏ xinh hơn đi đến phòng khách.
Lâm Thanh thuần thục vòng chân quanh eo hắn, đôi tay ôm cổ hắn, Hoàng Tử Phong tát một cái lên mông anh, thấp giọng cảnh cáo, "Đừng phát lãng."
Lâm Thanh vốn không có tâm tư đó, thuần túy chỉ hành động theo cảm giác anh thấy an toàn, bị một người so với mình nhỏ hơn một vòng la rồi còn đánh mông, anh thấy vô cùng xấu hổ, mặt đều đỏ lên.
Hoàng Tử Phong đặt anh lên sô pha, đột nhiên hỏi, "Muốn uống chút rượu không?"
Lâm Thanh gật gật đầu.
Trong nhà có một quầy rượu, bên trong có vài chai rượu vang đỏ. Lâm Thanh không uống rượu, cho nên về phương diện hiểu biết cũng không nhiều, nhìn không ra loại nào là loại nào. Nam nhân một chai mở ra, lại hai cái ly, mỗi ly đổ rượu vào hơn nửa.
Màu đỏ sóng sánh bên trong ly thủy tinh vô cùng đẹp mắt, Lâm Thanh nếm một ngụm, hương vị không tệ lắm, có điểm ngọt, lại thơm. Hoàng Tử Phong hỏi hắn, "Uống ngon không?"
Lâm Thanh vội vàng gật đầu.
Hai người dựa vào nhau, vừa xem chương trình Tết âm lịch vừa nhấm nháp rượu vang đỏ, tối tăm trong lòng Lâm Thanh đều tan, đầu óc cũng tiết mục hấp dẫn, xem thấy cái gì buồn cười liền lộ ra nụ cười sáng lạn.
Hoàng Tử Phong tâm tư đâu đặt trong TV, một mực chú ý người bên cạnh. Thấy anh cười vui vẻ đến vậy, Hoàng Tử Phong tức khắc ngạc nhiên. Trong ấn tượng người này luôn cười rất hàm súc, nhợt nhạt mang theo tính kiềm chế, mỗi lần cười chỉ mỉm môi nhẹ, trong ánh mắt lại chưa từng mang ý cưới, chứ đừng nói cười ra tiếng. Mà giờ phút này cậu không chỉ cười sáng lạn, còn cười lên tiếng, có vẻ phi thường vui sướиɠ.
Hoàng Tử Phong đột nhiên không thể ức chế, hắn đặt ly rượu lên bàn, sau đó tiến đến trước mặt Lâm Thanh, hôn lên đôi môi mang theo mùi rượu của anh. Lâm Thanh giật mình, đôi mắt mở thật to, bên trong lộ ra lộ ra tia không biết làm sao thật ngây thơ. Đôi mắt của anh rất xinh đẹp, tròng mắt màu nâu đậm, Hoàng Tử Phong cảm thấy bên trong chứa đầy ấm áp, tựa như ánh mặt trời vào sáng sớm.
Đầu lưỡi ôn nhu câu triền quấn quýt, không kịch liệt, nhưng còn ngọt ngào hơn những nụ hôn trong dĩ vàng. Lâm Thanh chậm rãi nhắm mắt lại, toàn tâm toàn ý cảm thụ hơi thở cùng hương vị của người này, tâm bất an hoàn toàn được đánh tan bởi đêm ngoài ý muốn hôm nay, lần đầu tiên cậu biết, nguyên lai hôn môi cũng không chỉ đại biểu cho tìиɧ ɖu͙©.
Hôn xong Hoàng Tử Phong mang anh xuống tiểu khu xem pháo hoa, hoa viên tiểu khu đang có rất nhiều người, các trưởng bối mang theo các tiểu hài tử, bạn trai bạn gái, nụ cười đều giống nhau tươi sáng. Lần đầu tiên có người bồi Lâm Thanh xem pháo hoa, anh cao hứng không biết biểu đạt như thế nào, một người ba mươi tuổi lại giống hài tử, nếu không phải nỗ lực khắc chế, cơ hồ đã phải nhảy dựng lên.
Bọn họ cùng nhau đếm ngược, nghênh đón tân niên dưới bầu trời pháo hoa.
Trên đường trở về Lâm Thanh vẫn thực hưng phấn, sắc mặt đỏ lên, đôi mắt sáng lấp lánh, mang ý cưới rõ ràng. Hoàng Tử Phong đi trước anh, Lâm Thanh có chút nhịn không được muốn nắm tay hắn, nhưng có chút ngượng ngùng, do dự một lúc, đi vào thang máy ánh mắt vẫn vô ý nhìn bàn tay kia.
Thiếu niên tuy nhỏ hơn anh, nhưng trời sinh gen tốt, không chỉ cao hơn mà còn cường tráng hơn cậu, cho nên bàn tay cũng rất lớn. Thang máy từ từ đi lên người ra càng nhiều, đi được đến tầng mười hai, thang máy chỉ còn có hai người bọn họ. Lâm Thanh khẩn trương quay đầu đi, nuốt nuốt nước miếng, tim đập nhanh, liền cảm giác được có một bàn tay ấm áp nắm lấy tay cậu.
Anh rất muốn làm cho trái tim đừng đập nhanh như vậy, toàn thân bị hơi ấm từ bàn tay kia nắm có chút nóng, sau khi vào trong nhà, Hoàng Tử Phong liền hôn lên mặt anh, thấp giọng hỏi, "Muốn tắm cùng nhau không?"
Vòi hoa sen trong phòng tắm được mở ra, hơi nước tràn ngập không gian, hình dáng hai người có chút mơ hồ. Cả hai toàn thân không mặc gì, đôi mắt đối diện nhau, không nhịn được ôm lấy nhau hôn môi. Khác với lúc nãy là ôn nhu, hiện tại mang theo lửa nóng kịch liệt, tay nam nhân sờ soạng dưới hạ thân anh.
Âm mao bị đẩy ra, ngắt nhéo hai mảnh âm môi sưng lên, Hoàng Tử Phong buông bờ môi cậu, "Còn đau không?"
Lâm Thanh vội vàng lắc đầu, sắc mặt càng đỏ, đột nhiên nhỏ giọng hỏi, "Ngày hôm qua... anh thấy hả?"
Hoàng Tử Phong biết anh đang nói sự việc tự an ủi hôm qua, thấp giọng cười cười, "Thấy được hiện trường phát sóng trực tiếp, không tồi, có phải sảng lắm không?"
Lâm Thanh xấu hổ ôm lấy eo hắn, giống như vô tình cọ lên l*иg ngực rắn chắc của hắn, hai cái núʍ ѵú bị ma sát dựng thẳng, đỏ tươi giống hai quả anh đào ngon miệng.
Hoàng Tử Phong chỉ nhìn thoáng qua, liền hút vào miệng một viên, không ngừng mυ'ŧ liếʍ. Lâm Thanh một trận sảng khoái, ôm lấy đầu hắn ép chặt vào bầu vυ' của mình, "Thật thoải mái, đầu lưỡi ông xã lợi hại ghê, hút vυ' đã muốn chết... A..."
Nam nhân hung hăng bú ɭϊếʍ nhủ thịt, đem nó liếʍ dính đầy nước miếng, rồi phun ra, tiến đến núʍ ѵú còn lại. Lâm Thanh toàn thân nhũn ra, nhịn không được duỗi tay cấm lấy côn ŧᏂịŧ thô tráng của hắn, thuần thục vuốt ve.
Trong phòng tắm không đủ rộng, Hoàng Tử Phong vội vàng tắm cho cả hai, liền dùng khăn tắm bao lên người Lâm Thanh, ôm lên giường. Hắn không kịp lau hết bọt nước trên người, Lâm Thanh liền trực tiếp liếʍ sạch sẽ, trực tiếp ngậm đại qυყ đầυ vào miệng.
Hoàng Tử Phong hạ mi, xoa nắn cặp mông đầy đặn của anh, "Tại sao lại phát tao rồi?"
Lâm Thanh một bên khẩu giao cho hắn, một bên nâng mắt nhìn hắn, ánh mắt mê ly, mang theo nồng đậm tìиɧ ɖu͙©, "Ngô... Muốn ăn thịt heo bổng của ông xã... Lớn quá đi... Ngậm không hết..."
Đại dươиɠ ѵậŧ đỏ tím nhét đầy trong miệng anh, khoang miệng phân bộ đầy nước miếng, đem đại dươиɠ ѵậŧ thấm ướt, thoạt nhìn càng mê người.
"Tao thành như vậy, chắc sẽ ngậm hết đại dươиɠ ѵậŧ nhỉ? Tao bảo bối, mau đồi tư thế, ông xẽ cũng liếʍ cho em."
"Ngô, được..." Lâm Thanh nghĩ đến kɧoáı ©ảʍ bị liếʍ huyệt, toàn thân run rẩy, ngoan ngoãn xoay người, biến thành tư thế quỳ gối trên người Hoàng Tử Phong, hai cái đùi bẹt ra, phô bày nơi tư mật trước mặt nam nhân.
Hạ thân Lâm Thanh âm mao mọc vừa rậm vừa dài, thoạt nhìn phi thường dâʍ ɭσạи. Hoàng Tử Phong ngắm da^ʍ huyệt đang chảy nước da^ʍ, tiểu dươиɠ ѵậŧ thẳng tắp, nhịn không được mắng, "Đúng là cái l*и da^ʍ, mới nhiêu đó mà đã chảy nước."
Lâm Thanh khó nhịn vặn vẹo mông, "Ông xã, mau liếʍ bướm da^ʍ đi..."
Nam nhân hé miệng, dùng miệng liếʍ ướt âm mao tán loạn, sau đó đẩy chúng ra hai bên, lộ ra da^ʍ huyệt. Âʍ đa͙σ một mảng ướt đẫm, mắt thường có thể thấy nước bên trong không ngừng xuất ra ngoài, âm môi bị nhiễm sáng lấp lánh, bị đầu lưỡi liếʍ một cái, run rẩy giống như đóa hoa nở rộ mở ra.
Lâm Thanh bị liếʍ toàn thân run lên, đè thấp thân thể, đem hai mảnh âm môi hướng miệng nam nhân, bản thân càng say mê liếʍ mυ'ŧ đại dươиɠ ѵậŧ trong miệng, "A... Ông xã liếʍ bướm da^ʍ... Côn ŧᏂịŧ của ông xã to quá... Rất thích... A..."
Nam nhân từ âm môi liếʍ đến hộŧ ɭε, dùng hàm răng nhẹ nhàng ma sát, âʍ ɦộ chảy nước ròng ròng, nước da^ʍ chảy xuống mặt nam nhân, mang theo hương vị dâʍ đãиɠ. Hắn rất thích bú ʍúŧ hộŧ ɭε của cậu, cảm giác nó sắp cao trào thì ngừng lại.
Lâm Thanh gấp gáp, nhả côn ŧᏂịŧ thô tráng trong miệng ra, khẩn cầu nói, "Ông xã... Còn muốn..."
"Chờ một lát lại thỏa mãn em, ngô, tao bảo bối, mau ngậm thịt heo bổng vào miệng, ông xã muốn đυ. miệng em."
"Ngô, được..." Lâm Thanh ngoan ngoãn nuốt đại dương cụ, trên dưới phun ra nuốt vào, ngậm hơn nửa cây gậy thịt vào miệng, giống như muốn nuốt vào bụng, mã mắt không ngừng chảy ra chất nhầy, tanh tanh, là hương vị anh thích nhất.
Nam nhân nhìn anh vui sướиɠ ăn dương cụ của mình, do dự một chút, cũng liếʍ tiểu dươиɠ ѵậŧ của Lâm Thanh. Cây gậy nhỏ sạch sẽ không mang mùi lạ, hắn đơn giản ngậm hết cả cây vào, vụng về liếʍ mυ'ŧ.
Lâm Thanh hoảng sợ, lúc đầu tưởng mình ảo giác, cúi đầu nhìn thiếu niên tuấn mỹ thật sự đang khẩu giao cho cậu, mạch máu toàn thân đều chảy tới tiểu dươиɠ ѵậŧ, kích động muốn bùng nổ.
Chưa có người liếʍ dươиɠ ѵậŧ cho anh, ngay cả chính anh cũng cảm thấy an ủi dươиɠ ѵậŧ không cần thiết, vì thân thể mẫn cảm, chỉ cần thao âʍ đa͙σ hoặc thao c̠úc̠ Ꮒσα đều có thể thao anh bắn, cho nên anh rất ít đi đυ.ng chạm tiểu dươиɠ ѵậŧ, nhưng không nghĩ tới, được người liếʍ lại thoải mái như vậy.
"A... Giỏi quá... Ông xã liếʍ tiểu dươиɠ ѵậŧ của em, ô... Em cũng muốn liếʍ đạI dương cụ của ông xã, hút tϊиɧ ɖϊ©h͙ em yêu nhất bắn ra..."
Anh há miệng chậm rãi nuốt vào nguyên cây gậy thịt, đầu lưỡi hầu hạ gân xanh mặt trên dương cụ. Kɧoáı ©ảʍ dưới hạ thân khiến cậu không thể khống chế, hai ngón tay cắm vào âʍ ɦộ, không ngừng biến hóa góc độ an ủi da^ʍ thịt bên trong.
Lâm Thanh chống đỡ không được bắn ra, anh không dám bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong miệng nam nhân, muốn rút ra, nhưng nam nhân gắt gao hút không nhả, Lâm Thanh buông lỏng tinh thần, tϊиɧ ɖϊ©h͙ liền phun hết vào miệng Hoàng Tử Phong. Cực khoái khi bắn tinh khiến da đầu có chút tê dại, anb nuốt đại dươиɠ ѵậŧ vào nơi sâu nhất trong miệng , cả khuôn mặt đều chôn trong bộ lông của nam nhân.
Anh phục hồi tinh thần, hoang mang rối loạn muốn rút tiểu dươиɠ ѵậŧ ra, Hoàng Tử Phong lại chế trụ mông anh, liếʍ sạch sẽ chất nhầy trên tiểu dươиɠ ѵậŧ mới chịu nhả ra.
Lâm Thanh muốn xin lỗi, nam nhân lại cười tủm tỉm nhìn anh, 'ực' một tiếng, nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào bụng, lại duỗi đầu lưỡi liếʍ bạch dịch nơi khóe miệng.
Lâm Thanh nhìn đến ngây người, âʍ đa͙σ hung hăng kẹp chặt hai ngón tay bên trong, tiểu dươиɠ ѵậŧ lại có xu thế ngẩng đầu, "Ngô, ông xã..."
"Tuy không uống ngon như tao thủy của bảo bối nhưng vị cũng khá được."
Hoàng Tử Phong một bên dùng ngón tay đâm tao bức, một bên đem đầu lưỡi liếʍ lên cúc huyệt. Lâm Thanh cảm động cơ hồ muốn chảy nước mắt, vội vàng ra sức liếʍ mυ'ŧ đại dươиɠ ѵậŧ đang trướng to của nam nhân.
Nam nhân liếʍ mở hai cái da^ʍ động, vỗ lên cặp mông tuyết trắng, thấp giọng nói, "Tới, tao bảo bối, ông xã muốn thao tiểu huyệt của em."
"A... Được, cầu ông xã thao tiểu huyệt..." Lâm Thanh nhả đại dương cụ, xoay người phơi bày hai da^ʍ huyệt.
Hoàng Tử Phong nói, "Bảo bối xoay người đi, ông xã làm từ trước mặt em, ông xã muốn nhìn thấy gương mặt của em."
"Ngô, được..." Lâm Thanh đỏ mặt, kỳ thật làʍ t̠ìиɦ từ trước mặt khiến cậu có cảm giác hơn, tuy rằng tiến vào không được sâu như từ phía sau, nhưng cậu thích nhìn thấy khuôn mặt sảng khoái lúc tiến vào của người anh yêu, có thể khiến đáy lòng anh sinh ra vô hạn kɧoáı ©ảʍ.
Anh nhanh chóng chuyển thân, tư thế đối mặt với Hoàng Tử Phong, hai đùi mở lớn, giữa đủi ướt đẫm, hai vυ' cũng sáng lấp lánh, nhiễm tầng mồ hôi mỏng.
Nam nhân xoa huyệt anh, cười hỏi, "Muốn dươиɠ ѵậŧ giả luôn không?"
Lâm Thanh vội vàng lắc đầu, "Không cần... Hai da^ʍ động của em chỉ cần côn ŧᏂịŧ thô tráng của ông xã thôi, ông xã thay phiên ȶᏂασ chúng nó là được rồi, ngô, bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong hai cái động của em đi, cầu ông xã..."
Hoàng Tử Phong thấy anh da^ʍ đến như vậy, rốt cuộc nhịn không được, nâng hai chân anh lên, sau đó hướng đại dương cụ thô tím một nấc eo đâm thẳng vào tao c̠úc̠ Ꮒσα.
"Ngô... Ông xã vào rồi... Thoải mái quá... To quá..." Cú© Ꮒσα vì không bôi trơn, chỉ dùng dâʍ ŧᏂủy̠ và nước miếng của nam nhân, hơn nữa nó còn tự động phân bố dịch ruột, tuy lúc vào không quá thông thuận, nhưng rất ấm rất chặt.
Nam nhân bị kẹp chịu không nổi, hô hấp dồn dập vài phần, "Tao bảo bối, thả lỏng một chút, kẹp thật chặt..."
"A... Ông xã đâm vài cái là tốt rồi... Gậy tốt, ©ôи ŧɧịt̠ của ông xã cứng ghê, ngô, đỉnh mạnh thật..." Lâm Thanh tận mắt nhìn bụng của mình bị đại dươиɠ ѵậŧ đỉnh ra hình dạng, nghĩ đến bản thân cùng hắn đang thân mật gắn liền, sinh lý cùng tâm lý đều sinh ra vô hạn kɧoáı ©ảʍ, nhịn không được da^ʍ kêu, "A, sướиɠ quá, ông xã lợi hại ghê, ȶᏂασ tao c̠úc̠ Ꮒσα đã quá... A..."
Nam nhân chỉ chờ có thế, nấc eo đâm nguyên cây ra nguyên cây vào, mở rộng hậu huyệt đến cực hạn, một nếp nhăn cũng bị chống mở. Hoàng Tử Phong biến hóa góc độ đâm vào tao điểm, không bao lâu Lâm Thanh đã bị ȶᏂασ bắn, toàn thân run rẩy vài cái, thịt ruột gắt gao cắn lấy côn ŧᏂịŧ thô to, một chút khe hở cũng không có.
Nam nhân nhịn xuống du͙© vọиɠ bắn tinh, rút côn ŧᏂịŧ ra, rồi đâm mạnh vào âʍ ɦộ đang ướt dầm dề kia.
Đại qυყ đầυ chỉ vừa mở ra cửa mình, liền bị da^ʍ thịt đói khát cuốn chặt lấy, liếʍ mυ'ŧ gắt gao hút vào trong, bên trong giống như một cái suối nước nóng, mỗi tấc khi côn ŧᏂịŧ tiến vào vừa ấm vừa nhiều nước, đẩy ra không ít dâʍ ŧᏂủy̠, nam nhân đâm vào lại rút ra, cả cây gậy thịt đều dính dâʍ ɖị©ɧ.
Hoàng Tử Phong lấy tay khuếch dâʍ ŧᏂủy̠ trên côn ŧᏂịŧ đưa đến bên miệng Lâm Thanh, "Thật da^ʍ, bên trong nhiều nước đến thế này."
"Ngô... Tao hóa rất da^ʍ, tao hóa là tao mẫu cẩu của ông xã... Yêu nhất là được ăn thịt heo bổng của ông xã..."
Lâm Thanh mê ly liếʍ ngón tay hắn, "Cầu ông xã mau ȶᏂασ tao mẫu cẩu, ȶᏂασ l*и của tao mẫu cẩu triều xuy... Ngô... Thật thoải mái..."
Anh sảng khoái muốn ngừng thở, hai tay không nhàn rỗi, liều mạng xoa hai bầu vυ', khiến núʍ ѵú vừa hồng vừa sưng, nhịn không được dâng lên một viên thịt vυ' cho nam nhân, "A... Cầu ông xã bú núʍ ѵú... Núʍ ѵú ngứa quá..."
Nam nhân một bên ȶᏂασ l*и một bên bú √υ' cho anh, bàn tay xoa nắn hộŧ ɭε, hai đùi Lâm Thanh đặt trên vài của nam nhân, bị đại dương cụ thao đến chiều sâu không tưởng tượng nổi, khi dương cụ thô tráng tiến đến một điểm, Lâm Thanh sảng đến hét to, âʍ ɦộ cấp tốc co rút, liều mạng hút gậy thịt thô vào nơi đó, "Ô... Nơi đó thật thoải mái, ông xã lại đâm nữa đi, tao bức muốn cao trào... A... Phải bị ông xã thao đến triều xuy..."
Lâm Thanh bắt lấy ga trải giường, âm đế cùng da^ʍ huyệt đều sảng vô cùng, núʍ ѵú cũng bị hút tê dại. Hoàng Tử Phong biết anh sắp tới cao trào, đại dươиɠ ѵậŧ lập tức ra vào nhanh hơn, đại qυყ đầυ của hắn cũng bị cái miệng nhỏ nhắn bên trong hút cực khoái, nấc vào thêm vài phút, sau khi thao Lâm Thanh lêи đỉиɦ, chính hắn cũng phun ra một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng.
"A... Thật sướиɠ..." Tϊиɧ ɖϊ©h͙ toàn bộ phun đến chỗ sâu nhất bên trong âʍ đa͙σ, Lâm Thanh sảng không kềm chế được, nhấm nháp kɧoáı ©ảʍ, đợi vài phút, hô hấp mới chậm rãi bình phục lại.
Đại côn ŧᏂịŧ vẫn còn nằm trong cơ thể không rút ra, Lâm Thanh có thể rõ ràng cảm nhận được gân xanh mặt trên đang nhảy lên, cách trong chốc lát, Hoàng Tử Phong rút đại dươиɠ ѵậŧ ra, mặt trên ướt đẫm, dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng dâʍ ŧᏂủy̠. Hắn đem đại dươиɠ ѵậŧ tiến đến bên môi Lâm Thanh, anh vội vàng vươn đầu lưỡi liếʍ hết chất lỏng bên trên.
Hoàng Tử Phong ngắm nhìn hình ảnh đầu lưỡi nộn nộn mê luyến liếʍ láp trên đại dươиɠ ѵậŧ của mình, hắn lấy di động chụp mấy tấm, sau khi chụp xong gậy thịt của hắn lại tiếp tục cương lớn. Hoàng Tử Phong hôn anh, thấp giọng cười nói, "Tao bảo bối, muốn thêm vài lần nữa không?"
Lâm Thanh ôm lấy cổ hắn, bởi vì được nhấm nháp mùi vị tanh nồng kia, thân thể lại bắt đầu nứиɠ, "Ngô, muốn thêm hai lần, tao c̠úc̠ Ꮒσα muốn ăn một lần tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ông xã, cái miệng dâʍ đãиɠ cũng muốn ăn một lần nữa."
Nam nhân cười, "Nhất định thỏa mãn em."