Chương 7: Nữ trang, bị coi thành kỹ nữ lẳиɠ ɭơ, ở trước mặt mọi người bị ȶᏂασ âʍ ɦộ.
Hoàng Tử Phong không vội rút dương cụ ra, mà vươn ngón tay xoa nhẹ nước xung quanh huyệt khẩu rồi đưa đến bên môi của Lâm Thanh. Anh mềm mại ngậm lấy ngón tay của hắn, Hoàng Tử Phong trào phúng nói, "Lâm thúc, dâʍ ŧᏂủy̠ của bản thân uống có ngon không?"
Lâm Thanh lắc đầu, hô hấp vẫn còn dồn dập, anh từ từ điều chỉnh nhịp thở. Hoàng Tử Phong rốt cuộc rút ra khỏi huyệt, đại lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong trào ra, chảy qua tao c̠úc̠ Ꮒσα, làm ướt cả cái mông, lại toàn bộ chảy xuống khăn trải giường màu trắng, đọng lại thành vũng.
Còn da^ʍ huyệt bị sử dụng quá độ, huyệt thịt tạm thời mất đi co dãn, đại dươиɠ ѵậŧ tuy rằng đã lui ra nhưng nó vẫn để lại cửa động tròn tròn không ngừng khép mở, giống được tạm nghỉ sau khi đã thỏa mãn, lại giống như căn bản chưa được ăn no, chờ đợi thô tráng dươиɠ ѵậŧ tiếp tục thọc hư nó.
Nhìn trên thân dương cụ thô to dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, Lâm Thanh bật người dậy chồm qua vươn đầu lưỡi nộn nộn mυ'ŧ sạch sẽ chất lỏng trên đó, Hoàng Tử Phong nhìn bộ dáng tao lãng của anh, côn ŧᏂịŧ mau chóng ngạnh lên, "Thích ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ lắm à? Bên trong cái l*и của chú còn nhiều, muốn tôi lấy ra cho chú uống không?"
"Ô...... Muốn...... Rất thích......" Lâm Thanh đặc biệt mê luyến hương vị của tϊиɧ ɖϊ©h͙, đặc biệt nó là từ dương cụ thô tráng của thiếu niên bắn ra, vừa tanh vừa nồng, nuốt có chút ngọt ngọt.
Hoàng Tử Phong từ trong âʍ ɦộ của anh móc ra đống nùng tinh hắn vừa bắn, đưa tới trước mặt anh, Lâm Thanh vươn đầu lưỡi màu đỏ liếʍ toàn bộ vào trong miệng, sau đó thỏa mãn nuốt xuống bụng.
"Thật da^ʍ, trước mặt ba của tôi cũng là bộ dáng này à?" Trong giọng nói Hoàng Tử Phong mang theo một tia bất mãn, nhìn Lâm Thanh như vậy, rất muốn đem hắn thao hư, thao anh đến mức chỉ biết đến đương cụ của mình.
Lâm Thanh hoàn hồn, nghe hắn nói đến Hoàng Kỳ, gương mặt hồng muốn rỉ máu, cắn chặt môi không nói lời nào. Thân thể bủn rủn vô lực, nhưng khi nhìn trên giường đều toàn là dấu vết hoan ái của cả hai, lập tức giãy giụa bò dậy, muốn thay khăn trải giường mới.
Vừa mới bò xuống giường, Hoàng Tử Phong liền vươn tay chặn lại kéo anh trở về, cười tà nói, "Tôi còn chưa thỏa mãn, chú gấp cái gì? Ba của tôi buổi tối mới trở về, chúng ta còn thời gian cả buổi chiều."
Lâm Thanh ngẩn người, giãy giụa một chút, "Không cần......"
"Không cần? Chú xác định cái l*и này chỉ ăn một lần liền no sao? Hơn nữa tao c̠úc̠ Ꮒσα phía sau còn chưa được thỏa mãn mà nhỉ? Chẳng lẽ không muốn bị ta ȶᏂασ à, đem cả hai chúng nó đυ. thành bãi nước?"
Hai ngón tay của Hoàng Tử Phong không khách khí cắm vào bướm da^ʍ mềm mại, hướng bên trong tìm kiếm, "Lúc nãy khi tôi đâm sâu vào trong, hình như có cái địa phương luôn hút đại qυყ đầυ của tôi, Lâm thúc, bên trong của chú có phải mang một cái tử ©υиɠ? Có thể nào chú cũng sẽ mang thai không?"
Lâm Thanh ngây người một chút, "Tử ©υиɠ? Không có... Tôi không thể mang thai..." Trước kia đi bệnh viện kiểm tra qua, bác sĩ chưa từng nói là anh có tử ©υиɠ, mà cũng không hề đề cập rằng anh có thể mang thai, hơn nữa trên thế giới người song tính có thể sinh tiểu hài tử không nhiều, anh làm sao mà có khả năng đó.
Hoàng Tử Phong nghe anh nói như vậy, cũng đem chuyện này vứt sau đầu. Hắn đem nam nhân xoay người, để cặp mông phì nộn đối diện với mình, ngón tay sờ lên đóa mật mê hoặc. Cú© Ꮒσα đã sớm bị nước da^ʍ thấm ướt, ngón tay rất dễ dàng đi vào, Lâm Thanh đột nhiên kịch liệt giãy giụa, tránh thoát ngón tay đang xoa lộng của hắn, "Không được, nơi đó không được, Tử Phong, nơi đó không được."
Nước mắt của anh rơi xuống, Hoàng Tử Phong mày nhăn lại, "Chú làm ra vẻ cái gì?"
Lâm Thanh liều mạng tránh đi sự kiềm chế của hắn, thối lui vào một góc trên giường lớn, vẻ mặt phòng bị, "Nơi đó không được... Nơi đó là thuộc về Hoàng tiên sinh, tôi không thể lại phản bội y..."
"Sách, từ lúc chú khẩu giao cho tôi, chú đã phản bội ba rồi, chú cho rằng liều chết bảo vệ c̠úc̠ Ꮒσα không cho tôi thao thì không tính là chú đã nɠɵạı ŧìиɧ à? Hiện tại trong cái l*и còn không ngừng chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tôi, chú không cảm thấy chú như vậy thực buồn cười sao?"
Lâm Thanh liều mạng lắc đầu, "Chỗ đó là do y không cần... Nhưng còn phía sau y vẫn muốn, cho nên chỉ thuộc về y... Tử Phong, phía trước cho cậu cắm, cắm nát cũng không sao, nhưng đừng chạm vào phía sau được không?"
Hoàng Tử Phong suy nghĩ một chút, lộ ra một nụ cười, "Chú đáp ứng tôi một điều kiện, tôi liền không chạm c̠úc̠ Ꮒσα của chú, bằng không tôi chẳng những muốn làm nơi đó, còn muốn chụp hình lại rồi gửi vào hộp thư của ba tôi nữa."
Lâm Thanh nhìn dung nhan của thiếu niên, biết tính tình của hắn bá đạo ác liệt, đã nói chắc chắn sẽ làm, điều kiện của hắn đưa ra sẽ không dễ dàng gì, nhưng trước mắt không có lựa chọn khác, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
Lâm Thanh không ngừng lo lắng về ngày cuối tuần, vì ngày đó anh cùng Hoàng Tử Phong có một giao ước. Anh vốn đang vắt hết óc nghĩ nên tìm cớ gì nói với Hoàng Kỳ tối cuối tuần mình muốn ra ngoài, không ngờ ngày thứ bảy Hoàng Kỳ liền nói y cuối tuần có việc không về, khiến Lâm Thanh thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng Kỳ trừ bỏ đi công tác, rất ít ngủ lại bên ngoài, nhưng Lâm Thanh lại không rảnh dò hỏi nguyên nhân, chỉ nghĩ làm thế nào mới có thể vượt qua ngày hôm này. Cái rương Hoàng Tử Phong đặt sớm đã được gửi tới, Lâm Thanh đem nó giấu ở nhà ấm trồng hoa, hiện tại mới dám ôm ra. Đồ vật bên trong lần đầu anh có nhìn qua nhưng hiện tại lần nữa nhìn thấy, vẫn cảm thấy thẹn không thôi.
Qυầи ɭóŧ ren nữ, nịt ngực ren che nửa bầu vυ', váy liền ngắn ren, tất chân màu da, và còn bộ tóc giả dài, cùng một đôi giày cao gót vừa vặn với số đo của cậu. Bên dưới có một tờ giấy ghi, "Mặc vào và đến tìm tôi" cùng một cái địa chỉ.
Tuy Lâm Thanh rất ít ra ngoài, nhưng cũng biết nơi này, là hội sở ăn chơi cao cấp, bên trong có nhiều hoạt động vui chơi và cả phòng KTV.
Rất nhanh đã đến 7 giờ, từ nhà đến đó đi xemắc khoảng hai giờ, bây giờ mà không ra cửa, khẳng định sẽ trễ giờ đã ước định. Lâm Thanh khẽ cắn môi cởϊ qυầи áo, đem những thứ đó mặc lên người.
Qυầи ɭóŧ ren phi thường nhỏ, mặc vào cảm giác như không che được gì cả, bởi vì là loại vải trong suốt vừa cúi đầu là có thể nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ nhỏ đang nằm bên trong, nếu khom lưng thì sẽ thấy một mảng đen nhánh, đó là âm mao tươi tốt của anh hoàn hảo bao vây âʍ ɦộ, ẩn ẩn nhìn thấy thủy quang tràn lan.
Nịt ngực đem hai bầu vυ' nâng lên khiến nó có vẻ nhìn lớn hơn với bình thường, nhưng bởi vì chỉ ôm được nửa bầu cho nên khó khăn lắm mới che khuất hai đầu nhũ đỏ hồng, hơn phân nửa bầu ngực tuyết trắng lỏa lồ bên ngoài.
Váy liền vô cùng ngắn, nhưng có độ co dãn tốt, mặc vào gắt gao bao bọc lấy dáng người của anh, ngực càng to, vòng eo càng nhỏ, mông càng đầy đặn.
Váy vừa vặn bao lấy cặp mông, chiều dài chỉ vừa tới đùi che khuất các bộ phận trọng yếu, Lâm Thanh thấy trên mạng thường gọi kiểu váy này là, "Váy ngắn gợi sắc dục", sắc mặt lập tức bùng cháy, cảm thấy vô cùng thẹn thùng. Cuối cùng là chậm rãi mặc vào tất chân, sau đó mang đôi giày cao gót đen, đội lên tóc giả. Lâm Thanh chậm rãi đi đến gương, người trong đó cực kỳ xa lạ, nhìn kỹ lắm mới biết đó chính là mình.
Thật là mình sao? Lâm Thanh có chút hoài nghi nhìn hình ảnh trong gương, một thân màu đen cùng với làn da trắng hồng lộ ra ngoài, đồi núi trập trùng trước mặt, hai cái đùi vừa thon vừa thẳng được bao lấy trong đôi tất chân, có vẻ dâʍ đãиɠ bất kham.
Duy nhất không vừa lòng chính là ngũ quan, tuy là đang đội tóc giả nhưng gương mặt vẫn có chút nam nữ khó phân biệt, Lâm Thanh dù sao cũng là nam nhân cho nên góc cạnh vẫn rõ hơn nhiều, trên cổ còn có hầu kết, chỉ cần chú ý một chút là có thể phát hiện cậu chính là nam nhân.
Lâm Thanh cắn cắn môi đi đến phòng tắm, đem mấy thứ đồ vật bản thân mua nhiều ngày trước lấy ra. Từ khi biết Hoàng Tử Phong ra điều kiện này, cậu đã lén lút chạy đi mua mấy thứ này, tuy thực chán ghét bản thân như vậy, nhưng vẫn không nhịn được tự chuẩn bị một chút.
Anh không biết cách trang điểm, chỉ có dán lông mi cũng mất gần hai mươi phút, mấy thứ linh tinh khác dứt khoát không dùng, chỉ dậm một ít phấn, sau đó đánh chút má hồng, đồ lông mày. Cuối cùng đến đôi môi hồng nhuận, Lâm Thanh vặn nắp son, ngắm nhìn nhan sắc mĩ lệ trước mắt, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn thoa lên.
Công tác chuẩn bị hoàn tất, nhìn đến khuôn mặt xa lạ trong gương, lòng bình tĩnh lạ thường. Trước khi đi anh lấy ra vòng cổ da nằm tận trong ngăn kéo, đem hầu kết hoàn mỹ che lấp.
Trên đường đi nhiều lần Lâm Thanh muốn quay đầu xe bỏ chạy, trong lòng thấp thỏm bất an, nhưng nghĩ đến Hoàng Tử Phong đã chụp những tấm ảnh đó, liền ngăn lại ý niệm. Mặt khác trong lòng cũng có điểm chờ mong, cậu mãnh liệt đè nén xuống đáy lòng, một chút cũng không muốn thừa nhận. Thân thể gần một tuần không bị đυ.ng chạm, chỉ vừa được vải ren ma xát liền nổi lên phản ứng, cậu có chút nóng nảy khi lái xe, trông chờ con đường ngắn lại, hy vọng có thể nhanh đến. Bởi vì tắc xe đột ngột cho nên đến 10 giờ mới tới được hội sở, xuống xe anh liền gọi cho Hoàng Tử Phong, điện thoại nhanh chóng được kết nối, Hoàng Tử Phong đứng ở cửa chờ cậu.
Lâm Thanh chưa từng mang giày cao gót cho nên khi đi đường đặc biệt chậm mới không té ngã, chậm rãi đi đến cửa hội sở, ở đó tới tới lui lui rất nhiều người, nhìn thấy anh đều không tránh được ghé hai mắt đành giá, Lâm Thanh cố tình cúi đầu, nhưng vẫn nghe được, "Hàng ngon thật", "Đến đây bán à?" linh tinh, trong lòng càng cảm thấy thẹn.
Đợi mười phút Hoàng Tử Phong mới xuống, nhìn thấy anh tựa hồ sửng sốt một chút, thực mau lộ ra kiệt ngạo tươi cười, "Ngô, cũng không tệ lắm, quả nhiên thích hợp với chú. Còn có cái vòng cổ này cùng khí chất của chú thực hợp."
Lâm Thanh cắn cắn môi, nhỏ giọng dò hỏi, "Muốn đi đâu?"
"Mang chú đi gặp vài người bạn của tôi, bọn họ đang ca hát ở trên." Hoàng Tử Phong không khỏi phân trần nắm lấy tay anh dắt vào.
Dọc theo đường đi Lâm Thanh đều cúi đầu, khi vào thang máy thấy không có người khác mới hơi chút thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hoàng Tử Phong hôm nay mặc tây trang cùng cà vạt, rõ ràng vừa mới thành niên, vậy mà ăn mặc thành như vậy lại mang theo hương vị nam nhân thành thục mê người.
Tiến vào thang máy không được bao lâu hắn liền không thành thật, ngón tay dóc theo đùi sờ soạng, xoa cặp mông đầy đặn, sau đó chui vào qυầи ɭóŧ ren, sờ lên âʍ ɦộ đầy nước.
Lâm Thanh cực lực tránh né, "Tử Phong, không được..."
Hoàng Tử Phong cười nhạo một tiếng, đem ngón tay rút ra duỗi đến trước mặt anh, đốt tay thon dài sáng lấp lánh một tầng dâʍ ŧᏂủy̠, tản ra mùi tanh, "Đây là chú nói không được? Bên trong đều ướt đẫm."
Lâm Thanh đỏ mặt, Hoàng Tử Phong đem ngón tay duỗi đến bên môi anh, mệnh lệnh, "Liếʍ sạch sẽ."
Lâm Thanh nhìn con số trên thang máy, bất đắc dĩ lè đầu lưỡi liếʍ sạch dâʍ ŧᏂủy̠ trên tay hắn. Liếʍ xong thang máy cũng vừa đến, Hoàng Tử Phong ôm eo anh đi ra ngoài. Lâm Thanh chưa từng tới loại địa phương này, nhìn nơi nào cũng cảm thấy tò mò. Đối diện đi tới mấy nữ hài tử, ăn mặc cực kỳ mát mẻ, Lâm Thanh sửng sốt một chút, cảm thấy mình ăn mặc cùng các nàng thật sự rất giống, khó trách bị người khác nói là tới đây bán.
Hoàng Tử Phong mang anh đến một cái ghế lô, bên trong ánh đèn hôn ám, lờ mờ nhìn có rất nhiều người. Lâm Thanh thẹn thùng trốn phía sau hắn, lại bị Hoàng Tử Phong vững vàng ôm lên. Người bên trong khi nhìn đến cậu, huýt sáo không ngừng, vui cười nói, "Bọn này còn đang nghĩ cậu đi đâu, nguyên lai là đi lấy cơm hộp. Hàng này không tồi nha, ăn mặc cay nồng như vậy, dáng người cũng tốt, khó trách lúc nãy gọi nhiều cô nàng nóng bỏng đến cậu đều chướng mắt."
Lâm Thanh không hiểu người đó nói 'cơm hộp' là ý gì, bên trong có bảy tám nam nhân, xem tuổi đều không lớn, bên người còn có một cô bạn gái, đều ăn mặc vô cùng hở hang, ngực to eo nhỏ, diện mạo phi thường xinh đẹp. Hoàng Tử Phong theo chân bọn họ cười mắng vài câu, sau đó kéo Lâm Thanh ngồi lên sô pha.
Trên màn hình lớn đang chạy chữ, một nam sinh ôm nữ hài tử song ca, nam sinh tay không thành thật, trắng trợn táo bạo đặt trên mông cô nàng, cũng không biết đang xoa nơi nào.
Lâm Thanh không dám nhìn cảnh tượng đó, cảm thấy mặt đỏ tim đập. Hoàng Tử Phong tiến đến bên tai anh, nhiệt khí đều phun lên má anh, "Muốn uống rượu không?"
Lâm Thanh không được tự nhiên gật gật đầu, tỏ vẻ không thành vấn đề. Hoàng Tử Phong bưng lên một ly rượu trên bàn, chính mình uống một ngụm, sau đó bắt lấy cằm Lâm Thanh, hôn lên bờ môi của anh, đem rượu trong miệng truyền cho anh. Lâm Thanh hoảng sợ, đầu lưỡi bị mạnh mẽ câu lấy, môi bị đổ tràn đầy, cuối cùng mặc kệ là rượu hay nước bọt của đối phương không do dự toàn bộ nuốt xuống, có chút từ khóe miệng trào ra ngoài, đọng lại trên bộ ngực tuyết trắng. Hoàng Tử Phong nhả môi cậu ra, đầu lưỡi liếʍ láp trên cằm của anh, sau đó chậm rãi chuyển đến bộ ngực, cơ hồ chôn giữa hai vυ', từng chút liếʍ láp nhủ thịt non mịn.
Ghế lô khá tăm tối, ánh đèn đủ mọi màu sắc lập loè, nhưng hành vi này đối với Lâm Thanh vẫn rất kì lạ, xung quanh rõ ràng có rất nhiều người,làm sao tránh được sẽ có người nhìn qua đây. Anh đẩy đẩy Hoàng Tử Phong, "Không nên như vậy......"
"Không nên?" Hoàng Tử Phong khẽ cười một tiếng, liếʍ môi vươn người tới, "Lúc nãy chú không nghe bạn tôi nói sao? Nói tôi đi xuống lấy cơm hộp, chú biết cơm hộp là có ý gì không?" Hắn liếʍ liếʍ cằm Lâm Thanh, trong ánh mắt mang theo ý cười làm say lòng người, "Ý nói tôi đi kiếm gà, mà chú hôm nay sắm vai chính là nhân vật này, gà là gì chắc chú cũng biết nhỉ?"
Nhìn Lâm Thanh dại ra, hắn cười càng ngày càng sung sướиɠ, tiến đến bên tai Lâm Thanh, thấp giọng nói, "Chính là tao kỹ nữ, chú chính là gái da^ʍ mà hôm nay tôi mang đến, cho nên biểu hiện cho tốt vào, đừng để tôi mất mặt."
Lâm Thanh ngơ ngẩn, bên cạnh có một nam nhân đi lại nói chuyện với Hoàng Tử Phong, "Hoàng thiếu, kêu người ở đâu đây? Thoạt nhìn không tồi nga."
Hoàng Tử Phong cười tủm tỉm nhìn thoáng qua Lâm Thanh, bàn tay to gắt gao ôm eo anh, "Đúng là không tồi, biểu hiện cũng tốt, tôi ăn hai lần, vẫn là ăn không đủ."
Người nọ lộ ra dâʍ ɭσạи tươi cười, "Có thể giới thiệu chút không? Lần sau tôi cũng thử xem?"
Hoàng Tử Phong cong cong khóe miệng, "Lần sau lại nói." Hắn vừa dứt lời, bạn gái bên cạnh đã cuốn lấy gã nam nhân kia, "Ngô thiếu, chúng ta cùng uống rượu đi..."
Hoàng Tử Phong đẩy Lâm Thanh, "Chú nhìn xem người khác uy rượu thế nào."
Lâm Thanh nghe lời nhìn qua, cách đó không xa trên sô pha, nữ nhân xinh đẹp uống một ngụm rượu, sau đó cấp nam nhân uy đi vào, hai người lửa nóng hôn môi, cơ hồ đều có thể nghe được tiếng nước dính nhớp, mà tay nàng thì theo một đường ngực của nam nhân trượt xuống, cuối cùng chuẩn xác cầm lấy địa phương cương cứng của nam nhân.
Địa phương hơi xa hơn, một đôi nam nữ lăn một chỗ, nữ nhân ngồi trên người nam nhân, thân trên cơ hồ đều lộ hết ra, hai bầu vυ' lắc lư, theo động tác một trên một dưới lay động. Người đang ca hát cũng buông micro, ôm bạn gái đè trong một góc không ngừng hôn môi, ngón tay háo sắc vói vào váy ngắn. Ghế lô trong lúc nhất thời thực an tĩnh, chỉ nghe được tiếng rêи ɾỉ nhợt nhạt cùng tiếng nước khi tình giao.
Lâm Thanh nhìn hết thảy không kịp phục hồi tinh thần, Hoàng Tử Phong đã duỗi tay cởi bỏ nịt ngực của anh, móc ra một bên bầu vυ', cuồng nhiệt liếʍ mυ'ŧ nhũ thịt, đầu lưỡi đảo quanh quầng vυ', cuối cùng hung hăng hút lấy núm vụ nộn nộn vào miệng.
Lâm Thanh bị hút phát ra tiếng da^ʍ kêu, hạ thân sớm bị hình ảnh chân thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến dâʍ ŧᏂủy̠ róc rách, thực mau làm ướt cả mảnh ren nhỏ của qυầи ɭóŧ. Anh nhịn không được duỗi tay ôm lấy người nam nhân, nhẹ nhàng giải khai dây lưng.
Hoàng Tử Phong hút đại nãi đến thỏa mãn, không thèm che lại, vỗ vỗ mông cậu, ý bảo anh khẩu giao cho hắn. Lâm Thanh cởi bỏ dây lưng của hắn, đem khóa kéo kéo xuống, lộ ra qυầи ɭóŧ màu xám nhạt bên trong, dương cụ cương cứng đem qυầи ɭóŧ đỉnh ra một cái lều thật lớn, đỉnh dịch nhầy thấm ướt mảnh nhỏ vải dệt.
Lâm Thanh đã một tuần rồi mới sờ đến thứ này, trước tiên cúi người mê luyến hít sâu một hơi, ngửi được hương vị thanh nồng, rốt cuộc không thể nhẫn nại, hé miệng cắn qυầи ɭóŧ lột xuống dưới một chút, sau đó ngậm đại dươиɠ ѵậŧ lỏa lồ vào miệng.
Anh dùng tư thế quỳ để ăn thịt heo bổng, cặp mông đầy đặn bên trong váy ngắn cơ hồ sắp giấu không được, người khác chỉ cần nhìn kỹ rất dễ dàng có thể nhìn thấy qυầи ɭóŧ ren bên trong. Trong ghế lô ánh sáng có chút ám muội, cho dù nhìn kỹ cũng không phát giác được anh là người song tính.
Lâm Thanh ngậm rất sâu, đầu lưỡi linh hoạt chuyển động, Hoàng Tử Phong một tuần không có phát tiết du͙© vọиɠ, bị cậu mυ'ŧ mấy cái liền có chút chống đỡ không được. Hắn thẹn quá thành giận vỗ mông Lâm Thanh, "Đừng nuốt quá sâu, không ai cùng ngươi đoạt, từ từ tới, ta muốn hưởng thụ đầu lưỡi của ngươi lâu chút."
Lâm Thanh nức nở một tiếng, yết hầu lui ra một chút, sau đó nỗ lực dùng đầu lưỡi liếʍ. Hoàng Tử Phong vừa lòng nhắm mắt, một bàn tay cầm lấy một bên bầu ngực vuốt ve, tay khác thăm dò vào trong váy, sờ lên cúc huyệt.
Nếp nhăn tinh mịn có chút khẩn, mặt trên còn dính một ít nước, không cần nói cũng biết đây là tác phẩm từ âʍ ɦộ. Ngón tay ấn cửa hậu môn, chờ mềm xốp một chút, lại cắm đi vào.
Lâm Thanh cảm thấy hắn đáng cắm vào huyệt, vặn vẹo mông, đem đại dươиɠ ѵậŧ phun ra, "Ô... Đừng chạm vào mặt sau... "
"Không làm, chỉ sờ một chút, thịt heo bổng không phải đang trong miệng chú sao, tôi lấy gì thao nó?" Hoàng Tử Phong trừng mắt liếc anh.
Lâm Thanh nghĩ nghĩ cảm thấy hắn nói đúng, sau đó an tâm tiếp tục hút liếʍ dương cụ mà anh yêu thích nhất, khát vọng nhanh chóng ép tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra.
Hậu huyệt của Lâm Thanh tuy rằng bị làm qua, nhưng khả năng Hoàng Kỳ thao anh rất ít cho nên vẫn rất khít. Hoàng Tử Phong xoa nhẹ một vòng, chờ xo ra dịch ruột, lại đem ngón tay rút ra, bắt đầu hướng âʍ ɦộ sờ soạng.
Mới vừa bị đυ.ng đến mà xung quanh âm máo đã ướt rất lợi hại, đến khi chạm vào âʍ ɦộ mới biết được thế nào là triều thủy dâng trào, vừa ướt vừa mềm, cái miệng nhanh chóng hút lấy ngón tay muốn đến nó cắn chặt vào trong.
"Miệng trên miệng dưới giống nhau đều da^ʍ." Hoàng Tử Phong hung hăng nhéo đầṳ ѵú anh, hung hăng mắng.
Thanh âm bên trong ghế lô dần dần lớn hơn, có mấy đôi bắt đầu thật sự làʍ t̠ìиɦ, mấy nam nhân đem bạn gái của mình làm đến da^ʍ kêu. Lâm Thanh lúc đầu còn chuyên tâm hầu hạ côn ŧᏂịŧ nhưng về sau chậm rãi bị dời lực chú ý.
"A... A...Đại dươиɠ ѵậŧ thao người ta thật thoải mái... Đã muốn chết, thật nhiều thủy..."
"A... Anh trai tốt làm em muốn thăng thiên, mau đem bướm da^ʍ của người ta cắm nát đi..."
"Ba ba tốt đâm người ta, mau đâm người ta ra thủy tắm ướt đại dươиɠ ѵậŧ đi nào. Da^ʍ động thật ngứa..."
Lâm Thanh nghe từng tiếng da^ʍ kêu, toàn thân cơ khát lợi hại, miệng phân bố ra càng nhiều nước miếng, đem nguyên cây dươиɠ ѵậŧ tưới ẩm ướt, sau đó nỗ lực nuốt vào khoang miệng.
Hoàng Tử Phong nhận thấy được chuyển biến của anh, thấp giọng cười hỏi, "Tao bức muốn?"
Lâm Thanh chưa từng nghe qua cái này xưng hô, hiện tại được Hoàng Tử Phong gọi như vậy, tuy rằng cảm thấy thẹn, nhưng thân thể lại một trận kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dươиɠ ѵậŧ phía trước không được đυ.ng chạm cứ như vậy bắn ra, da^ʍ huyệt cũng phun ra một cổ dâʍ ŧᏂủy̠.
Anh thở dốc một hồi, nhỏ giọng phản bác, "Mới không phải tao bức..."
Hoàng Tử Phong rút côn ŧᏂịŧ ra khỏi miệng anh, tách hai đùi Lâm Thanh sang hai bên, ôm cậu đặt lên đùi, dùng tư thế ngồi nhắm dương cụ ngay với âʍ ɦộ. Lâm Thanh ôm cổ hắn, sợ hãi bản thân bị ngã, Hoàng Tử Phong ghé bên tai anh, thấp giọng hỏi, "Không phải tao bức thì là gì? Chú không phải là tao kỹ nữ tôi gọi tới để thao à?"
Hắn vừa dứt lời, đôi tay buông lỏng, Lâm Thanh liền ngã ngồi. Da^ʍ huyệt đã sớm mở rồng hoàn chỉnh nuốt trọn cây thịt heo bổng.
"A... Quá sâu... " Lâm Thanh đột nhiên không kịp phòng bị bị đâm xuyên, nước mắt bị bức chảy ra, thân thể bị kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ run rẩy một chút, âʍ ɦộ lại phun ra một cổ dâʍ ŧᏂủy̠.
Qυầи ɭóŧ vẫn còn mặc trên người không được thoải mái, bị Hoàng Tử Phong mạnh mẽ đâm rách. Lông đen chung quanh âʍ ɦộ vì quá dài theo cùng dương cụ đâm vào da^ʍ huyệt, ma xát bên trong da^ʍ thịt khiến Lâm Thanh cảm thấy đặc biệt ngứa, "Mau động, thao tôi......"
Hoàng Tử Phong không chịu động, nói vào tai cậu, "Thao nơi nào? Tao kỹ nữ, em không nói sao tôi biết được?"
Lâm Thanh dùng sức hút chặt côn ŧᏂịŧ, nhưng một chút cũng không làm giảm được sự ngứa ngáy bên trong, bên cạnh nữ nhân kêu càng lúc càng lớn, trong tai đều là thanh âm làʍ t̠ìиɦ, chọc anh vừa cơ khát vừa ghen ghét, vậy mà một chữ cũng không thể nói nên lời. Hoàng Tử Phong dù cũng khó chịu nhưng vẫn ung dung ngậm một bên vυ' mạnh mẽ liếʍ mυ'ŧ, liếc mắt nhìn anh, ngón tay còn ác liệt ngắt âm đế mẫn cảm nhất.
Điểm mẫn cảm toàn thân đều bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ qua, đặc biệt ngay đó còn đang ngậm chặt thịt heo bổng bản thân yêu thích nhất, nhưng đại dươиɠ ѵậŧ không chịu nhúc nhích, Lâm Thanh gấp đến mức sắp khóc, cuối cùng vẫn không nhịn được du͙© vọиɠ trong thân thể, ghé vào tai Hoàng Tử Phong, điềm đạm đáng yêu thỉnh cầu, "Thao l*и nhỏ, ô... Mau thao bướm da^ʍ của tao kỹ nữ... Hảo ngứa..."
Hoàng Tử Phong ý cười hôn lên bờ môi của anh, "Tuân mệnh, tao kỹ nữ."
Lâm Thanh mặc trang phục nữ, trên chân còn treo một chiếc giày cao gót, hai viên đại vυ' đều lộ ra, theo nhịp nấc của côn ŧᏂịŧ không ngừng nẩy lên, cậu thật sự cảm thấy bản thân rất giống tao kỹ nữ, bởi vì tiền tài nên theo nam nhân đến đây tùy ý làʍ t̠ìиɦ, xung quanh còn rất nhiều đồng sự, tất cả bọn họ đều ở gần nhau da^ʍ kêu, cùng nhau thần phục trước da^ʍ uy của đại dươиɠ ѵậŧ, biến thành một động tao bức tham lam tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Âʍ ɦộ hơn một tuần không được ma sát từng chút được thỏa mãn, phát ra tiếng 'òm ọp', 'òm ọp' thanh âm vui sướиɠ, toàn thân Lâm Thanh đều nhiễm chất lỏng bất đồng, sau lưng là mồ hôi, trước ngực là nước miếng của nam nhân, eo bụng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chính mình, hai cái lỗ đều bị nam nhân làm phun nước, mà người đang ȶᏂασ anh quần áo vẫn một mực chỉnh tề, trừ bỏ côn ŧᏂịŧ thô to lộ ra ngoài, tất cả đều vô cùng chỉnh chu mang theo mùi vị cấm dục quyến rũ.
Qua nửa giờ những cặp nam nữ trái phải cũng đã kết thúc, lại thay đổi bạn lữ tiếp tục đùa bỡn, thậm chí họ còn chơi np, hiện trường vô cùng da^ʍ uế. Lâm Thanh bị làm dươиɠ ѵậŧ phía trước phun hai lần, da^ʍ huyệt cũng đạt khoái một lần, nhưng thiếu niên ôm hắn lại chưa một lần giải phóng, đại dươиɠ ѵậŧ như cũ uy vũ ra vào âʍ ɦộ, kéo theo dâʍ ŧᏂủy̠ ra ngoài.
Trong bóng đêm có một người nam nhân chú ý tới bên này, liền đi tới nhìn cặρ √υ' bị ȶᏂασ đến phấp phồng, cười nói, "Hoàng thiếu mang theo cơm hộp này thật không tồi, có để ý việc chia sẻ cùng nhau không?"
Trước kia bọn họ thường xuyên chơi đùa như vậy, vô tư trao đổi bạn tình chơi đùa, mà mỗi lần như thế Hoàng Tử Phong đều không chút do dự đồng ý.
Lâm Thanh hoảng sợ, trong bóng đêm không nhìn rõ trong ánh mắt Hoàng Tử Phong biểu lộ vẻ gì, anh gắt gao ôm cổ thiếu niên, âʍ ɦộ càng hút chặt dương cụ, toàn thân bởi vì sợ hãi mà run rẩy lên.
Hoàng Tử Phong bị anh hút hô hấp cứng lại, dương cụ vốn dĩ sắp bắn tinh càng cấp tốc nhảy vài cái, hận không thể đem tao bức ȶᏂασ nát. Nhưng trên mặt của hắn một chút cũng không thể hiện, ngược lại mang theo một chút ý cười, trước ra dấu ý bảo bằng hữu chờ một chút, sau đó nhìn Lâm Thanh, "Em cảm thấy thế nào? Muốn hay không cùng nhau chơi?"
Lâm Thanh bị dọa lợi hại, đem hắn ôm càng chặt, bộ dạng hoàn toàn ỷ lại, anh nhỏ giọng khẩn cầu, "Không cần, Tử Phong, không cần, không muốn cùng người khác chơi..."
Hoàng Tử Phong ghé vào bên tai anh, ngữ khí ra vẻ do dự, "Nhưng hắn là bạn tốt của tôi, trước kia cũng chơi như vậy, cự tuyệt thì không hay cho lắm?"
Lâm Thanh thấy bộ dáng hắn muốn đồng ý, nước mắt đều chảy ra, tuyệt vọng giãy giụa, "Cầu cậu, không cần đáp ứng... Tộ tùy tiện cho cậu chơi, cậu có yêu cầu gì tôi đều đáp ứng, có được không?"
Hoàng Tử Phong bị anh hút kêu lên một tiếng, thật sự nhịn không được, một bên ôm cậu thao, một bên nói với bằng hữu, "Xin lỗi, em ấy không chịu, lần sau đi, hôm nay tôi mời khách."
Bằng hữu nhìn cặρ √υ' áp trên ngực của hắn và cặp mông đầy đặn bị váy bao bọc, tiếc nuối cười cười, nhưng cũng không dây dưa, xoay người đi tìm bạn gái người khác qua chơi.
Những người khác nghe được hắn nói mời khách, khởi xướng một trận hoan hô, nháo càng điên cuồng.
Lâm Thanh thở phào, Hoàng Tử Phong vươn người hút đầu lưỡi của anh, hạ thân tốc độ càng lúc càng nhanh, cơ hồ là muốn đem anh ȶᏂασ nát, chờ lúc sắp lêи đỉиɦ, lại đem dương cụ rút ra, Lâm Thanh hiểu ý của hắn, vội vàng ngồi xổm xuống, đem nguyên cây côn ŧᏂịŧ dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ của mình ngậm vào, nhanh chóng liếʍ mυ'ŧ vài cái, đem toàn bộ tϊиɧ ŧяùиɠ nồng đậm hút ra, sau đó từng ngụm từng ngụm nuốt xuống cổ họng.
Hoàng Tử Phong tươi cười tán thưởng anh, ngón tay khuếch lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn dính bên môi của Lâm Thanh, thấp giọng cười nói, "Lâm thúc, nhớ cho kĩ vào lời chú hứa, tôi có yêu cầu gì chú đều đáp ứng tôi hết. "
Lâm Thanh lung tung gật đầu, có chút chưa đã thèm liếʍ lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên môi nuốt vào bụng. Hoàng Tử Phong nhéo đầṳ ѵú của anh, khóe miệng nhếch lên, "Tôi muốn đυ. c̠úc̠ Ꮒσα của chú, chú có đáp ứng hay không?"