PHẦN MỞ ĐẦU
"Tần tiên sinh, sủng vật mà các ngài đặt hàng đã được đưa đến."
Áo dài tơ lụa tinh mỹ hoa lệ, khuôn mặt phương đông đẹp đẽ tuấn mĩ, những ngón tay thon dài cùng với bộ móng màu tím được trau chuốt chỉ vào một cái thùng vuông lớn nằm ở phía xa.
"A, Bá tước D, món hàng ba năm trước chúng tôi đặt hàng đã lâu đến muốn quên. Sao tới hôm nay ngài mới đưa tới a?" Trong đại sảnh hoa lệ, một thanh niên tóc ngắn đầy sức sống hỏi.
"Không có biện pháp. Ba năm trước tôi đi tập họp sủng vật mà hai anh em Tần gia các ngài ham muốn, trải qua hơn hai năm rưỡi tìm kiếm mới tìm được nguyên hình của loài sủng vật đó. Nửa năm qua làm giải phẫu cải tạo, khiến cho con cừu nhỏ đáng yêu được các vị đặc biệt yêu cầu có khả năng cho sữa, còn có dạy dỗ bộ phận đó một chút nữa. Tôn chỉ phục vụ của cửa hàng chúng tôi là: nhất định phải bán ra loại sủng vật tốt nhất, quyết định không làm cho khách hàng thất vọng." Bá tước D không cúi đầu cất giọng nói.
"Tốt lắm, cho chúng tôi xem hàng đi." Nam tử mặc áo hở ngực ngồi trên ghế dựa nói.
Mở nắp chiếc thùng lớn ra, chỉ thấy một thiếu niên chừng 15, 16 tuổi mặc áo ngủ màu xanh nhạt, cuộn tròn người nằm bên trong cái rương được phủ kín hoa hồng, ngủ say sưa. Mái tóc bạch kim mượt mà, làm da trắng nõn, khuôn mặt tinh xảo, giống như một thiên sứ khiến người ta không đành lòng làm tổn thương.
"Ân. Đích thật là khẩu vị của hai anh em chúng tôi. Dáng người cùng khuôn mặt đều rất hoàn mỹ. Bất quá, nhìn qua tựa hồ quá mức nhu thuận, không đủ quyến rũ a." Cậu trai tóc ngắn vuốt cằm, khẽ nhíu mày.
Bá tước D hơi hơi kéo khóe miệng, tựa tiếu phi tiếu nói:
"Xin tin tưởng đánh giá chuyên nghiệp của tôi. Căn cứ vào các tư liệu tôi sưu tập được, đây chính là loại hình hai vị tiên sinh thích, không phải độc xà yêu mị (rắn độc lẳиɠ ɭơ?) mà là cừu con ngoan ngoãn."
"Nga, chúng tôi đương nhiên tin tưởng năng lực chuyên nghiệp của Bá tước. Bằng không chúng tôi cũng sẽ không chi ra một số tiền lớn như vậy để đặt hàng từ ngài. Tốt lắm, Lôi."
Nam tử tóc dài vỗ vỗ vai của người tóc ngắn, " Ăn hàng mặn nhiều rồi, nếm thử một chút thức ăn trong sạch cũng là một lựa chọn không tồi."
"Đã biết, ca ca."
Người được gọi là Lôi, từ trong ví tiền lấy ra tờ chi phiếu, viết nhanh một vài ký tự, rồi ký tên lên.Tần Dĩ Lôi, đưa cho Bá tước D:
"Bá tước, đây là phần tiền còn lại của món hàng chúng tôi đã đặt."
"Cám ơn hai vị đã chiếu cố." Bá tước D tao nhã khom người, nhận lấy chi phiếu, không thèm liếc mắt nhìn qua, bỏ vào bên trong áo, lại từ đó đem ra một tờ giấy, "
Như vậy, xin mới hai vị đến ký tên lên tờ hợp đồng này. "Một, Không được đem sủng vật của phòng thí nghiệm giao cho người khác nuôi nấng sử dụng; Hai, không được ác ý tàn phá thân thể của sủng vật; Ba, phải định kỳ đem sủng vật về phóng thí nghiệm kiểm tra sức khỏe, đảm bảo cho tinh thần và thể xác của sủng vật khỏe mạnh."
"Chúng tôi hiểu, Bá tước D, ngươi đối với sủng vật bán ra thật là quan tâm rất đầy đủ."
Nam tử tóc dài quơ bút máy, ở trên tờ hợp đồng ký ba chữ như rồng bay phượng múa——–Tần Khả Phong.
"Đây là sách thuyết minh về sủng vật, xin hãy đọc thật cẩn thận. Cái này có thể trợ giúp chủ nhân và sủng vật hiểu nhau hơn." Bá tươc D đem ra một cuốn vở khá mỏng.
"Thanh Mộc Dương Nãi, 17 tuổi, nơi tìm được: cô nhi viện thành phố S. . . . . ." Tần Khả Phong mở sách thuyết minh ra, tựa vào người Tần Dĩ Lôi, trở mình đọc.
"Đúng rồi, để làm hợp đồng bán mình của Dương Nãi, ta đã trên danh nghĩa của hai vị cấp cho cô nhi viện thành phố S kia 1000 vạn USD. . . ." Bá tước D 'bỗng nhiên' nhớ tới nói.
"Đươc rồi, Bá tước." Tần Khả Phong lấy ra tờ chi phiếu, không chút do dự ghi lên những con số, "
Đã chi cho ngài một số tiền lớn như vật để tìm sủng vật này, nhiêu đây chẳng là gì cả. Bất quá. . . . " Tần Khả Phong nheo mắt nhìn Bá tước D, dừng một chút rồi nói: "Bá tước ngài cũng thật là biết cách làm giàu a. . . . ."
Bá tước D nhận chi phiếu, hơi cười cười :" Phòng thí nghiệm của chúng tôi còn bán đủ loại dụng cụ đồng bộ cùng thuốc dùng cho sủng vật, có thể xúc tiến hoạt động trao đổi tình thú của chủ nhân và sủng vật, đây là mục lục sản phẩm của chúng tôi, có lẽ Tần tiên sinh có hứng thú mua tiếp?"
"Ha ha ha ha, Bá tước D, thực sự là thua ngài rồi." Tần Dĩ Lôi cười ha hả, cầm lấy mục lục sản phẩm, hưng trí bừng bừng lật xem.
"Chẳng lẽ Bá tước D không cho chúng tôi dùng thử hàng một chút sao? Dù sao chúng tôi cũng là khách hàng có đầu tư không ít nha." Tần Khả Phong mỉm cười nói.
" Tần tiên sinh thật biết cách làm ăn. Tôi đây sẽ cho hai vị dùng thử."
Bá tước D đem ra một cái khuyên nhỏ màu đen, " Cái này cùng với khuyên đeo dươиɠ ѵậŧ bình thường khác nhau, đồ vật này của chúng tôi đeo vào rất thoải mái, hơn nữa tuyệt đối sẽ không làm tổn thương tới chức năng của sủng vật."
"Tốt lắm. Bá tước D, mau làm cho bé cừu tỉnh dậy đi. Chúng ta phải xem hàng!" Tần Dĩ Lôi lấy ngón tay gõ gõ thùng lớn nói.
"Không thành vấn đề."
Bá tước D đem ra một lọ thuốc hít, đặt ở trước mũi của Thanh Mộc Nãi Dương nhẹ nhàng đưa qua lại
"Nhưng tôi phải nhắc nhở hai vị, phòng thí nghiệm của chúng tôi chỉ dùng dụng cụ lúc cậu ấy đang ở trạng thái hôn mê để cải tạo chức năng đầṳ ѵú. Đối việc hoan ái, bé cừu con này hoàn toàn là một tờ giấy trắng. Hy vọng hai vị có thể quý trọng cậy ấy, khiến cậu ấy có lần đầu tiên thật tốt đẹp."
"Yên tâm đi, Bá tước, hai anh em chúng ta sẽ hảo hảo yêu thương em ấy." Tần Dĩ Lôi hướng Tần Khả Phong trừng mắt, xấu xa cười, cúi người xuống ôm lấy Thanh Mộc Dương Nãi, đi về phía phòng ngủ. . . . . . .
Hết phần mở đầu