Cố Tiểu Mạch mở to đôi mắt vô tội, rõ ràng là anh không cho cô cơ hội nói chuyện.
Phật đã nói, gặp chuyện phải bình tĩnh, không được hoang mang lo lắng.
Thế nên Cố Tiểu Mạch khôi phục lại ánh mắt hững hờ, nhìn anh không chớp mắt.
Bầu không khí từ từ đóng băng.
Mộ Bắc Ngật nhìn Cố Tiểu Mạch với ánh mắt tức giận, anh thốt ra từng câu từng chữ rất rõ ràng, “Cố Tiểu Mạch, nói cho tôi biết, tại sao cô lại ký tên?”
Cố Tiểu Mạch có chút sợ hãi, đôi mắt to tròn cực kỳ vô tội, cô trả lời, “Đã đến thời hạn hết hợp đồng, tôi cũng đã giao… bản thiết kế.”
“Vội vã muốn kết thúc hợp tác? Làm sao, tôi khiến cô chán ghét lắm, đúng không?” Sắc mặt lạnh lùng, chút lý trí còn sót lại mới khiến anh có thể ngồi ở đây nói chuyện với Cố Tiểu Mạch, nhưng ánh mắt nhìn Cố Tiểu Mạch không có một chút tin tưởng nào cả.
Cố Tiểu Mạch biết, anh không hề tin mọi câu trả lời của cô.
Một người giỏi ăn nói như Cố Tiểu Mạch mà hôm nay ở trước mặt Mộ Bắc Ngật cũng câm như hến, sự im lặng của cô đã khiến Mộ Bắc Ngật hiểu nhầm.
Mộ Bắc Ngật chửi thầm một tiếng, anh cười mỉa mai, hóa ra giữa hai bọn họ, chỉ có mình anh cố gắng, một mình anh không ngừng nỗ lực.
Mộ Bắc Ngật buông tay ra, người ngả về phía sau, giọng nói lạnh lùng và rắn chắc, “Xuống xe.”
Cố Tiểu Mạch hoang mang, cô không biết phải dỗ dành đàn ông như thế nào, càng không biết phải dỗ dành Mộ Bắc Ngật đang phẫn nộ.Cố Tiểu Mạch vỗ nhẹ lên ngực, sao lại đập mạnh và mất không chế như vậy??
Cô hít một hơi thật sâu, đợi đến khi tim đập bình thường, tâm trạng bình tĩnh cô mới đi về phía phòng bệnh của Nám Nám.
Vừa đi đến phòng bệnh của Nám Nám, cô phát hiện Nám Nám đã có chuyện, con bé bỗng nhiên thở dồn dập, không ai ngờ chuyện này lại xảy ra, lúc Cố Tiểu Mạch lại gần, nhìn thấy bác sĩ đang xử lý tình huống bất ngờ cho Nám Nám, cô vứt bỏ hết tất cả mọi chuyện trong lòng!
Cô vội vàng lao vào phòng bệnh, nôn nóng hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, bác sĩ, Nám Nám sao thế ạ?”
Lúc này bác sĩ không có tâm trí để quan tâm đến Cố Tiểu Mạch, bác sĩ nói gì đó với y tá bên cạnh.
Cố Tiểu Mạch vô cùng kinh ngạc, nhìn Nám Nám chau mày, hô hấp khó khăn, cô cực kỳ đau lòng, cô đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nám Nám, cô muốn con bé an tâm.
Nhưng tình hình của Nám Nám rất nguy hiểm, tim đập nhanh, mặt đỏ bừng, nhịp tim thay đổi liên tục.
Biểu cảm của bác sĩ vô cùng nghiêm túc, Cố Tiểu Mạch lo lắng đến mức người muốn ngã xuống, nhưng cô lại chẳng giúp được gì cả.
“Nám Nám, không sao, không sao.”
“Này… tránh ra một chút!”
Y ta vội vàng cầm dụng cụ y tế chạy đến, bởi vì gấp gáp quá nên đẩy Cố Tiểu Mạch ra, Cố Tiểu Mạch bất ngờ bị đẩy ra, cơ thể lảo đảo rồi ngã xuống đất.
Hai tay chống xuống đất, cơ thể run run, nhưng cô vẫn bò dậy, đôi mắt đẫm lệ.
Trong lúc cô bất lực không người giúp đỡ thì một bóng người xuất hiện ở cửa, sau đó bước vào bên trong, Cố Tiểu Mạch nhận ra có một bàn tay đang ôm chặt eo của cô.
Cố Tiểu Mạch run rẩy, cô quay đầu nhìn qua, Mộ Bắc Ngật nhìn thấy Cố Tiểu Mạch hai mắt ướt lệ, vô cùng đáng thương.
Cố Tiểu Mạch không dám tin rằng anh lại xuất hiện ở đây!
Rõ ràng vừa nãy ở dưới cổng bệnh viện hai người đều không vui, nhưng Mộ Bắc Ngật không hề có tâm tư để nổi giận với cô, Mộ Bắc Ngật đợi Cố Tiểu Mạch đứng vững rồi đi đến bên giường bệnh của Nám Nám.
Nám Nám nhíu chặt mày, bác sĩ đang cấp cứu cho Nám Nám, Mộ Bắc Ngật nhìn Nám Nám đang nằm trên giường, vô cùng lo lắng.
Cảm giác kỳ lạ trào dâng, tim đau thắt như bị ai đó bóp chặt.