Năm Lão Đại Đều Gọi Tôi Là Mẹ!

Chương 21: Một là mẹ, hai là vợ

Nghe vậy, Cố Nguyên suýt thì phun ra một ngụm máu: "Anh nghe không hiểu tiếng người à? Quý Kỳ Sâm là thân thích của tôi, thân thích có quan hệ huyết thống! Bớt dùng đầu óc đầy cặn bã của anh để phỏng đoán quan hệ của người khác đi, hiểu chưa?”

"Thật sự là thân thích?" Nhϊếp Ngộ nhướn mày: "Cậu ta mà có thân thích á? Sao tôi chưa nghe nói bao giờ?”

"Anh và Kỳ Sâm rất thân à?" Cố Nguyên nghe vậy, bèn nghi hoặc nhìn về phía Nhϊếp Ngộ.

Từ lúc con trai nhà mình nhìn thấy Nhϊếp Ngộ, cô đã cảm giác không thích hợp. Hình như hai người này rất không hợp nhau, giống như kẻ thù vậy, nhưng Nhϊếp Ngộ lại nói chuyện như thể cậu ta rất thân quen với con nhà cô.

"Ha ha." Nhϊếp Ngộ cười nghiến răng: "Không tính là thân, chẳng qua có quen biết, còn thường xuyên đánh nhau thôi!”

Anh vừa nói vừa mỉm cười trêu chọc, còn định cúi người đùa giỡn cô gái nhỏ, muốn dọa sợ hãi để cô khóc lóc kể lể với Quý Kỳ Sâm, xem cậu ta có đau lòng chết hay không.

Rốt cuộc Cố Nguyên cũng hiểu ra. Quả nhiên là kẻ thù, hơn nữa còn là kẻ thù không đội trời chung từ nhỏ!

Cố Nguyên nhìn Nhϊếp Ngộ, hít sâu một hơi, quyết định thay mẹ cậu ta giáo dục lại đứa nhỏ này, tránh cho sau này cậu ta trở thành tai họa của xã hội, còn mất công con trai cô phải ứng phó. Chắc hẳn đây cũng là tình thương của mẹ nhỉ, vì con trai mà diệt trừ chướng ngại vật!

Thế là cô nghiêm túc nhìn Nhϊếp Ngộ, dạy dỗ: "Nhϊếp Ngộ, nếu anh và Kỳ Sâm nhà tôi đã biết nhau từ nhỏ, vậy tại sao anh lại có thù địch lớn như vậy với Kỳ Sâm? Kỳ Sâm nhà tôi rất tốt bụng, hơn nữa tuổi tác hai người cũng xấp xỉ nhau, không thể hóa giải thù cũ, trở thành bạn bè sao?”

Nhϊếp Ngộ đang muốn đùa giỡn lập tức nghẹn lời!

Sao anh có cảm giác ánh mắt cô gái này nhìn mình rất giống thầy chủ nhiệm giáo dục nhỉ? Hơn nữa cái cách cô dạy dỗ mình sao trông giống gà mẹ bảo vệ gà con thế?

Thấy Nhϊếp Ngộ không lên tiếng, nụ cười đùa giỡn trên mặt cũng cứng đờ, Cố Nguyên cảm thấy lời nói của mình hẳn là có hiệu quá, bèn tiếp tục cố gắng.

"Nhϊếp Ngộ, tôi tin rằng anh và Kỳ Sâm nhà tôi đều là đứa trẻ ngoan, tuổi tác hai người không sai biệt lắm, đều thông minh ưu tú từ nhỏ, ba của cả hai còn là bạn tốt. Thế nên hai người vốn cũng có thể làm bạn tốt mà, vui vẻ ở chung với nhau, không đánh nhau không gây chuyện, được khônh?"

“Cô...”

Nhϊếp Ngộ phụt một tiếng, ha ha ha cười to.

Cố Nguyên nhìn Nhϊếp Ngộ cười đến mặt đỏ tai hồng: "Tôi nói có gì không đúng? Sao anh lại đối nghịch với Kỳ Sâm nhà tôi? Kỳ Sâm tốt như vậy, sao anh cứ phải gây khó dễ với thằng bé?”

Cô không quan tâm hai người ai đúng ai sai, dù sao Kỳ Sâm là con trai của cô, con trai nhà mình làm gì cũng đúng, người sai nhất định là tên xấu xa Nhϊếp Ngộ này!

Cố Nguyên tức giận đến đỏ mặt: "Anh cười cái gì?”

Cuối cùng Nhϊếp Ngộ cũng phản ứng lại từ màn dạy dỗ của chủ nhiệm giáo dục, anh chậm rãi tiến lên trước, chớp mắt, cười ha hả nói: "Cô gái nhỏ, trên đời này chỉ có hai người có thể quản tôi, có biết là ai không?”

Cố Nguyên: "Ai vậy?”

Nhϊếp Ngộ: "Một là mẹ tôi, hai là là vợ tôi.”

Cố Nguyên: "??”

Nhϊếp Ngộ nắm cằm, cười thở dài: "Đáng tiếc tôi không có mẹ, cũng không có vợ.”

Cố Nguyên nhìn vẻ mặt không đứng đắn của Nhϊếp Ngộ, đột nhiên nhớ tới con trai nhà mình cũng không có mẹ từ nhỏ.

Hóa ra cả hai đều là những đứa trẻ đáng thương.

Cô thông cảm nói: "Thật ra tôi có thể làm..."

Cô còn chưa nói xong đã bị Nhϊếp Ngộ cắt ngang: "Sao, có thể làm vợ của tôi?”

Cố Nguyên lập tức nổi giận: "Đừng đùa bậy!”

Sao có thể thích một thằng nhóc bằng tuổi với con trai mình chứ!

Nhưng Nhϊếp Ngộ nhìn dáng vẻ phẫn nộ của cô, càng nổi hứng trêu chọc: "Sao lại là đùa bậy? Ý tôi là, tôi thật sự muốn theo đuổi cô, rất nghiêm túc.”

Nói xong, anh cười ha hả tiến tới, vẻ mặt giống hệt như tên lưu manh đùa giỡn con gái nhà lành.

Lúc này Cố Nguyên đang đứng bên cạnh một cây trúc, nhìn vậy bèn vô thức lùi về phía sau.

Nhϊếp Ngộ càng tiến lên, lúc này Cố Nguyên đã hết đường lui, lưng dựa sát vào thân trúc. Cô có chút sợ hãi, chỉ có thể hù dọa nói: "Anh đừng làm bậy, nếu không tôi sẽ bảo con trai đánh chết anh!”

Nhϊếp Ngộ cười ha ha, cố ý học theo giọng điệu của cô nói: "Cô còn nhỏ như vậy mà đã có con trai rồi sao? Đùa tôi chắc!”

Nói xong, Nhϊếp Ngộ giơ cánh tay chống lên thân trúc phía sau Cố Nguyên, tạo thành tư thế kabedon tiêu chuẩn.

Cố Nguyên nóng nảy. Cô là người sống ở thời đại hai mươi lăm năm trước, trong xương cốt vẫn tương đối bảo thủ, sao có thể chịu được tình huống này?

Cô vừa sợ vừa tức, lập tức giơ tay lên.

Chỉ nghe "chát" một tiếng, một cái tát đáp xuống mặt Nhϊếp Ngộ.

Dấu năm ngón tay nổi bật trên khuôn mặt tuấn mỹ!

Nhϊếp Ngộ: "Cô, cô dám đánh tôi?”

Cố Nguyên cười: "Đánh anh đấy, đáng đời! Sau này dám bất kính với tôi, đừng trách tôi không nương tay!”

Nhϊếp Ngộ từ nhỏ đã là con cưng của trời, nào chịu nổi sự uất ức này. Anh nhướng mày, trầm giọng quát: "Câm miệng cho tôi!”

Nhưng khi lời vừa thốt ra, một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên: "Nhϊếp Ngộ, cậu đừng quá đáng!”

Cố Nguyên ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy con trai nhà mình đang đi tới.

Đúng lúc lắm!

Cô vội vã nhào qua, hét lớn: "Con trai, Nhϊếp Ngộ bắt nạt mẹ!”