Con gái của kẻ thù.
Ánh mắt của Thích Ngôn Thương sâu hơn một chút, ngây ngốc đứng ở bên cạnh ông cụ Thích thật lâu không phát ra tiếng.
Có lẽ là anh căn bản không biết phải làm gì, lại có lẽ anh cũng không biết phải trả lời như thế nào.
“Nói đi.”
Ánh mắt của ông cụ Thích như ngọn đuốc nhìn chằm chằm vào anh, tăng âm lượng mà truy hỏi.
Người đàn ông nắm chặt tay ở bên người, cằm hơi nâng lên, lạnh lùng nói: “Đối với hung thủ đã gϊếŧ hại mẹ cháu, cho dù là con gái của hung thủ, cháu cũng sẽ tuyệt đối không bao giờ nhân nhượng.
Nhưng trực tiếp gϊếŧ người đó không phải là cách tốt, tại sao lại không từ từ mà dày vò họ?”
Anh nói từng từ một.
“Từ từ dày vò?”
Ông cụ Thích nhìn anh từ trên xuống dưới với ánh mắt dò xét, không tin lời nói của Thích Ngôn Thương: “Ông làm sao lại có cảm giác là cháu đang cố ý giữ người lại ở bên cạnh? Ngôn Thương, đừng nói với ông, cháu thật sự yêu cô ta.”
“Không thể nào!”
Ngay khi giọng nói của ông ta vừa rơi xuống, Thích Ngôn Thương trực tiếp bác bỏ: “Cháu đã từng nói, ở chỗ cháu không bao giờ có cái gọi là tình yêu trai gái.
Nhưng mà con của cháu cần một người mẹ ruột, và cách tốt nhất để trả thù ai đó, là để cô ta bị dày vò từ từ, mới có thể hả giận.”
Khi lời vừa nói xa, ngay cả chính Thích Ngôn Thương cũng không tin.
Vậy nên ông cụ Thích đương nhiên càng không tin.
“Có thật không?”
“Là thật.”
Thích Ngôn Thương ra vẻ chắc như đinh đóng cột.
“Vậy thì tốt!”
Ông cụ Thích gật đầu, gật đầu một cách làm như có thật: “Không hổ là con cháu của nhà họ Thích ta, có khí phách.”
Nghe thấy khẩu khí của ông ta, dường như đã tin lời Thích Ngôn Thương, cũng khiến Thích Ngôn Thương thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà những lời nói tiếp theo của ông cụ Thích, khiến trái tim vừa rơi xuống của anh lại như bị treo lên.
Ông ta nói: “Nếu vậy, hãy ngồi xuống rồi cùng ông xem một vở kịch hay.”
“Xem một vở kịch?”
“Đúng vậy, ông đã tìm một đại sư tính toán ngày tháng, nói đứa trẻ sinh ra hôm nay mới là ngày lành tháng tốt, có lợi cho sự phát triển sau này của đứa trẻ, nhất định có thể làm lớn lạnh nhà họ Thích ta.
Vậy nên ông đã sai người dẫn đến một người phụ nữ thúc sinh, ông tin rằng chỉ qua vài giờ nữa, ông sẽ có cháu rồi.”
Ông cụ Thích ngồi ở trước bàn nói như thật.
Vào lúc đó, đồng tử của Thích Ngôn Thương mở to, nắm đấm của anh đột nhiên siết chặt.
“Không được!”
Không kiềm lòng được mà phản bác một câu.
“Hừ?”
Ông cụ Thích “Hừ” một tiếng, giọng điệu của ông ta kéo dài, đang nâng chén rượu đưa lên môi, nhưng mà ông ta dừng lại, liếc mắt nhìn về hướng anh.
“Cháu… cháu chỉ nghĩ rằng đứa trẻ được sinh ra theo phương thức thúc sinh sẽ không được khỏe mạnh như đứa trẻ được sinh ra tự nhiên.
Cô ấy đang ở đâu? Lập tức bảo bác sĩ dừng tay.
Con của Thích Phương Ngôn cháu làm sao có thể dựa vào phương thức thúc sinh để sinh ra? Vẫn chưa chào đời mà đã cần người giúp đỡ, trong tương lai làm sao có thể thành người tài?”
Bất kể lý do đó có chính đáng hay không, Thích Ngôn Thương cũng đều nói ra.
“Đã tiêm thuốc thúc sinh rồi, bây giờ nói gì thì cũng đều quá muộn.”
Ông cụ Thích uống hết rượu trong ly, có lẽ là bởi vì rượu trắng khá mạnh, ông ta nói ‘hà’ một tiếng, đặt chén rượu xuống, cầm đũa lên và bắt đầu dùng bữa.
“Ngồi xuống, cùng ông ăn cơm đi.”
Ông cụ Thích chậm rãi nhai thức ăn, không quan tâm biểu tình của Thích Ngôn Thương như thế nào, cũng không quan tâm anh có tức giận hay không, ông ta chỉ trưng ra vẻ mặt dửng dưng.
Sau đó chỉ vào ghế ngồi bên cạnh, bảo Thích Ngôn Thương ngồi xuống cùng dùng bữa.
Thích Ngôn Thương đứng ở nơi đó rất lâu rất lâu, trong đầu muôn vàn suy nghĩ rối bời về tình hình ngay sau đó.
Mãi cho đến khi Ông cụ Thích bắn một cái nhìn dữ tợn qua, anh mới bước tới, kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
Ông cụ Thích rót một ly rượu trắng cho anh: “Thường ngày công việc của cháu tương đối bận rộn, không có thời gian dành cho lão già này.
Hôm nay hai ông cháu ta phải uống cho thật đã.”
Nói xong, ông ta nâng ly rượu lên, đưa đến trước mặt Thích Ngôn Thương, muốn cùng anh cụng ly.
Tâm trí của Thích Ngôn Thương vừa đang lo lắng cho tình hình của Phương Nhu, vừa phải lo đối phó với Ông cụ Thích, dẫn đến não của anh hoạt động có chút chậm chạp.
Một lúc lâu sau mới chậm rãi cầm chén rượu lên, nhưng mà anh không có ý muốn cụng ly, mà là Ông cụ Thích đem chén rượu đưa tới trước mặt anh, chủ động cụng vào ly anh, sau đó cười lớn nói: “Thằng nhóc cháu so với trước đây, đã chín chắn hơn nhiều rồi.”
Nâng ly rượu lên, hào sảng mà uống cạn ly.
Sau khi uống xong, phát hiện Thích Ngôn Thương rề rà không động đậy.
Sắc mặt của anh lập tức bị kéo xuống, rất khó chịu: “Làm sao, còn đang nghĩ đến người phụ nữ đó à?”
“Không có!”
Thích Ngôn Thương trực tiếp phủ nhận.
Bởi vì anh biết rằng, có nhiều khi không trực tiếp đi bảo vệ cho Phương Nhu, đối với cô cũng là một loại bảo vệ.
Nếu không, theo tính cách của ông nội, chỉ sợ sẽ khiến cô gặp nguy hiểm hơn.
“Cháu chỉ là lo lắng rằng việc sử dụng thuốc thúc sinh đỡ đẻ, sẽ không tốt cho đứa trẻ, cháu sợ rằng nó sẽ để lại hậu họa về sau.”
“Nói bậy!”
Ông cụ Thích gắp một hạt đậu phộng cho vào miệng, hừ lạnh một tiếng: “Đúng là chuyện đùa thế giới mà? Bây giờ là thời đại gì rồi? Suy nghĩ của cháu so với ông già này còn bảo thủ hơn.”
“Nhưng mà đứa nhỏ…”
“Được rồi, bảo cháu cùng ta ăn cơm mà sao lại nói nhảm nhiều vậy, không muốn ăn thì cút ra ngoài, đừng ở đây làm ông mất hứng.”
“Vậy thì Phương Nhu…”
“Nói tóm lại, cháu cũng không thích người phụ nữ đó, Từ hôm nay trở đi không cần gặp cô ta, về phần đứa nhỏ, sau khi sinh ra ông đương nhiên sẽ để cho cháu gặp nó.”
Ông cụ Thích nói với Thích Ngôn Thương như đinh đóng cột.
Ở trước mặt anh, làm sao có thể nhìn thấu ra chút tâm tư đó của anh.
“Không được.
Vợ và con của cháu, đương nhiên phải ở bên cạnh cháu, nếu không cháu sẽ cảm thấy không yên tâm.”
Sau khi nói xong, Thích Ngôn Thương nhận thấy sắc mặt của Ông cụ Thích không đúng, lập tức lại nói: “Mặc dù Phương Nhu là con gái của hung thủ gϊếŧ hại mẹ cháu, nhưng mà cũng chỉ có cháu có thể báo thù cho cô ấy.
Những người khác, không có tư cách làm việc đó!”
Những lời của anh vừa nói rõ ràng là đang thiên vị cho Phương Nhu.
Ông cụ Thích tự mình rót thêm một ly rượu, cho dù nghe thấy lời nói của Thích Ngôn Thương, cũng không có biểu hiện ra quá nhiều cảm xúc.
“Làm sao, cháu cảm thấy ông cũng không đủ tư cách sao?”
“Ông là ông, hạ nhân là hạ nhân, chung quy không phải là một người.”
“Ông thấy thằng nhóc cháu là thật sự bị người phụ nữ đó mê hoặc tâm trí rồi, xem ra, không thể giữ lại cô ta được.”
Thích Ngôn Thương càng biểu hiện ra sự lo lắng quá mức, ý niệm gϊếŧ người của Ông cụ Thích càng nặng rồi.
Cuối cùng, anh đấu không lại với sự độc ác của ông nội, chỉ có thể lùi lại một bước, nói: “Cháu nói rồi, cô ấy chỉ là mẹ của đứa bé.
Ông cũng biết, đứa nhỏ nhất định phải do mẹ ruột chăm sóc mới tốt được, cháu không thể kết hôn với người phụ nữ khác, để người phụ nữ khác làm mẹ kế của đứa nhỏ? Điều đó không tốt cho sự phát triển của đứa trẻ, đợi sau khi đứa trẻ lớn lên sẽ bị người khác chỉ trích, đối với tâm lý của đứa nhỏ cũng không tốt.”
“Ông cũng không nói nhất định để cháu và Nguyệt Như kết hôn.
Nhưng nếu cháu muốn Phương Nhu chăm sóc đứa nhỏ, thì mẹ con hai người họ phải do ông chăm sóc.
Vào ngày mười, ngày hai mươi, ngày ba mươi hàng tháng định kì để cháu gặp mặt đứa nhỏ.
Ngoài ra, cháu không được phép gặp nó, càng không cho phép gặp người phụ nữ đó, cũng tránh không làm phiền công việc của cháu.
Trên thị trường cạnh tranh rất khốc liệt, thành bại cũng chỉ là một sớm một chiều, đợi công ty của cháu phát triển và ổn định đã.”
Ông ta hạ quyết tâm không để Thích Ngôn Thương can thiệp vào chuyện này, thậm chí còn không để anh gặp con của mình.
Tâm tình của Thích Ngôn Thương không được tốt.
Dựa theo tính khí của anh, làm sao anh có thể là loại người dễ bị người khác thao túng?
“Cháu từ chối!”.