Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 796: Nắm Thóp

Đây là số phận!

“Dù chị có lựa chọn thế nào đi chăng nữa, tôi hy vọng chị có thể học được cách tự bảo vệ mình.

Quả thực không được, thì ở nhà giả làm một người giám sát, đến lúc đó trực tiếp vạch trần hành vi của Mặc Viên.

Tuy rằng có thể không hiệu quả, nhưng ít nhất cũng có thể coi như là một lời cảnh cáo.

Ngàn vạn lần đừng nên dồn ép anh ta.

Loại cặn bã đó, một khi bị dồn đến đường cùng, sẽ chó cùng dứt dậu.”

Cô năm đó đã chính mắt nhìn thấy Mặc Viên gϊếŧ vợ cũ của mình trong bệnh viện.

Trơ mắt nhìn một sinh mạng chết trong tay anh ta.

Nỗi sợ hãi lúc đó vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức của cô.

“Tôi biết.”

Mộ Điềm Tư cũng không có lựa chọn nào khác.

“Muộn rồi, tôi về trước.”

Mộ Thiển rời bệnh viện, lúc xuống lầu thấy Mộ Điềm Tư đang ôm Mặc Tử Hàng chơi đùa trong sân chơi của bệnh viện.

Một lớn một nhỏ cùng nhau vui đùa, khung cảnh này thật đẹp và qúy giá.

Mộ Thiển nhìn một hồi, cũng không đành lòng quấy rầy Mộ Ngạn Minh, đành lên xe rời đi.

Cô vừa mới đi, phía sau liền có một chiếc xe theo đuôi.

Sau tất cả mọi chuyện, giờ đây Mộ Thiển đã trở nên thận trọng, cho nên cô đã phát hiện chiếc xe kia đã theo đuôi cô từ sớm.

Đi tới chỗ ít xe cộ, cô dừng lại, đi đến chỗ ô tô phía sau và đập vào kính cửa sổ.

Kính cửa sổ hạ xuống, để lộ khuôn mặt đẹp trai nhưng hơi hốc hác của Mặc Cảnh Thâm.

“Anh Mặc, anh là đang theo dõi tôi sao? Anh cứ đi theo tôi, như vậy là có ý gì?”

Cô thực sự không hiểu Mặc Cảnh Thâm bị làm sao.

Trước đó Bạc Dạ đã nói với cô rằng Mặc Cảnh Thâm không còn sống được bao lâu nữa, anh còn xuất ngoại một thời gian ngắn.

Tại sao bây giờ trông anh vẫn khỏe mạnh, lại còn xuất hiện ở Trung Quốc?

Chỉ là cô không có hứng thú với Mặc Cảnh Thâm, cũng không thèm hỏi.

“Đi ngang qua mà thôi.”

Mặc Cảnh Thâm nói ra mấy chữ như vàng, liền ra lệnh cho Hàn Triết, “Đi thôi!”

Chiếc xe vượt qua xe phía trước của Mộ Thiển và rời đi.

Mộ Thiển nhìn vào xe của Mặc Cảnh Thâm đang rời đi, và chửi, “Đồ điên!”

Cô lên xe và trở về nhà, cô cảm thấy cả người chả còn chút sức lực nào nữa.

Phát hiện Phương Nhu đã trở về phòng ngủ, cô cũng không nở quấy rầy.

Cô trở về phòng, tắm rửa rồi lên giường nghỉ ngơi.

Bởi vì Cố Khinh Nhiễm cùng Trần Tương hai người họ đã hóa giải được những hiểu lầm, không chừng bây giờ đang ở nơi nào đó ân ái triền miên.

Cô đương nhiên sẽ không tham dự vào.

Ngược lại nằm trên giường, cô hoàn toàn không có buồn ngủ, bật máy tính lên muốn làm việc nhưng không được.

Tối hôm qua cô không ngủ nên có chút buồn ngủ, nhưng nằm trên giường mãi cũng không ngủ được.

Hình bóng hai đứa trẻ thỉnh thoảng xuất hiện trong tâm trí cô, gương mặt của Mặc Cảnh Thâm cũng lúc ẩn lúc hiện, khi thì lại là Bạc Dạ …

Ngổn ngang, suy nghĩ hỗn loạn, và cô có chút suy sụp như bị tra tấn tinh thần.

Rất muộn, cô nhận được tin từ Cố Khinh Nhiễm.

Anh ta nói với cô rằng Trần Tương đã ngủ quên tại chỗ của anh ta nên đêm nay sẽ không quay lại nữa.

Mộ Thiển chỉ đơn giản đáp lại một chữ “Ừ.”

Nằm ở trên giường rất lâu, cô ngồi dậy, cầm điện thoại xem tư liệu đã chụp trước đó, sau đó mới nhìn sang.

Cô tiếp tục suy nghĩ về cách đối phó với Cố lão gia, và tự hỏi làm thế nào để biết được thân phận thật sự của mình là ai.

Cuối cùng, mọi suy luận đều rơi vào Điền Quế Phân.

Bà ta đã nuôi dưỡng cô, hẳn là người có tiếng nói nhất.

Mộ Thiển gọi cho Cố Khinh Nhiễm.

Sau khi điện thoại được kết nối, cô hỏi, “Đầu tiên anh … nhớ gửi cho em vài món tráng miệng vào sáng mai.

Món tráng miệng anh gửi trước đó ngon lắm.”

Cô muốn hỏi Cố Khinh Nhiễm xem ban đầu có phải Điền Quế Phân đã bị họ mua chuộc, và sai khiến bà ta nói dối không.

Nhưng sau đó cô nghĩ lại và lo lắng rằng Cố lão có thể sẽ cài nghe lén ở điện thoại của Cố Khinh Nhiễm.

Nên cô không nói gì nữa.

“Đêm hôm khuya khoắt gọi điện chỉ để nói điều này?”

“Nói nhảm, anh cùng người phụ nữ khác lãng mạn, tôi liền không thể làm kì đà cản mũi sao?”

Cô cố ý trêu trọc, sau đó nói, “Tạm biệt! Chúc ngủ ngon!”

Cô cúp điện thoại và nằm xuống giường.

Trằn trọc mãi mà vẫn chưa ngủ được, Mộ Thiển quyết định uống một chút rượu mới có thể chìm vào giấc ngủ.



Cùng lúc đó, tại trang viên Đế Cảnh.

Mặc Cảnh Thâm đang trong thư phòng làm việc, Mặc Quân Dư ở bên cạnh, cũng đang vùi đầu vào công việc.

“Tình hình của công ty thế nào, hiện tại ổn chứ?”

Mặc Cảnh Thâm hỏi.

“Không vấn đề gì, nhưng em chỉ là một giám đốc kinh doanh quèn, chức vị hữu danh vô thực, không thể làm được gì.”

Mặc Viên sớm đã không ngăn chặn mọi quyền lực của Quân Dư, khiến cậu ấy không thể nhúng tay vào bất cứ chuyện gì.

“Không vội.”

Mọi thứ đều diễn ra đúng như những gì mà Mặc Cảnh Thâm đã dự đoán, sau đó anh tiếp tục nói, “Kiều Vi sắp kết hôn, với Đông Côn.”

“Đông Côn?”

Khi biết tin, Mặc Quân Dư không khỏi có chút bất ngờ, lòng càng thêm buồn.

Người phụ nữ mà anh ấy yêu, bây giờ lại cùng Đông Côn kết hôn, dù thế nào anh ấy cũng không thể chấp nhận được.

Ánh mắt anh ấy thoáng qua tia dao động, sau đó cố làm ra vẻ thoải mái nói, “Một người phụ nữ đã bị bỏ rơi hai lần, có thể gả ra ngoài cũng không tệ.”

Trong câu nói cho thấy, rõ ràng anh ấy đang oán trách Mặc Cảnh Thâm.

Con ngươi của Mộ Cảnh Thâm lóe lên ánh sáng mờ ảo, cũng không trả lời.

“Đây là những tài liệu quan trọng được thu thập từ các nhà điều hành cấp cao của công ty.

Anh muốn em đi gặp từng người một.”

Mặc Cảnh Thâm đặt túi tài liệu dày thật dày trước mặt Mặc Quân Dư.

Mặc Quân Dư không nói gì, chỉ cầm túi hồ sơ lên, mở ra xem, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.

Anh ấy đẩy túi hồ sơ sang một bên, “Xin lỗi, em không giỏi uy hϊếp người khác.”

Ở trong mắt Mặc Quân Dư, nắm thóp người khác là một phương thức đáng khinh.

Tận trong xương tủy, Mặc Quân Dư là một người công minh liêm khiết, đối với loại chuyện này anh ấy không thể làm được.

“Em đây là quá trẻ tuổi, chưa hiểu hết sự đời.”

Mặc Cảnh Thâm lắc đầu cảm khái, lại nói: “Đây là mệnh lệnh.”

“Không thể làm theo.”

Mặc Quân Dư khinh thường nói bốn chữ.

Mặc Cảnh Thâm ánh mắt lạnh lùng liếc một cái, tiếp tục nhìn xuống tài liệu trên máy tính để bàn, “Phương pháp tuy đáng khinh, nhưng cũng là một cách tự bảo vệ mình, trừ phi cậu có thể có những phương pháp khác trong giai đoạn đặc biệt này.”

Anh thở dài một tiếng, thành khẩn nói, “Nhà không chỉ có cậu, còn có mẹ cùng Tiêu Tiêu.

Ngay cả khi tôi đi vắng, Bảo Bảo cùng Nghiên Nghiên cũng cần cậu chăm sóc nữa, cậu hiểu không?”

Mặc Cảnh Thâm biết thời gian của mình không còn nhiều, và điều duy nhất anh muốn làm bây giờ là để Mặc Quân Dư lấy được quyền lực, để anh có thể yên tâm rời đi.

Mặc Quân Dư trẻ tuổi, suy nghĩ chưa thấu đáo nghiêng đầu nhìn sang một bên, dùng đầu lưỡi cong lên hàm trên, hừ lạnh nói, “Đừng lúc nào cũng dùng những thứ này để nói chuyện.

Có rất nhiều cách để bảo vệ một người, không cần phải dùng đến phương pháp hèn hạ này để có kết quả tốt hơn.



“Được! Vậy anh cho cậu một tháng, cậu hãy dùng hành động thực tế để chứng minh cho anh thấy.”

“Em sẽ khiến anh phải tâm phục khẩu phục!”

Mặc Quân Dư nói xong liền quay lưng bỏ đi với vẻ bướng bỉnh và trẻ con.

Mặc Quân Dư đã sống quá thoải mái dưới sự bảo vệ của Mặc Cảnh Thâm trong nhiều năm, điều đó khiến anh ấy quên đi thế giới ngoài kia có biết bao nhiêu hiểm ác.

Mặc Quân Dư vừa rời đi, Hàn Triết liền bước vào phòng.

Anh ta bước tới chỗ Mặc Cảnh Thâm để báo cáo tình hình, “Mặc Tử Hàng bị thương, tôi đã đem xét nghiệm ADN của cậu bé với Mặc Viên gửi cho Mặc lão gia, nhưng ông ấy không có phản ứng gì cả.

Tuy nhiên, người theo dõi mà chúng ta phái đi cho biết, Mặc lão gia lúc ấy thở dài một tiếng, liền quay trở về phòng.

Tôi cảm giác, Mặc lão gia hẳn đã biết mọi chân tướng sự việc.

Theo những thủ đoạn mà Mặc Viên thường dùng, rất có thể anh ta cũng đã nắm thóp Mặc lão gia.”

“Tra được, bao gồm cả chú Năm?”

“Đúng vậy.”.